Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 57: Phiền Phức





Người gọi Trần Phong xuống là Ngô Hân, một trong những đệ tử mạnh nhất dưới Chấp Sự của Phong tháp.
Trên đường đi anh tóm tắt tình hình cho cậu nghe.
Vài ngày sau vụ tranh chấp bảo tàng, câu chuyện bằng một cách nào đó đã được lan truyền trong khắp nội tông.
Tam Huyền Tháp hoàn toàn im lặng, từ chối cho ý kiến, đứng ngoài vụ việc, nhưng còn lục tháp còn lại đã có rất nhiều những tranh luận.
Về cơ bản, một bảo tàng sau khi đã được Chấp Sự của tháp nào thống nhất thu nhận sẽ do tháp đó đảm nhiệm khai phá.
Chỉ trừ trường hợp có phát hiện khiến cho độ khó của nhiệm vụ tăng lên, đại sư chủ nhiệm mới có quyền xen vào.
Nhưng thủ tục giấy tờ bắt buộc phải đầy đủ, cộng với việc thảo luận giữa bên nhận nhiệm vụ ban đầu và đội hỗ trợ để thống nhất liệu có cần phải cử một đội hỗ trợ đi hay không.
Ở đây Hỏa tháp đã mắc phải nhiều sai trái trong việc thực hiện.
Thứ nhất, bảo tàng độ khó không đổi, vẫn chỉ giữ ở mức trung cấp, vì vậy đại sư chủ nhiệm không có quyền nhúng tay.
Thứ hai thủ tục giấy tờ hoàn toàn bị bọn họ bỏ qua, điều này không thể chấp nhận.
Thứ ba, Chấp Sự Hỏa tháp không hề thảo luận về việc sẽ cử đội hỗ trợ đi với Chấp Sự Thủy tháp, vì vậy bọn họ không được phép xuất quân.
Tuy nhiên, Hỏa tháp vốn hành sự ngang ngược, cộng thêm thực lực đứng đầu lục tháp còn lại đã nhiều năm, đương nhiên không chịu cho qua như vậy.
Quả thật Chấp Sự của bọn họ có kiêng dè Vương Chung rất nhiều, nhưng đó cũng là tất cả.
Hỏa tháp bỏ qua cho Thủy tháp nhưng Phong tháp là mục tiêu thực sự bị hướng tới.
Giấy tờ thủ tục để Trần Phong có thể tham gia khai phá bảo tàng đã được các Chấp Sự Phong tháp đảm bảo từ đầu, vậy nên Hỏa tháp không thể dùng đó để làm cớ để bắt bẻ.
Tuy nhiên bọn chúng lại lấy lí do kiểm chứng thực lực ra để làm phiền Phong tháp.
Theo như thông tin ban đầu khi mới gia nhập nội tông, thực lực của Trần Phong là đỉnh phong pháp quan.
Hỏa tháp nói rằng họ “tin chắc” chỉ trong thời gian ba tháng, Trần Phong không thể nào đột phá được đến pháp tông tam tinh, cũng là điều kiện để tham gia bảo tàng trung cấp.
Với việc này Thủy tháp không thể nào đứng ra giúp đỡ, mà ngay cả Phong tháp cũng không thể nói gì.
Việc dùng đan dược để qua mắt kiểm tra, đảm bảo thực lực không phải chưa có tiền lệ, vì vậy mà Hỏa tháp đề nghị kiểm tra lại thực lực Trần Phong một lần nữa.
Nghe Ngô Hân kể xong, thanh niên cười nhạt.
Mọi người coi thường khả năng của cậu đến như vậy, thì chỉ cần chứng minh là xong, không khó khăn lắm.
– Nhưng kiểm tra thế nào?
Cậu hỏi, có phần tò mò về phương thức.
Vị sư huynh bên cạnh cũng chỉ đành lắc đầu:
– Không rõ, chỉ biết sẽ do Hỏa tháp định đoạt.
Trần Phong hơi nhíu mày.
Việc này e rằng sẽ không đơn giản, nhưng nếu chúng đã dám đến tận Phong tháp gây sự, cậu sẽ cho các huynh đệ đồng môn được một phen hả lòng.
Thanh niên vừa xuống đến nơi, tất cả mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn.
Bọn họ đối với cậu đều là cảm thấy rất tò mò.

Ở đây ai cũng rất có thực lực, vì vậy mà ngay lập tức liền có thể cảm nhận được cậu đã là tam tinh pháp tông.
Tuy nhiên không phải ai cũng chấp nhận đó là sức mạnh thực sự của cậu, nhiều người tin rằng, cậu chỉ dùng đan dược nào đó để che mắt mà thôi.
Lúc này ở Phong tháp tập trung rất nhiều người.
Ngoài các đệ tử của bổn tháp, toàn bộ các Chấp Sự của lục tháp đều có mặt ở đây cùng với những người đã tham gia vào sự kiện tầm bảo hôm nọ.
Tất cả đang chờ cậu bên ngoài cửa tháp.
Có vẻ như bài kiểm tra thực lực sẽ diễn ra ngoài đó.
Đám người Hỏa tháp từ lúc cậu xuất hiện cho đến khi đứng trước mặt chúng đều không ngừng chỉ trỏ, cười khẩy.
Trần Phong mặc kệ bọn chúng, nhìn sang các đệ tử Thủy tháp, chào hỏi bọn họ.
Vương Chung mấy người cũng mỉm cười, chắp tay đáp lại.
Sau đó, cậu tiếp chuyện một lượt Chấp Sự ba tháp còn lại, cuối cùng mới quay qua Hỏa tháp, hỏi Hồng Hoàng đứng ở vị trí đầu tiên:
– Kiểm tra thế nào?
Tên này thấy cậu không hề sợ hãi trước toàn thể mọi người thì cau mày:
– Ngươi vẫn cố chấp như vậy sao?
– Chuyện gì?
– Dùng đan dược đề thăng thực lực.
Thanh niên cười khẩy:
– Ta không thừa đan như ngươi!
Hồng Hoàng nheo mắt:
– Để xem ngươi còn lớn lối được đến khi nào?
– Nhanh, ta còn có việc!
Trần Phong nhàn nhạt nói.
Tên kia bắt đầu nổi giận nhưng cố kìm chế lại.
Hắn nhìn tất cả mọi người một lượt:
– Sáng nay Hỏa tháp đã có họp bàn.
Để kiểm tra tu vi pháp lực của Trần Phong, chúng ta sẽ kiểm tra khả năng chiến đấu của hắn.
Ở đây ai cũng biết, nếu như dùng đan dược đề thăng tu vi, pháp lực sẽ vô cùng phù phiếm, sức chiến đấu thể hiện ra sẽ không bằng được căn cơ vững chắc.
Vậy nên Trần Phong sẽ tiếp ba chiêu từ ta, mỗi chiêu lần lượt tương ứng với công kích toàn lực của pháp tông nhất tinh đến tam tinh.
Đám đông nghe xong thì xì xào bàn tán.
Những lời Hồng Hoàng nói là khá hợp lý.
Mọi người đều có khả năng nhìn nhận, hiển nhiên sẽ biết được khả năng của thanh niên kia là thật hay giả.
– Trần Phong, đệ có thắc mắc gì không?
Vương Chung đợi tất cả đã ổn định thì quay sang Trần Phong.
Hôm nay anh là chủ sự ở đây, đảm bảo cho mọi việc được công bằng.

Thanh niên nhìn anh lắc đầu.
Vị Chấp Sự Thủy tháp nói với Hồng Hoàng:
– Bắt đầu đi!
Tên này chỉ chờ có vậy, pháp lực trong cơ thể từ từ ngưng tụ ra lòng bàn tay, tạo nên một ngọn lửa đỏ rực.
– Chiêu thứ nhất!
Hắn nói, mạnh mẽ đánh ra một quả cầu lửa.
Vài người lập tức nheo mắt nhìn hắn ta.
Bọn họ không phải kẻ khờ, thừa sức cảm nhận được công kích kia không phải là nhất tinh mà là tứ tinh pháp tông toàn lực!
Không ít người nghi hoặc quay sang Vương Chung nhưng anh ta không nói gì, chỉ tập trung quan sát thanh niên Phong tháp.
Trần Phong đương nhiên cũng biết được lực đánh của Hồng Hoàng nhưng cũng không định tố cáo làm gì mất công.
Hỏa tháp hành động vốn là như thế, chịu thì chịu, không chịu vẫn phải chịu mà thôi.
Hơn nữa hắn đã muốn chơi, vậy để cậu chơi với hắn!
Cậu không vận pháp lực, chỉ hơi lui chân phải về, sau đó đánh tới trước một quyền.
Uỳnh!
Nắm đấm mạnh mẽ phá nát quả cầu pháp lực tạo ra tiếng nổ khá lớn.
Tàn lửa bay sang hai bên, để lộ ra thân hình thanh niên hoàn toàn bình an vô sự, ngay cả nắm tay phải trực tiếp va chạm với chiêu thức cũng không có chút xây xát nào.
Đám đông nhìn thấy như vậy thì khá kinh ngạc với thực lực của cậu.
Trong mắt họ, cậu ta đã xứng đáng được chấp nhận, không còn gì phải lăn tăn nữa.
Đồng thời, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang đám người Hỏa tháp.
Biểu cảm của bọn chúng bây giờ khá thú vị, bởi Trần Phong đã thông qua một đòn toàn lực của “nhất tinh” pháp tông một cách nhẹ nhàng.
Hồng Hoàng gầm gừ khó chịu, nhưng cũng không định dừng lại.
Bàn tay gồng lên, hắn ta đánh ra chiêu thứ hai:
– Hỏa Linh Trảo!
Năm vết cào lửa cháy hừng hực phá không mà lao tới thanh niên Phong tháp.
Cậu vận pháp lực lên hai tay rồi lao tới tung quyền:
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
Trần Phong hô lên, quyền pháp va chạm với hỏa trảo tạo ra một vụ nổ cực lớn, khiến cho mặt đất dưới chân bị đánh nứt như mạng nhện.
Một lần nữa cậu không gặp chút khó khăn nào, pháp lực bạo phát, phá tan chiêu thức của đối phương, bản thân thì vẫn nguyên vẹn như thường.
Thanh niên mỉm cười nhìn đối thủ.
Về cơ bản pháp thuật nguyên tố của cậu có một chút bất lợi so với hắn ta.

Phong hệ của cậu nếu như lực lượng yếu hơn hỏa hệ không thể nào có thể đối đầu, hay làm suy yếu được chiêu thức, ngược lại còn khiến cho nó cường hãn hơn.
Muốn đối cứng với đối thủ hỏa hệ, pháp sư phong hệ cần phải tạo ra lượng pháp lực cực lớn mới có khả năng chiến thắng.
Hiện nay tu vi pháp lực của cậu thua hắn ta tới bốn tinh, vì vậy cậu muốn tránh dùng chiêu thức có lẫn phong hệ ma pháp nhất có thể.
Thay vào đó, cậu sẽ thi triển kỹ năng hùng mạnh của các lực lượng còn lại, mà ở đây chính là sức mạnh thân thể vượt trội của cậu cùng Tinh Thần Vẫn Diệt.
Vài người khẽ gật đầu.
Hỏa trảo kia của Hồng Hoàng cũng chẳng phải cái gì nhị tinh pháp tông toàn lực, mặt khác nó còn chính xác ngang ngửa với ngũ tinh rồi.
Tên này chơi bẩn đúng là không còn chút liêm sỉ nào, mà Trần Phong biểu hiện lại là khá xuất sắc, đáng khen ngợi.
Vương Chung nhếch miệng.
Anh đối với thực lực của thanh niên kia so với nhiều người ở đây rõ ràng hơn nhiều.
Anh đoán ngay cả thất tinh pháp tông thông thường cũng chưa chắc đã làm khó được cậu ta.
Hồng Hoàng chân chính nội giận.
Hai tay hắn nắm chặt, pháp lực liên miên vô tận tỏa ra tạo thành hai hỏa quyền.
– Chiêu cuối cùng!
Hắn ta hét lớn, lao thẳng vào Trần Phong với tốc độ cực nhanh.
Dương Tuấn quát:
– Hồng Hoàng, dừng tay!
Song quyền của hắn ta lúc này chân chính là một chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ của thất tinh pháp tông, ngay cả lục tinh đối cứng cũng dễ dàng trọng thương.
Vương Chung nheo mắt nhìn Trần Phong.
Anh ta rất mong chờ chiêu thức cậu sẽ sử dụng để đối phó với quyền pháp của Hồng Hoàng.
Thanh niên mỉm cười.
Tên kia cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Nếu đã vậy, cậu cũng cho hắn biết với nhục thể của cậu hiện tại, Tinh Thần Vẫn Diệt mười thành công lực mạnh mẽ ra sao!
– Ha!
Cậu gầm lên, pháp lực mạnh mẽ ngưng tụ, chân phải lui lại một chút rồi toàn thân phóng thẳng vào đối phương, tốc độ khiến cho vài người phải giật mình khiếp sợ.
Uỳnh!
Hai bên quyền đối quyền, pháp lực bạo nộ, trấn cho mặt đất thành hố sâu cả chục trượng.
Ở trung tâm vụ nổ, Trần Phong cùng Hồng Hoàng nghiến chặt răng, giằng co liên tục, không bên nào yếu thế.
– Không thể nào…
Nhiều người thốt lên.
Thanh niên kia tu vi pháp lực rõ ràng chỉ là tam tinh pháp tông, nhưng lại có thể ngạnh kháng trực tiếp với thất tinh, điều này đối với họ mà nói, gần như là bất khả thi.
Vương Chung mỉm cười.
Không cần biết tiếp theo thế nào, kết cục đã được định đoạt.
Dù cho Hỏa tháp có làm gì, ngũ tháp còn lại đều sẽ sẵn sàng đứng ra bênh vực Trần Phong.
Hồng Hoàng càng lúc càng giận dữ hơn, nhưng chiêu thức của tên nhãi Phong tháp thực sự rất lợi hại.
Hắn ta vừa phải đối phó với ngoại thương cương mãnh, lại vừa phải giải quyết ám kình hung hiểm đang tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Thậm chí ngay cả linh hồn của hắn lúc này cũng đang sợ hãi, dao động.
Tên này là yêu nghiệt phương nào?

Hắn ta thầm than.
Lần này Phong tháp có vẻ đã xuất hiện một tên đệ tử đáng gờm, nhưng nếu hắn chịu thua ở đây sẽ vô cùng mất mặt.
Trần Phong nhìn hắn ta đang vận sức định dồn toàn lực để đánh bại cậu thì mỉm cười, hai tay kết thúc quyền pháp, mở ra song chưởng, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ầm!
Một vụ nổ năng lượng tức thì xuất hiện, đẩy lui hai bên lại vài thước.
Mọi người xung quanh cũng bị việc này làm cho bất ngờ.
Tuy vậy, những người có nhãn lực cao hơn đều đem ánh mắt nghi hoặc tập trung tại thanh niên kia.
Cậu ta sau khi chuyển song quyền thành song chưởng đã nhận trực tiếp phần còn lại công kích của Hồng Hoàng, lúc này hai tay buông thõng, hiển nhiên không phải tốt lành gì.
Nhưng ở phía đối diện, đối thủ từ Hỏa tháp lúc này cũng không ổn một chút nào.
Hắn ta tuy ngoài cơ thể không xuất hiện thương thế, nhưng thần trí lại ngơ ngác, không hề có phản ứng nào.
Đám người Hỏa tháp tiến tới lay lay vai thì hắn không đáp, ngược lại thiếu chút nữa là ngã gục xuống.
Vương Chung khẽ gật đầu, bí mật không để ai biết.
Vừa rồi ở phút cuối, Hồng Hoàng đã muốn dồn toàn lực để tấn công Trần Phong, nếu như điều đó xảy ra, cho dù thanh niên Phong tháp có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể nào chống cự.
Chính vì thế mà cậu ta đã lựa chọn ra tay trước, sử dụng linh kỹ mà tấn công trực tiếp vào linh hồn của đối phương, thứ mà hắn ta không hề phòng thủ.
Theo như vị Chấp Sự Thủy tháp đánh giá, cảnh giới của Hồng Hoàng cùng lắm cũng chỉ mới đạt đến Phàm cảnh đỉnh phong, đối diện với một chiêu công kích vừa rồi của Trần Phong, cho dù có chuẩn bị trước cũng là nhận ít nhiều thương tổn.
Ở đây hắn lại không phản ứng kịp, vì vậy thương tích gây ra, hẳn là mất khoảng một tuần thời gian mới có thể trở lại bình thường.
Vương Chung đứng ra giữa hai bên Phong tháp và Hỏa tháp, nhìn một lượt tất cả mọi người:
– Chúng ta đều đã được mục kích thực lực của Trần Phong.
Cậu ta có thể tiếp ba chiêu từ Hồng Hoàng, như vậy chính là vượt qua bài kiểm tra tu vi pháp lực.
Chuyện này, nên kết thúc ở đây thôi!
Các Chấp Sự từ Kim, Mộc, Thổ tháp gật đầu đồng ý.
Thực ra bọn họ cũng chẳng muốn dính vào cái phiền phức này.
Mọi chuyện hôm nay thành ra như thế, tất cả là do Hỏa tháp gây ra.
Sau khi nói chuyện với Phong tháp và Thủy tháp một chút, tất cả đều rời đi.
Đoàn người Hỏa tháp cũng bất lực.
Trần Phong quang minh chính đại vượt qua bài kiểm tra của họ, vậy nên không thể bắt bẻ thêm gì.
Đã vậy, Chấp Sự mạnh nhất còn đã tuyên bố là kết thúc, thì không nên phàn nàn điều gì hết.
Bọn chúng chắp tay với Vương Chung sau đó đem ánh mắt cay độc nhìn Phong tháp một cái rồi rời đi.
Dương Tuấn ba người cùng Trần Phong bước tới cảm ơn đoàn người Thủy tháp, đặc biệt là Vương Chung.
Hôm nay nếu không có anh, chắc chắn mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Vị Chấp Sự Thủy tháp cười, gật đầu với bọn họ sau đó hàn huyên một lát mới dẫn các huynh đệ trở về.
Trước khi đi hẳn, anh còn ngoái lại nhìn Trần Phong thêm một lần.
Như vậy có thể nói, dự cảm của anh từ khi gặp chàng thanh niên này là hoàn toàn chính xác!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.