Phá Trận Đồ

Chương 148: Lời Hứa






Nuôi dưỡng tư binh, phạm thượng tác loạn.
Trọng thần độc quyền từ xưa cũng đều có, mưu nghịch lại là tội không thể dung thứ.
Đặc biệt khi người phạm vào đại tội ngập trời này lại là đương triều quốc trượng, Tả thừa tướng Chu Trinh.
Mà tội lỗi chồng chất của hắn không chỉ dừng tại đây, lại còn dám to gan xem trời bằng vung cùng Ma tộc cấu kết quấy phá, đêm qua mưu phản bức vua thoái vị.
May mà Chu Hoàng hậu hiểu rõ đại nghĩa, có công cứu giá; Lại thêm Trọng Huyền cung tiên sư ra tay phục ma mới được ngăn cơn sóng dữ, không đến nỗi chính thống chịu nhục, quốc tộ sụp đổ.
Chu Trinh đền tội, tư binh thủ hạ cũng bị tru sát hầu như không còn.
Con trai hắn là Chu Diệp trước đó vì liên quan đến chuyện tà khí âm thầm lưu truyền đã bị tạm giam tại Giải Trãi viện.
Thế lực Chu gia gầy dựng nhiều năm dĩ nhiên sụp đổ, thời điểm kinh vệ cấm quân cầm trong tay lệnh tin xông vào Tả thừa tướng phủ, cơ hồ dễ dàng đem cả nhà trên dưới bắt được, đang dựa theo phả hệ truy tra cửu tộc.
Thế lực ngoại thích đan xen chằng chịt, thế gia liên hôn không phải là hiếm.
Bởi vậy mới dệt thành một mạng lưới rộng lớn khống chế triều chính.
Lúc toàn thịnh nó có thể chèn ép long thủ, sau khi suy bại liền bị truy tìm tận gốc.
Mặc dù có kẻ dựa vào nơi hiểm yếu phản kháng, có kẻ ẩn nhẫn ngủ đông, nhưng phần lớn là hạng người mượn gió bẻ măng, kẻ vì muốn thoát tội bám víu cắn ngược đồng liêu nhiều không kể xiết, bao nhiêu bí ẩn xấu xa nhiều năm qua tích góp lại hiện giờ đều bị tố giác bóc trần, hoàn toàn giống một cái đầm lầy.
Vấn đề liên quan đến cấu kết Ma tộc cùng mưu nghịch bức vua thoái vị, thế nên, hiện giờ người muốn đem Chu gia đuổi tận giết tuyệt, không còn gói gọn trong hoàng gia tôn thất nữa.
Chu Hoàng hậu dùng mệnh quy hàng đổi lấy một chút hi vọng sống, chung quy chôn vùi trong tay phụ thân nàng.
Chu gia lũng đoạn triều chính hơn hai mươi năm, như một gốc đại thụ che trời, từ đây bị phạt ngang thân, chỉ đợi nhổ tận gốc.
Cuộc hội triều này kéo dài, cuối cùng đến trưa mới kết thúc.
Thời điểm Ngự Phi Hồng đi ra Tuyên Chính điện, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, chói đến mức nàng nhắm chặt mắt lại.
"Bệ hạ rốt cuộc là lòng dạ mềm yếu." Ngự Sùng Chiêu đứng bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói.
Hôm nay Ngự Phi Vân tuy rằng đảo ngược thái độ nhu nhược bao năm qua, nghiêm tra việc Chu gia mưu nghịch, lệnh cho Hữu thừa tướng Diệp Hành tạm chấp chưởng đại quyền, dựa theo luật pháp đem án này giao cho Hình bộ ty, Giải Trãi viện, Hoằng Linh đạo ba bên cùng thẩm tra, Ngự Sùng Chiêu cùng Ngự Phi Hồng đốc thúc, chắc chắn sẽ tra ra một phen tinh phong huyết vũ.
Thế nhưng, hắn không đương triều phế hậu, cũng không đem Chu Thuấn Anh xoá tên.
Vị Hoàng trưởng tử thực sự ra đời kia đã bị đưa đi khỏi Thiên Thánh đô, đối ngoại chỉ nói là thai chết trong bụng mẹ.
Không nói đến việc lưu lại thứ tự, ngay cả gia phả hoàng gia cũng không được vào.
Mà Chu Thuấn Anh làm đương kim Hoàng hậu, phụ thân mưu nghịch phạm thượng vẫn gây họa tới nàng, cho dù chết rồi cũng nên huỷ phượng vị, tước đi tôn vinh Hoàng hậu, sau khi điều tra có thể sẽ nghiêm trị.
Lúc đó không chỉ là toàn bộ Chu gia, còn phải liên luỵ đến cửu tộc Chu thị.
Ngự Phi Hồng biết Ngự Sùng Chiêu có ý gì.
Cho dù Chu Thuấn Anh cuối cùng quay giáo tương trợ bọn họ, cũng không cách nào bù đắp cho tội lỗi ngập trời của Chu gia.
Phải biết rằng con rết trăm chân đến chết vẫn còn giãy dụa; Một khi không thể đem dư nghiệt của Chu gia đuổi tận giết tuyệt, sẽ không đủ để răn đe triều chính, còn có thể lưu lại mối họa.
"Không đơn giản như vậy." Ngự Phi Hồng nhắm mắt lại "Chu gia mặc dù không thể lưu lại, thế nhưng sau lưng nó liên lụy thế lực quá rộng.

Nếu chúng ta vừa mới bắt đầu liền đuổi đánh tới cùng, chỉ có thể nhận lại phản công, đối tình huống hiện giờ hại nhiều hơn lợi.
Chi bằng từ từ tính toán, trước sau còn có ta và ngươi ở bên cạnh trông chừng, Chu gia nếu muốn tro tàn lại cháy cũng không thể nào."
Ngự Sùng Chiêu không tỏ rõ ý kiến, hỏi: "Diệp Kinh Huyền còn chưa tỉnh sao?"
Ngự Phi Hồng thần sắc ngưng trọng: "Chưa."
Một chưởng của Phi Thiên Tôn, ngay cả đại năng Trọng Huyền cung đều hiếm có người dám chính diện gắng đỡ, huống hồ là Diệp Kinh Huyền chỉ có chút đạo hạnh tầm thường? Nếu như hắn không phải y tu, nếu như Mộ Tàn Thanh không kịp thời truyền linh lực, thậm chí nếu Phượng Tập Hàn không ở gần đó...!Hắn hiện tại cũng đã chết không có chỗ chôn.
Ngự Sùng Chiêu nhíu nhíu mày: "Yêu tu mà hắn liều mình cứu giúp đó, rốt cuộc là ai?"
"Là một bằng hữu của ta." Ngự Phi Hồng thần sắc bình thản, lơ đãng mà chuyển đề tài câu chuyện "Ba con trai của Diệp gia đã mất một, hiện tại lại thêm một kẻ trọng thương gần chết.
Nếu như Diệp Kinh Huyền không gắng qua nổi cửa này, e sợ Diệp tướng cũng không chống đỡ được bao lâu."
Diệp gia mặc dù là thế gia từ đời Cao tổ truyền lại, đáng tiếc trải qua giáng tước kế thừa cùng sự chèn ép của đế vương hai đời trước đối với huân quý, hiện giờ nhìn như đứng lên trên địa vị cao, kì thực phúc vận nông cạn.
Một khi Diệp Hành qua đời mà không có người kế tục, Diệp gia cũng chỉ còn sót lại một cái vỏ trống rỗng, quyền lực chắc chắn sẽ trở lại trong tay đế vương.
Đây cũng chính là nguyên nhân Ngự Phi Hồng năm đó lựa chọn nâng đỡ Diệp Hành.
Ngự Sùng Chiêu thở dài, trái lại cũng không tiếp tục nói nữa, nhìn thấy vài vị tôn thất quan viên đang ở bên cạnh chờ đợi, liền cùng bọn họ rời đi.
Ngự Phi Hồng ấn ấn thái dương.
Nàng cho hộ vệ lui xuống, một mình đi ra cửa cung, đã thấy hai thân ảnh cao lớn đứng bên đường.
Trong đó, một nam tử bạch y đeo kiếm đang nhìn về hướng này, long chương phượng tư, khí vũ hiên ngang.
Theo bản năng trên mặt nàng tỏa ra nụ cười, bước nhanh tới.
Tiêu Ngạo Sênh từ xa đã thấy thần sắc nàng ủ dột, biết là buổi hội triều này tuyệt đối không phải vạn sự như ý.
Nhưng hắn thân là tu sĩ không thể nào xen vào, chỉ giơ tay đưa tóc mái ngổn ngang của nàng vuốt ra sau tai, nói: "Ta phải đi."
Nụ cười của Ngự Phi Hồng trong phút chốc đọng lại trên khóe môi, sau một lúc mới hỏi: "Khi nào?"
"Rất sớm." Tiêu Ngạo Sênh nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng "Lần này hạ sơn, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta có pháp chỉ bên người, không thể ở đây lâu.
Dịch bệnh Trung Thiên cảnh có Phượng Tập Hàn dẫn y tu Tam Nguyên các phụ trách.
Ta...!nhìn thấy ngươi bình an, cũng yên lòng."
"Vậy..." Nụ cười Ngự Phi Hồng đắng chát "Chúng ta thời điểm nào mới có thể tái kiến?"
Bảo kính tịnh đế khai, hoa ngạc lưỡng tương biệt.
[(*) hehe...mỗ tạm dịch: Sen cùng một gốc nở ra, đài hoa cũng tách chia xa hai đàng]
Từ lúc gặp phải cho tới bây giờ, bọn họ đã nhận thức nhau hai mươi năm.
Thế nhưng thời gian thực sự bên nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là tương phùng trong nguy nan, chia tay sau tai kiếp.
Mỗi một lần xa cách đều là mười năm đăng đẳng, cho dù có linh phù pháp khí giao lưu thường xuyên, đến cùng vẫn không được xem là sớm chiều chung lối.
Ngự Phi Hồng không biết mình còn có thể chờ mấy lần mười năm.

Vào đúng lúc này nàng muốn Tiêu Ngạo Sênh lưu lại, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng cuối cùng cũng không thể nói.
"Ta không biết." Tiêu Ngạo Sênh tựa hồ biết được nàng đang suy nghĩ gì, cúi đầu hôn xuống mi tâm nàng "Thế nhưng...!chỉ cần ngươi muốn gặp ta, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi."
"...!Nếu như là ta đi tìm ngươi thì sao?"
Tiêu Ngạo Sênh ngây ngẩn cả người.
"Sau khi Chu gia rơi đài, thế lực triều đình chắc chắn sẽ được thanh tẩy.
Ta sẽ dốc toàn lực phụ tá Phi Vân ngồi vững vàng trên ngôi vị Hoàng đế, khiến cho hắn trở thành đế vương chân chính chăm lo việc nước, bảo vệ giang sơn cùng con dân Ngự thị..." Ngự Phi Hồng ngẩng đầu lên "Đợi ta nhẹ gánh, liền đến Trọng Huyền cung tìm ngươi cùng đi quãng đời còn lại...!Đến lúc đó, nếu ngươi vẫn phong hoa như trước, mà ta phấn úa hoa tàn, ngươi còn nguyện ý cưới ta làm đạo lữ hay không?"
Tiêu Ngạo Sênh chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Ngươi cho dù già lão, cũng là người ta yêu.
Ta không chỉ đi cùng ngươi hết quãng đời còn lại, mà còn muốn chờ ngươi đời đời kiếp kiếp."
"Ngươi phải nhớ kỹ câu nói này." Ngự Phi Hồng rốt cuộc nở nụ cười, nước mắt vui sướng lại tràn mi mà ra, che phủ hết lo sợ bất an mấy ngày nay.
Hai người đang dựa sát nhau thì thầm nỉ non, bên cạnh bất thình lình vang lên một thanh âm: "Quấy rầy hai vị, ta mặc dù ở đây mốc meo nửa ngày, thật sự cũng không phải là cọc gỗ nha."
Mộ Tàn Thanh vốn là đến tiễn Tiêu Ngạo Sênh rời đi, nhưng hiện tại thấy thế nào cũng cảm giác mình dư thừa, ánh mắt trêu chọc cơ hồ hóa thành thực chất, phải đem hai người này đâm thành cái sàng.
Tiêu Ngạo Sênh ngẩn ra lập tức buông tay.
Trái lại da mặt Ngự Phi Hồng dày có thể so với tường thành, không chút phật lòng, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Vừa đến tống biệt sư huynh, thứ là tới tìm ngươi hỗ trợ." Mộ Tàn Thanh do dự một chút "Kỳ Lân pháp ấn...!thật sự là không có cách nào vận dụng sao?"
"Tối hôm qua, ta cùng thất hoàng thúc đã đều thử rồi." Trải qua một hồi thượng triều, Ngự Phi Hồng cũng đã tiếp nhận sự thật này "Tam Bảo sư để lại cấm chế tại Thái miếu, chỉ có huyết thống chính tông Ngự thị đế vương mới có thể mở ra kết giới.
Ngươi nếu như muốn thử một lần, ta có thể thuyết phục Phi Vân dẫn ngươi đi vào.
Bất quá...!hắn vẫn chưa được Kỳ Lân pháp ấn thừa nhận, ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho việc tay trắng trở về."
Kỳ Lân pháp ấn là trọng khí thiên vận, khác biệt với bốn pháp ấn còn lại, nguyên lực hành thổ ẩn giấu trong đó.
Nếu không được ấn chủ vận dụng, nó cũng chỉ là vật tượng trưng trấn áp bảo vệ khí vận.
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi thâm sâu.
Y nguyên bản muốn nói cái gì, lại nhớ tới lời hứa của Ngự Phi Hồng đối Tiêu Ngạo Sênh vừa nãy, lời đến khóe miệng rốt cuộc không thốt ra được, yên lặng nuốt trở vào.
Y mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta cũng không bắt buộc, chỉ là còn phải thỉnh ngươi làm thuyết khách, hướng Thịnh vương mượn Hỗn Nguyên đỉnh dùng một lát."
"Có thể được.
Ngươi muốn làm cái gì?"
"Diệp Kinh Huyền đã tỉnh, Phượng Tập Hàn đang chữa thương cho hắn, cần Hỗn Nguyên đỉnh luyện hóa linh dược."
"Tỉnh lại là tốt rồi." Ngự Phi Hồng thở phào nhẹ nhõm "Việc này không khó, ta liền đi tìm thất hoàng thúc.
Chỉ là thương thế của hắn..."
"Tim phổi trọng thương, kinh mạch đều hủy.

Nếu như không thể nhanh chóng chữa trị sẽ tạo thành thương tật suốt đời." Mộ Tàn Thanh biết là Tâm Ma căn bản không có chuyện gì.
Cái tên trứng thúi không tim không phổi kia cũng không để tâm một bộ thân thể, nhưng y lại không muốn nhìn hắn như vậy.
Loại thương thế này đối với Nhân tộc mà nói đủ để phá huỷ một đời, mặc dù khỏi hẳn cũng lưu lại mầm bệnh.
Huống hồ Diệp Kinh Huyền không phải con trưởng, tương lai Diệp gia chú định thuộc về Diệp Hiển Vinh.
Mà hắn không giống phụ thân và huynh đệ, là kẻ tính tình bình đạm bảo thủ, thích thơ từ phong lưu, yếu cả văn lẫn võ, lại không ưa tham chính, khó thoát khỏi khống chế.
Ngự Phi Hồng trong lòng nghĩ như vậy, không nhịn được tự giễu mà nở nụ cười.
Vòng xoáy quyền dục có thể thay đổi tâm tính một người, trước đây không lâu bản thân mình cũng chưa từng nghĩ tới sẽ biến thành dáng dấp hiện giờ.
Nếu như...
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Ngự Phi Hồng sau lưng ớn lạnh, dưới ánh mặt trời bỗng dưng rùng mình một cái.
Ly biệt sắp tới, ba người tâm tình cũng không tính là vui vẻ gì.
Mãi cho đến lúc bọn họ sóng vai đi ra cung thành, Tiêu Ngạo Sênh mới dừng chân xoay người lại, nhẹ nhàng ôm vai Ngự Phi Hồng, trịnh trọng hứa: "Ta ở tại Trọng Huyền cung chờ ngươi."
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Mộ Tàn Thanh: "Ngươi cũng vậy."
Mộ Tàn Thanh biết hắn sẽ cùng sư đồ Bắc Đẩu tạm lưu lại U Ly sơn, đợi mình đuổi theo cùng trở về Trọng Huyền cung.
Tiêu Ngạo Sênh lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn vì y rửa sạch tội lỗi, hi vọng y có thể quay về chính đạo, lại không biết hi vọng này đã trở thành vọng tưởng.
Mộ Tàn Thanh rũ mắt xuống: "Sư huynh, bảo trọng."
Ánh kiếm xanh thẫm phóng lên trời, trong chớp mắt liền có vô số pháp quang từ bốn phía hoàng thành sáng lên.
Tất cả tu sĩ Trọng Huyền cung nơi này đều được triệu hoán, dồn dập ngự lên pháp bảo theo sát phía sau.
Nếu như bầu trời hiện giờ không phải sáng trong vạn dặm, sợ là muốn tái hiện trường pháo hoa thịnh thế đêm qua.
Phàm là bách tính trong hoàng thành, bất kể nam nữ già trẻ, tam giáo cửu lưu, đều quỳ xuống bên đường, tung hô thần linh, bái đưa tiên trưởng, uy thế hoành tráng còn hơn cả thiên tử đi tuần.
Ngự Phi Hồng khẽ cau mày, cuối cùng cũng không nói gì, sau khi hướng Mộ Tàn Thanh gật đầu liền chạy đi Thịnh vương phủ.
Mộ Tàn Thanh nhìn bóng lưng của nàng, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Y không vội vã quay về y quán, mà là ở trong thành dạo một vòng.
Trải qua kinh biến liên tiếp đêm trước, bách tính đến nay đều có loại cảm giác không chân thực, thi thể những người bị chết đã được sai dịch mang đi xử lý, người bị thương tàn phế cũng đều có đại phu tiếp nhận, ngõ phố nguyên bản phồn hoa náo động trở nên vắng lặng hiếm thấy.
Sau khi y đi qua hết mấy con phố, mới nhìn thấy một tửu phường mở cửa.
Mộ Tàn Thanh rất thích rượu hoa mai mát lạnh cùng hậu kình (*), mỗi khi buồn bực mất tập trung liền thích uống mấy ngụm, tỷ như hiện giờ.
[(*) tác dụng chậm, lâu ngấm]
Đến thời điểm y mang theo nửa vò rượu còn thừa trở lại y quán, đã gần đến hoàng hôn.
Phượng Tập Hàn đã rời Thiên Thánh đô, bên trong y quán chỉ còn dư lại thái y trong cung phái đến cùng hộ vệ của Diệp gia.
Nửa canh giờ trước Ngự Sùng Chiêu cùng Ngự Phi Hồng đi qua, dựa theo thư Phượng Tập Hàn lưu lại hướng dẫn, dùng Hỗn Nguyên đỉnh đem tất cả linh dược đã chuẩn bị tốt luyện hóa thành chất lỏng, chuẩn bị cho tẩy tủy tục mạch.
Biện pháp này có thể chữa trị bộ thân thể tàn tạ này của Diệp Kinh Huyền, lại tốn thời gian thật dài, ít ra cũng phải kiên trì một năm.
Trong thời gian đó, không thể thiếu Hỗn Nguyên đỉnh tương trợ.
Cứ như thế, Diệp gia liền thiếu nợ Ngự Sùng Chiêu một cái nhân tình cực lớn.
Thời điểm Mộ Tàn Thanh đẩy cửa ra, Diệp Kinh Huyền đang lười biếng ngâm mình trong Hỗn Nguyên đỉnh.

Nước thuốc màu đỏ sẫm, phảng phất như một khối Huyết lưu ly óng ánh long lanh cực lớn, phản chiếu mái tóc đen như mực, thân hình như băng ngọc của hắn.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh biết, cảm giác linh khí rót vào trong cơ thể cũng không dễ chịu gì.
Phải đợi đến khi một đỉnh dược thang này biến thành nước trắng mới xem như tạm thời kết thúc, chỉ có điều cái tên gia hỏa này cũng đã quen, không sợ đau.
Hai nô tỳ phụng mệnh hầu hạ hắn đã bị phái đi đâu từ lúc nào không biết, Diệp Kinh Huyền giương mắt nhìn lên gương mặt y, đột nhiên hỏi: "Ngươi rõ ràng là nghĩ ra phương pháp thu được Kỳ Lân pháp ấn, tại sao không nói cho nàng?"
Mộ Tàn Thanh không ngạc nhiên với năng lực gần như biết hết của hắn, chỉ lắc lắc đầu: "Nàng thật vất vả mới buông xuống được, ta cần gì phải để nàng cầm lên lần nữa?"
"Ngươi cho rằng lời hứa của nàng có thể tin?"
"Đây là việc duy nhất ta có thể vì sư huynh làm." Mộ Tàn Thanh nhắc nhở hắn "Không cho phép ngươi làm bất kỳ động tác nhỏ nào!"
"Gàn bướng hồ đồ a..." Diệp Kinh Huyền ngửa mặt về phía sau "Sắp tới có tính toán gì?"
"Ta chuẩn bị đi Trọng Huyền cung một lần, tốt xấu cũng không cho bọn họ làm khó sư huynh, cũng muốn gặp sư tôn một chút." Mộ Tàn Thanh ngụm có ngụm không mà uống rượu "Về phần những cái khác...!không nghĩ nhiều."
Diệp Kinh Huyền sắc bén nói: "Vạn nhất ngươi một đi không trở lại thì sao?"
"Không biết." Mộ Tàn Thanh lau đi giọt mồ hôi trên trán hắn "Ở nơi này chờ ta!"
Diệp Kinh Huyền nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy y, gần như hung ác cắn xé hôn lên, bọt nước văng tung toé.
"Ta có thể để cho ngươi quang minh chính đại trở lại Trọng Huyền cung, đảm bảo ngươi thuận thuận lợi lợi đi ra, kể cả những gì ngươi đánh mất mười năm trước đều đòi lại gấp bội.
Cho dù Tam Bảo sư cùng Phi Thiên Tôn cũng không ngăn cản được..." Hắn lẳng lặng nhìn Mộ Tàn Thanh "Cầu ta một lần, ta giúp ngươi tới cùng!"
"...!Ta cầu ngươi..." Mộ Tàn Thanh chậm rãi nói "...!quên chuyện này đi."
Đôi mắt Diệp Kinh Huyền nhất thời biến sắc, gắt gao nhìn y chằm chằm.
"Ta biết ngươi thần thông quảng đại, tin tưởng ngươi có thể làm được những việc đó.
Nhưng ta không muốn để ngươi mạo hiểm, cũng không muốn nhìn ngươi đạp lên vai người khác để đưa ta đi lên." Mộ Tàn Thanh nâng mặt hắn lên, chậm rãi từng chữ "Khanh Âm, bọn họ là quá khứ của ta, ngươi là tương lai của ta."
Diệp Kinh Huyền bỗng nhiên nói không ra lời.
Hắn ở trong mộng đã nghe qua danh xưng này, nhưng là của yêu hồ đối với một "chính mình" khác.
Hiện giờ Mộ Tàn Thanh đang thật sự nhìn hắn gọi ra hai chữ này, chẳng những không liên quan đến một hồi rối rắm tựa như mộng lại không phải mộng kia, trái lại có loại cảm giác vốn nên là như vậy.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn khàn tiếng hỏi: "Khi nào ngươi đi?"
"Sáng sớm ngày kia." Khóe miệng Mộ Tàn Thanh hiện lên ý cười "Ngày mai là ngày mừng thọ Phi Hồng cùng Ngự Phi Vân."
Ngự Phi Hồng hiện giờ đã 35, Ngự Phi Vân cũng gần ba mươi.
Hai tỷ đệ bọn họ đến thú vị, cách biệt nhau sáu tuổi, sinh nhật lại vừa vặn cùng ngày cùng tháng.
Thế nhưng đáng tiếc niên đại canh giờ đều khác biệt, cho nên Phi Hồng bị Thần dụ phê mệnh bất tường, cùng năm thường xảy ra tai hoạ.
Mà Phi Vân lại sinh trong năm được mùa, từ nhỏ đã được Tiên hoàng cực kỳ sủng ái cùng tôn thất yêu thích.
Nếu không phải tính tình hắn quá mức nhu nhược, người hiện giờ được tôn thất ủng hộ liền không phải Ngự Sùng Chiêu.
Hai tỷ đệ khác nhau một trời một vực, rốt cuộc là cùng một mẹ sinh ra, quan hệ thập phần thâm hậu.
Mộ Tàn Thanh từ chỗ Ngự Phi Hồng biết được, năm đó ở thời điểm nàng không thể không lựa chọn gả xa cho Trấn Bắc vương thế tử, Ngự Phi Vân còn nhỏ tuổi đã chạy vào Thái miếu, đem Kỳ Lân pháp tướng chú bị phong kín trong kết giới trộm lấy ra giao cho nàng, để cho nàng có thực lực tự tin ở bên ngoài an cư lạc nghiệp.
"Mọi việc chưa định, tiệc mừng thọ giản lược.
Bất quá vừa vặn sắp tới ngày hội, chắc chắn sẽ có một hồi pháo hoa, hoa đăng hội." Trong mắt Mộ Tàn Thanh ôn nhu cơ hồ muốn tràn ra ngoài "Ta muốn cùng đi ngắm với ngươi."
Diệp Kinh Huyền trầm mặc chốc lát, cuối cùng khóe môi hơi cong lên: "Được!"
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ xem pháo hoa, lại là lần đầu tiên bọn họ ngắm cùng nhau.
"Lần trước chưa nói...!liên quan tới quá khứ của ta..." Hắn ghé vào lỗ tai y gần như nỉ non mà nói "Ngày mai, ta sẽ kể cho ngươi nghe mọi chuyện.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.