Phật Bài Cải Mệnh

Chương 4:




Cái gì?
Tôi buông tay ra như bị điện giật, đột ngột đứng bật dậy. Nhớ lại giấc mơ đó, tôi chợt cảm thấy rùng mình.
Lẽ nào nó đã thật sự quay lại tìm tôi rồi sao?
Tiểu Văn thấp giọng nói: “Đều tại anh, lần trước để mất con nó mới tức giận như vậy, anh đúng thật không phải một người bố tốt mà.”
Lúc đó tôi sợ hãi đến nỗi da đầu tê rần, ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tiểu Văn, xoay đầu muốn chạy ra khỏi căn nhà này.
Nhưng tôi lại không dám bỏ lại Tiểu Văn một mình, chỉ đành run sợ ôm chặt lấy cô ấy, ở trên sofa chịu khổ một đêm.
Tôi cứ luôn trằn trọc không ngủ được, vừa rít thuốc vừa suy nghĩ miên man.
Bố tôi qua đời, giám đốc Châu đột tử, còn có hình ảnh nghẹt thở đến vặn vẹo cực kì đáng sợ của mẹ Tiểu Văn…, cứ lần lượt lượn lờ quanh tâm trí tôi.
Tên Vương Cương này rốt cuộc có bao nhiêu chuyện chưa nói với tôi?
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, nhìn thấy Tiểu Văn vẫn còn đang ngủ say, tôi cắn chặt răng xoay người rời khỏi.
Để cho an toàn, lúc ra khỏi cửa tôi còn cố ý chốt cửa lại, tránh cho Tiểu Văn lại đi làm những chuyện qua khích lần nữa.
Như thường lệ, Vương Cương vẫn ngồi chơi bài dưới nhà cậu ta.
Lúc tôi bước vào quán trà, vừa hay Vương Cương vừa mới ăn được một ván, lúc gom tiền còn nở một nụ cười nham nhở.
Có điều vừa nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức đông cứng lại, nói: “Sao cậu lại đến nữa rồi, cũng không báo trước với tôi một tiếng.”
Tôi thầm cười giễu, nếu như nói trước với cậu, tôi còn có thể tìm được cậu sao?
Đi đến một nơi không người, tôi mới rút điếu thuốc vừa mới mua ra đưa qua cho cậu ta, giọng điệu rầu rĩ nói: “Nhà tôi lại xảy ra chuyện rồi.”
“Sao vậy…?” Vương Cương nhìn tôi, ánh mắt có chút không tự nhiên.
Tôi vừa kể về sự kì lạ của Tiểu Văn, vừa dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Vương Cương.
Vương Cương lập tức khuyên nhủ tôi đừng suy nghĩ linh tinh: “Có lẽ bởi vì trong nhà bạn gái cậu gần đây xảy ra biến cố, nên mới khiến cô ấy nảy sinh cảm giác không an toàn.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái miệng đang rít thuốc của cậu ta.
Vương Cương bị tôi nhìn đến mất tự nhiên, huơ huơ điếu thuốc trong tay lên, chuyển chủ đề: “Thuốc này của cậu không tệ, sao lại nỡ hút loại thuốc tốt như vậy?”
Mặt tôi không có chút biểu cảm gì, nói: “Trước đây chẳng phải nhờ vào phật bài kia kiếm được mớ tiền sao, thuốc này là dùng tiền có được từ phật bài kia để mua đấy.”
Lời vừa dứt, khoé miệng đang ngậm thuốc của Vương Cương khẽ run rẩy, giống như bị thứ gì đó làm cho bị bỏng vậy, điếu thuốc cũng rơi xuống đất.
Quả nhiên…
Nhìn thấy phản ứng đó của cậu ta, lòng tôi hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, lại làm ra vẻ bình thản đưa thêm một điếu nữa qua: “Không sao, chỗ tôi vẫn còn, có muốn tôi đưa cho cậu nữa không?”
“Cậu…” Vương Cương lập tức lùi về sau hai bước, nét mặt kinh hoàng nhìn tôi, há hốc miệng, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
Im lặng một lúc lâu, tôi mới lạnh lùng nói: “Tại sao không dám lấy thuốc của tôi?”
Vương Cương sa sầm nét mặt, không lên tiếng.
Tôi tiếp tục nói: “Vậy được, tôi đổi chủ đề vậy, rốt cuộc bố tôi làm sao mà chết? Có phải bởi vì tôi dùng tiền kiếm được từ phật bài trả tiền phẫu thuật cho ông ấy không?”
“Cậu đã đoán được cả rồi, còn đến hỏi tôi?”
Thấy không thể né tránh, Vương Cương chỉ có thể làm mặt khổ nói: “Tiền tài kiếm được từ phật bài, đó gọi là tiền ngoài luồng, ngoại trừ bản thân cậu ta, người khác cho dù một phân tiền cũng không được đụng, nếu không lấy bao nhiêu phải trả lại bấy nhiêu…”
“Cậu dùng số tiền đó thay bố cậu trả tiền phẫu thuật, chẳng khác nào khiến ông ấy nợ phật bài một mạng, cho dù có làm phẫu thuật bình an, thì cũng phải thông qua một cách khác để trả.”
Mẹ ơi, chẳng trách.
Hai mắt tôi đầy những tơ máu, hận không thể lập tức xé nát khuôn mặt to lớn đó của Vương Cương xuống: “Tại sao cậu không nói sớm? Đây chẳng phải khiến tôi tự hại chết bố mình sao?”
Vương Cương cười gượng nói: “Cũng không xem như là cậu hại ông ấy, dù sao sức khoẻ bố cậu khi đó….cho dù không chết vì khối u ác tính, cũng sẽ chết vì bệnh tim.”
Tôi nghiến răng nói: “Vậy giám đốc Châu thì sao? Còn có mẹ của Tiểu Văn? Bọn họ đều bị thứ trong thẻ bài hại chết, có đúng không?”
Vương Cương không nói gì nữa, con mẹ nó.
Tôi trực tiếp lao tới, hung hăng túm chặt gáy Vương Cương, hai mắt đỏ ngầu nói: “Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ hại bất cứ người nào, cậu rõ ràng biết thứ đó rất ghê gớm, tại sao còn muốn xúi giục tôi thỉnh nó?”
“Tôi không phải cố ý mà!” Mặt Vương Cương đau đến nhăn nhúm: “Tôi làm sao biết được chuyện lại thành ra như vậy?”
“Phật bài này đâu phải chỉ có một mình cậu thỉnh, rất nhiều người thỉnh nó đều không xảy ra chuyện gì, rõ ràng chỉ có cậu mới gặp nhiều vấn đề đến vậy, tôi cũng không biết nên đi đâu nói lý…”
Tôi thả cậu ta ra rồi nói: “Nói tôi biết, phải làm sao thì thứ đó mới biến mất?”
Vương Cương lại im lặng lần nữa, rất lâu sau mới nói: “Theo lẽ thường mà nói, một khi phật bài đã mất linh, đương nhiên thứ đó cũng sẽ biến mất.”
“Hoặc là cậu thử nghĩ kĩ lại xem, có phải là trước khi bỏ phật bài cậu vẫn còn có nguyện vọng gì đó, cho nên mới…”
“Tôi nghĩ cái rắm!”
Tôi lại túm cổ Vương Cương nói: “Phật bài là cậu thỉnh thay tôi, làm sao để tống cổ nó đi, cậu lại không biết? Mau nói tôi biết, rốt cuộc là làm thế nào mới khiến Tiểu Văn trở lại được bình thường?”
“Cậu đừng gấp, vẫn còn có cách mà.”
Vương Cương bị vẻ mặt của tôi doạ sợ, đảo mắt một vòng sau đó đột nhiên nói: “Chẳng phải trước đó cậu thông qua phật bài kiếm tiền sao? Bây giờ cách duy nhất chính là tẩu tán số tiền đó, trước tiên cậu cứ đem toàn bộ số tiền kiếm được từ phật bài bỏ hết, nó sẽ rời khỏi cậu thôi.”
Tôi ngẩn người: “Cậu chắc chắn, chỉ cần bỏ hết số tiền này cuộc sống của tôi sẽ trở lại bình thường?”
Cậu ta gật đầu một cách rất chắc chắn: “Đương nhiên, mất đi số tiền này cậu sẽ không còn nợ nó thứ gì nữa, nó cũng không có lý do gì tiếp tục bám theo cậu cả.”
Được thôi…
Chuyện đã đi đến nước này, tôi thực sự cũng không còn lựa chọn nào khác.
Có trách thì nên trách bản thân không nên để ma xui quỷ khiến tin vào lời quỷ quái cho rằng một chiếc phật bài có thể thay đổi được số mệnh.
Đi đến ngân hàng tôi cắn chặt răng rút hết số tiền đã gửi trong đó ra, cộng thêm chút tiền trên người, tổng cộng cũng chỉ có hơn bốn ngàn tệ.
Số tiền kiếm được trước đây toàn bộ đều được tôi mang đi chi trả trong bệnh viện, cộng thêm liên tiếp phải tổ chức hai tang lễ, trên tay cũng chỉ còn thừa lại một ít này.
Hi vọng cách mà Vương Cương nói với tôi thật sự có hiệu quả.
Mãi cho đến bảy giờ tối, tôi mới ôm mớ lo lắng bất an trong lòng quay về trước cổng tiểu khu, nhân lúc không ai chú ý, tôi trực tiếp quăng túi tài liệu đựng bốn ngàn tệ vào trong thùng rác, sau đó vội vã bước lên nhà.
Tiểu Văn vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa chờ tôi, còn nấu một mâm cơm nóng hổi cho tôi.
Cô ấy dường như đã quên chuyện cãi nhau hôm qua, nét mặt dịu dàng, nhìn tôi hỏi han ân cần.
Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của cô ấy, lặng lẽ nắm chặt tay lại, hạ quyết tâm nhất định phải thoát khỏi cơn ác mộng này.
Đêm bình lặng trôi qua.
Không biết có phải bởi vì số tiền đã vứt hôm qua không, một đêm tỉnh dậy tôi cảm thấy Tiểu Văn đã trở nên bình thường hơn rất nhiều, thậm chí cô ấy còn chủ động nhắc đến việc mời chị Hồng bữa cơm, sẵn tiện xin lỗi chị ấy một tiếng.
Tôi không phân biệt được cô ấy có phải đã thật sự thay đổi rồi hay không, chỉ đành nói: “Không cần đâu, chuyện của chị Hồng giao cho anh xử lý là được.”
Chiều hôm đó, tôi không quay trở về công ty mà tìm bạn bè mượn ít tiền, đặc biệt mời chị Hồng bữa cơm, nhân tiện tỏ ý xin lỗi chị ấy.
May mà tính cách chị Hồng rất tốt, thấy thái độ xin lỗi của tôi thành khẩn như vậy bèn không tiếp tục truy cứu nữa.
Chỉ là lúc rời đi, chị ấy bày ra vẻ mặt hơi kì lạ nói: “Lâm Viễn, có thể đầu óc của bạn gái em không được bình thường, hay là, đưa cô ấy đến bệnh viện tâm lý đi.”
Ngoại trừ cười khổ ra, tôi còn có thể làm gì?
Lúc tôi quay trở về, trời đã tối đen rồi, tôi đem tin tốt này kể lại cho Tiểu Văn.
Nào ngờ chưa kịp đợi tôi mở miệng, Tiểu Văn đã mặt mày hớn hở chạy đến, hôn lên mặt tôi một cái: “Anh yêu, đoán xem hôm nay em nhặt được thứ gì?”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Nhặt được cái gì đáng để em vui như vậy?” Cô ấy cười ngọt ngào, đột nhiên lách người, để lộ ra thứ đang đặt trên bàn trà đủ để tôi nhìn thấy: “Sáng nay em đi xuống nhà đổ rác, bỗng nhiên phát hiện ra được bốn nghìn tệ trong thùng rác, không biết là của kẻ ngốc nào làm mất…”
Phịch!
Cô ấy còn chưa nói xong, tôi đã ngã phịch xuống đất, hai mắt mở to, nghi hoặc nhìn thứ trên bàn trà.
Túi tài liệu trên bàn trà, vừa hay chính là chiếc túi tôi dùng để đựng số tiền ngày hôm qua.
Vậy mà Tiểu Văn lại nhặt nó về lại rồi!
Não tôi nổ ầm một cái, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Văn, chỉ cảm thấy cô ấy giống như đang chế giễu tôi vậy.
Tôi ngẩn ra rất lâu, không nói được câu nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhân lúc Tiểu Văn còn chưa dậy, tôi lén cô ấy lục tìm số tiền mà hôm qua cô ấy đã nhặt được lấy hết ra, sau đó chạy xuống dưới nhà, tìm một nơi không người, chôn nó xuống.
Tôi không tin Tiểu Văn còn có thể tìm thấy số tiền này lần nữa.
Thế nhưng không biết tại sao, hôm đó vừa đến công ty, tôi phát hiện ra tất cả đồng nghiệp đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, hệt như trên trán tôi có dán năm triệu lên đó vậy.
Chưa đợi tôi kịp hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, sếp tổng đã đẩy cửa văn phòng ra, đi đến giữa mọi người thông báo về việc bổ nhiệm nhân sự.
Ông ấy nói từ sau khi giám đốc Châu chết, vị trí giám đốc bộ phận đến nay vẫn bỏ trống, sau khi cấp trên bàn bạc quyết định, dự kiến đưa tôi lên thay thế chức vụ đó.
Tôi ngỡ ngàng trong tiếng chúc mừng của toàn thể đồng nghiệp.
Đây là thăng chức ư?
Sau khi bổ nhiệm nhân sự xong, sếp lại đến gặp riêng tôi, bảo tôi buổi chiều chạy sang phòng nhân sự một chuyến để ký hợp đồng lao động.
Đã là lên chức, tiền lương và đãi ngộ đương nhiên cũng tăng theo.
Khi đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cười ngây ngốc, gật đầu cảm ơn sếp.
Mãi cho đến lúc ký hợp đồng, tôi mới nhận ra có điều không ổn.
Trước khi thăng chức, lương một tháng của tôi chỉ có khoảng năm ngàn, cộng thêm các khoản tiền thưởng cũng không quá sáu ngàn.
Thế nhưng lần này, sếp chỉ thêm một nét bút đã trực tiếp tăng lương thẳng cho tôi lên đến mười ngàn.
Số tiền vừa được thêm vào mức lương, hoàn toàn bằng đúng với số tiền mà tôi đã vứt đi sáng nay.
Đây thật là…
Lúc đó tôi toát mồ hôi hột, trong lòng có một cơn kích động, muốn chạy ra ngoài tìm sếp xin từ chức.
Có điều do dự mấy lần, cuối cùng tôi vẫn cắn răng ký tên mình vào hợp đồng lao động.
Từ chức rồi tôi sẽ ăn gì, mặc gì, lấy gì để chuẩn bị kết hôn với Tiểu Văn?
Cũng chỉ đến khi đối mặt với hiện thực tôi mới nhận ra, hoá ra có một số ‘của cải bất chính’, bạn muốn vứt bỏ nó cũng không thể bỏ được.
Tâm trạng của tôi càng nặng nề hơn, buổi chiều rời khỏi công ty, tôi lại thử liên lạc với Vương Cương lần nữa, muốn hỏi cậu ta còn có cách giải quyết nào khác không?
Thế nhưng điện thoại không thể kết nối, tên tiểu tử này đã chặn tôi rồi.
Tôi giận đến mức chửi ầm lên, nhịn không được muốn tìm đến nhà của cậu ta, thế nhưng nghĩ lại, cho dù tìm được Vương Cương thì cũng có thể làm được gì chứ? Nói cho cùng, cũng chỉ có thể trách tôi quá tham lam.
Nghĩ như vậy, tôi càng chán chường hơn, tôi ngồi ngây ngốc trên đường cái rất lâu, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt…
Một lúc sau, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Văn.
Trong điện thoại, giọng cô ấy vô cùng thần bí, bảo tôi nhanh về nhà, còn nói có việc cực kì quan trọng muốn bàn bạc với tôi.
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.