Trần Phong nhìn đoàn người Thủy tháp đang rời đi, hảo cảm đối với họ lại tăng thêm vài bậc.
Linh Nhi lựa chọn gia nhập nơi này mà không vào Hỏa tháp quả thực là đúng đắn.
– Mọi chuyện đã ổn rồi nhỉ?
Sơn Đạt nói, vẫn còn chưa dám tin những gì vừa xảy ra.
Thanh niên đứng bên cạnh anh không những có thể đối cứng với công kích cực mạnh của một thất tinh pháp tông mà còn trực tiếp đánh bại hắn.
Vũ Hoa vỗ vỗ vai anh, cười:
– Ổn rồi, ổn rồi! Trần Phong, tay đệ không sao chứ?
– Tạm thời hơi khó cử động!
Thanh niên nói.
Chiêu thức của Hồng Hoàng quả thực rất cường hãn, thân thể cậu được rèn luyện là vậy nhưng vẫn bị thương tổn đến mức này.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hắn ta mạnh hơn cậu đến bốn tinh thực lực, như vậy quả là có chút liều lĩnh.
– Đi, đến lúc mở tiệc rồi!
Dương Tuấn nói, trong lòng cảm thấy khá phấn khởi, mọi lo âu trong lòng coi như đã được giải tỏa.
Không những thế, Phong tháp lâu nay bị Hỏa tháp ức hiếp đã đáp trả lại một đòn mạnh mẽ, không thể không ăn mừng.
Các đệ tử xung quanh nghe anh nói vậy cũng gật đầu.
Bọn họ lúc này đồng dạng cũng là rất sảng khoái, cảm giác đối với tân sinh kia bắt đầu có không ít kính trọng.
Bữa tiệc được chuẩn bị cùng tổ chức rất nhanh gọn, vui vẻ, mọi người cùng nhau ăn uống, tâm sự.
Nhiều người được dịp trút những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu đối với Hỏa tháp.
Trần Phong đương nhiên là nhân vật chính, nhưng cậu lại không hợp với những bầu không khí thế này, vậy nên tiếp chuyện với mọi người một chút rồi khéo léo rời đi.
Thanh niên bước vào cột ma thuật, sau đó đi thẳng lên tầng hai mốt rồi kiếm một tấm nệm, ngồi xuống.
Thở ra một hơi dài, cậu lấy một cái lọ ra khỏi giới chỉ.
Nhưng cái này chỉ là việc dễ, từ trong đó lấy ra đan dược mới là khó.
Hai tay lóng ngóng một hồi, vài lần suýt làm đổ cả lọ, cuối cùng cậu cũng có thể cầm viên thuốc trên tay, cho vào miệng.
Dược lực man mát lập tức thấm vào đầu lưỡi tạo nên cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Cậu để nó tùy ý chảy theo kinh mạch, ra tới hai tay, chậm rãi chữa trị, còn bản thân thì cất lọ trở lại giới chỉ.
Đây là đan dược trị thương phẩm chất cao mà cậu được Đan Hà luyện giúp, hiển nhiên công dụng sẽ vô cùng tốt.
Nhưng nghĩ tới bang chủ, cậu không khỏi một lần nữa thấp thỏm.
Hôm nay đám người Hỏa tháp không nhắc gì tới các huynh đệ Dược bang, cậu chỉ có thể giả định là họ vẫn ổn và Hồng Hoàng quá tự tin vào chiến thắng của bản thân.
Nếu như sau khi trở về, đám Chấp Sự nổi giận mở cuộc điều tra, Đan Hà mấy người e rằng sẽ không tránh được chuyện.
Trần Phong bất lực thở hắt ra.
Cậu hi vọng mọi người không sao, nếu không bản thân cậu chính là người ân hận nhất.
Lắc đầu xua đi những ý nghĩ tiêu cực, cậu ngẩng lên nhìn trời đêm.
Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày gia nhập nội tông, không biết Linh Nhi đã đột phá đến đâu rồi.
Hi vọng mọi chuyện đều trong kiểm soát!
Cậu thầm nghĩ, trong lòng lo âu khôn nguôi, cậu cứ ngồi như vậy cả đêm, hoàn toàn không chợp mắt.
Cơn đau nhức khủng khiếp ở hai tay theo thời gian dần dần biết mất.
Bình minh ló dạng, những tia nắng ban mai chiếu lên cơ thể người thanh niên đang ngồi xếp bằng.
Khẽ cảm thán với công hiệu đan dược do Đan Hà luyện ra, cậu từ từ di chuyển hai tay.
Lúc này đây tuy cậu chưa bình phục hẳn, nhưng nhẹ nhàng cử động thì không thành vấn đề.
Linh hồn lực tỏa ra, Trần Phong lại tạo nên một ấn ký pháp trận tiêu chuẩn.
Hôm qua cậu đã thử thay thế pháp lực thiên địa bên trong ấn ký bằng một lượng linh hồn lực tương đương, kết cục khiến cho nó phát nổ.
Nếu thay đổi tỉ lệ thì sao?
Cậu nghĩ và lập tức thử nghiệm.
Lần này cậu cũng rút pháp lực thiên địa ra, đồng thời thêm linh hồn lực vào ấn ký nhưng tốc độ thêm vào nhanh hơn một chút.
Phụp!
Ấn ký lần nữa phát nổ.
Tuy nhiên cậu vẫn không bỏ cuộc, mà tiếp tục thử nghiệm với một tỉ lệ khác.
Một ngày, hai ngày rồi một tuần lễ trôi qua.
Không biết Trần Phong đã thử nghiệm bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều là thất bại, chưa có một lần nào thành công.
Thở ra một hơi dài, cậu nằm xuống nghỉ mệt, gối đầu lên tay, không ngừng suy nghĩ.
Cậu đã thí nghiệm vô số lần, cả về tốc độ điều động lẫn tỉ lệ giữa pháp lực thiên địa và linh hồn lực lượng, nhưng cho dù thế nào cũng là không ổn.
Tại sao nhỉ?
Thanh niên tự hỏi.
Nếu như vấn đề không phải nằm ở tốc độ hay tỉ lệ, vậy thì nguyên nhân là gì?
Cậu cứ nằm như vậy suy nghĩ.
Các đệ tử khác đến tu luyện, không ít người giật mình khi thấy tư thế cùng vị trí của cậu, nhưng bọn họ không định làm phiền.
Họ đều nghĩ cậu không phải đang nằm chơi mà là một phương pháp tu luyện kỳ lạ nào đó.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đỏ phủ khắp khu rừng, những cơn gió đông se se lạnh thổi qua làm đung đưa những chiếc lá.
Trần Phong đang nằm yên lặng bỗng nhiên mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Ý tưởng mà cậu vừa nghĩ ra, có thể nói là siêu cấp điên rồ nhưng cũng không phải là không có lý, và bản thân cậu cũng đã có phương thức giải quyết.
Ấn ký pháp trận mà cậu tạo ra, vốn chỉ là để bao hàm pháp lực trong thiên địa, không phải linh hồn lực.
Đây là hai loại lực lượng khác nhau, không thể nào thay thế cho nhau, mặc cho là ở tỉ lệ nào đi chăng nữa.
Vì vậy mà ấn ký cậu cần phải tạo ra ngay từ đầu đã phải chứa cả linh hồn lực cùng pháp lực, để làm được điều này, trước đó cần thêm một bước nữa là dung hợp pháp lực và linh hồn lực.
Điều này đối với người khác mà nói là bất khả thi, tuy nhiên Trần Phong lại sở hữu bản nguyên Hỗn Độn, như vậy thì cơ hội của cậu là tăng thêm một chút.
Thanh niên vẫn nhớ sư phụ từng nói, bản nguyên của cậu rất dị thường nhưng đồng thời cũng vô cùng hùng mạnh.
Không có một nguồn năng lượng nào trên lục địa này Hỗn Độn bản nguyên không thể thao túng.
Cậu hít sâu vào một hơi, sau đó bắt đầu thử nghiệm.
Lần này cậu dẫn động linh hồn lực giao thoa với pháp lực thiên địa, sau đó sử dụng một chút pháp lực đã được bản nguyên luyện hóa làm chất xúc tác.
Điểm giao nhau của linh hồn lực cùng pháp lực thiên địa tức thì xảy ra dị tượng.
Trần Phong căng thẳng, cẩn thận cân bằng các lực lượng, mọi thứ diễn ra hết sức chậm rãi, gần như không thể nào quan sát thấy bằng mắt thường.
Màn đêm buông xuống, cậu vẫn tập trung tinh thần tại một điểm trước mặt.
Linh hồn lực của cậu và pháp lực thiên địa lúc này gần như đã hòa vào làm một.
Thành công rồi!
Thanh niên mừng rỡ.
Lơ lửng trôi trước mặt theo kiểm soát của cậu lúc này là một loại lực lượng mới, vừa có tính chất của pháp lực, nhưng cũng vừa sở hữu đặc điểm của linh hồn lực.
– Nên gọi là linh pháp lực đi!
Cậm lẩm bẩm, mỉm cười, điều khiển dòng “linh pháp lực” bao quanh cơ thể, tạo ra dao động khác thường chưa từng xuất hiện.
Đùa nghịch một chút, cậu nghiêm túc trở lại, bắt đầu nghiên cứu cách tách ra, tỉ lệ phân chia hai loại lực lượng bên trong,…
Thêm một tuần nữa trôi qua, Trần Phong ngừng tay nghỉ ngơi.
Lúc này cậu đối với linh pháp lực đã thành thục hơn rất nhiều.
Không chỉ việc dung hợp cùng phân tách hai loại lực lượng đã được thực hiện với tốc độ vượt trội, cậu còn tìm ra tỉ lệ phân bổ nguồn lực sao cho hợp lý, bởi dù cho pháp lực thiên địa có là vô hạn nhưng linh hồn lực và pháp lực trong bản nguyên của cậu lại là hữu hạn.
Cậu đương nhiên không thể nào sử dụng hoang phí, đặc biệt trong chiến đấu.
Thanh niên ngồi xếp bằng, điều chỉnh khí tức bản thân, chậm rãi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Một ngày sau, cậu mở mắt, hai tay biến đổi ấn pháp, trở lại quá trình luyện tập ngưng tụ ấn ký.
Linh hồn lực lan tỏa cùng pháp lực, trong vài hơi thở được dung hợp thành một lượng lớn linh pháp lực bao quanh cơ thể.
Hai tay không ngừng biến hóa, hàng loạt ấn ký liên tiếp xuất hiện.
Trần Phong vẻ mặt nghiêm túc, quan sát chúng.
Ấn ký này khác hẳn những thứ cậu từng tạo ra trước đây, vì vậy mà việc ngưng tụ và kiểm soát khó khăn hơn rất nhiều.
Lại một tuần thời gian, thanh niên cuối cùng cũng tạo ra được một trăm linh tám ấn ký linh pháp lực.
Công đoạn tiếp theo, chính là tưởng tượng ra hình dạng cùng kết cấu của pháp trận.
Trần Phong hơi lưỡng lự một chút nhưng rồi chợt nhớ đến Toàn Phong kiếm pháp của mình.
Khi cậu sử dụng nó, uy áp phát ra là rất lớn, sức mạnh của nó đủ sức để quật ngã vô số thứ.
Đây cũng là sức nặng của sợi xích!
Cậu nghĩ.
Về cơ bản khi xích quấn hay quật vào người, sức nặng của nó sẽ gây ra một loại lực, cậu sẽ dùng uy lực của sức gió để tạo nên độ nặng.
Còn về các mắt xích, mỗi mắt sẽ là một cơn gió khác nhau, thanh mảnh nhưng cường hãn, khiến cho sát thương mà sợi xích gây ra vừa có thể là sức nặng, vừa là độ sắc bén, đảm bảo cả công kích ngoại thương và ám kình nội thương; cộng với việc lực lượng mà cậu sử dụng là linh pháp lực, thương tổn về mặt linh hồn cũng là được đảm bảo.
Trong lòng đã quyết, cậu bắt đầu tạo hình sợi xích.
Vừa làm, thanh niên vừa suy ngẫm về hướng chuyển động của mỗi cơn gió, cũng chính là hướng tấn công đơn lẻ và chuyển động của toàn bộ sợi xích, hướng tấn công tổng thể.
Cuối cùng, sau ba ngày dày công nghiền ngẫm, Trần Phong cũng nắm được Phong Xích Diệt Hồn trận tầng thứ nhất.
Thở ra một hơi thật dài, cậu lại nằm ngửa ra.
Tuy nhiên cũng đúng lúc đó, trong đầu cậu lại xuất hiện hình ảnh của Toàn Phong Kiếm Pháp.
Sư phụ từng nói, vũ khí của người thời xưa là Phong Thần kiếm, một thanh đơn thủ kiếm phong hệ vô cùng mạnh mẽ, không hề nhắc đến vũ khí phụ nào khác.
Tuy nhiên, người vẫn có thể sử dụng hoàn chỉnh bộ kiếm pháp đã truyền dạy cho cậu, thứ mà cậu sử dụng với song kiếm.
Thật kì lạ!
Thanh niên cau mày thắc mắc.
Cậu đứng dậy, đi tới cột ma thuật, xuống tầng hầm Phong tháp.
Cánh cửa mở ra, một gian phòng rộng lớn xuất hiện trước mặt cậu.
Theo như Dương Tuấn kể, khu vực tập luyện này có ba tầng tất cả, cơ sở vật chất mỗi tầng đều được đảm bảo đầy đủ cho các đệ tử, không có khác biệt.
Cậu đi tham quan xung quanh một chút.
Lúc này tầng một và tầng hai có khá đông các đệ tử đang luyện tập, vậy nên cậu lựa chọn trực tiếp xuống tầng ba.
Rộng thật!
Tầng cuối cùng này cũng giống hệt hai tầng trên nhưng hiện tại chỉ lác đác người, vì vậy tạo cảm giác trống trải hơn.
Trần Phong tiến tới góc phòng, sau đó rút song kiếm ra rồi nhắm mắt lại, mường tượng thức đầu tiên, Thiên Nhận.
Cậu cứ đứng im như vậy hai canh giờ, sau đó mở bừng mắt, toàn bộ cơ thể phóng về phía trước, kiếm ảnh liên miên phát ra..