Phá Trận Đồ

Chương 147: Chân Tướng






Đêm qua mưa rền gió dữ, hôm nay trời long đất lở.
Thời điểm Ngự Phi Hồng đi ngang qua Phượng Loan cung, phiến đá xanh trước cung điện kia đã bị nước mưa giội rửa đến sạch sành sanh, dưới mái hiên đèn đuốc chiếu rọi, sáng đến mức có thể soi gương.
Nếu ở những khe hở không có vết máu nhàn nhạt lưu lại, e rằng ngay cả nàng cũng phải đem tất cả việc phát sinh tối hôm qua cho rằng chỉ là một cơn ác mộng.
Chu Trinh chính là chết ở chỗ này.
Đương triều quốc trượng Tả thừa tướng Chu Trinh cấu kết Quy Khư ma tộc, không được triệu tự tiện tiến cung, mưu nghịch phạm thượng, cuối cùng bị Ngự Phi Vân đích thân tru diệt tại đây.
Cấm quân vây giết thủ hạ tử sĩ của hắn, tổng cộng 1,200 người không một ai sống sót.
Chu hoàng hậu không tiếc bản thân, sau khi sinh Hoàng trưởng tử liền uống thuốc độc tự sát, đem chính mình làm mồi dẫn xà xuất động chỉ vì muốn cấp cho gia tộc lưu lại một chút sinh cơ cuối cùng.
Không ngờ rằng Chu Trinh lại chọn bức vua thoái vị, công nhiên cùng Ma tộc thông đồng làm bậy, trực tiếp đem Chu gia đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Đêm qua sau khi đầu đảng đền tội, Ngự Sùng Chiêu tự mình dẫn kinh vệ cấm quân bao vây Tả thừa tướng phủ, từ gia chủ cho tới nô bộc đều bị giải vào đại lao, chỉ chờ hôm nay lâm triều xét xử, án này chắc chắn sẽ kinh sợ rung chuyển Trung Thiên cảnh.
Ngự Phi Hồng thực sự không nghĩ ra nguyên nhân Chu Trinh làm như vậy.
Thời điểm nàng đuổi tới đã chậm, chỉ nhìn thấy Chu Trinh ở trước mặt Ngự Phi Vân từ từ ngã quỵ, trên miệng vết thương xuyên qua lưng đang có vết máu không ngừng mở rộng.
Bởi vì cách quá xa, bốn phía đang náo động, nàng cũng không biết Chu Trinh cuối cùng nói cái gì, khiến Ngự Phi Vân nhắm mắt lại.
Lần thứ hai giơ kiếm, hắn tự tay chặt đầu người kia.
Đó là gian thần dùng thế lực chèn ép đế vương suốt hai mươi năm, cũng là sư trưởng mà Ngự Phi Vân ỷ lại nửa đời.
"Đã đến lúc thượng triều..."
Gió nhẹ thổi xuống vài chiếc lá khô.
Ngự Phi Hồng liếc nhìn bầu trời, khép lại triều phục Trưởng công chúa hoa lệ dày nặng trên thân, quay người đi về hướng Tuyên Chính điện.
Tả tướng mưu phản, Ma tộc làm hại, Thái miếu gặp nạn, Trọng Huyền cứu viện...!Đêm qua thực sự phát sinh sự việc quá khó lường, hôm nay lâm triều nhất định phải nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, văn võ bá quan đều bị cuốn vào trong dòng lũ, không một ai có thể đặt mình bên ngoài.
Trên triều đình gió nổi mây vần, ngoài cửa cung cũng loạn xị bát nháo.
Sau khi Truyền tống phù mở ra, Trọng Huyền cung sáu các đã chuẩn bị từ sớm, lập tức điều động tám trăm đệ tử tinh anh, do Thiên Cơ các chủ U Minh dẫn đầu, chỉ trong nháy mắt đuổi đến Thiên Thánh đô trấn ma dẹp loạn, ngăn hoàng thành to lớn không trở thành bể chứa ác dục.
Lại do Tam Bảo sư sớm tại Thái miếu lưu xuống hậu chiêu, Kỳ Lân pháp ấn vẫn chưa hiện thế, Cơ Khinh Lan bị Phượng Tập Hàn cùng Bắc Đẩu liên thủ bắt giữ, Phi Thiên Tôn cũng lợi dụng lúc Tinh đồ chưa mở ra quay người rút đi, Ma tộc chung quy sắp thành lại bại.
Nguyên nhân nhờ có bọn họ đến, đám bách tính đột nhiên thức tỉnh mới không rơi vào trong khủng hoảng vô tận.
Tại Trung Thiên cảnh đạo thần hương hỏa cường thịnh, thần linh uy nghiêm hơn xa đế vương, những Huyền môn tu sĩ có thể phi thiên độn địa đó có khả năng mang đến cho bách tính cảm giác an toàn mà không quân sĩ mặc giáp cầm binh nào sánh được.
Đây là kế hoạch hoàn mỹ nhất mà bọn họ tính toán ra trước đó, cái giá phải trả vẫn không hề nhỏ.
Phi Thiên Tôn dùng Y Lan ác tướng ăn mòn nhân hồn đánh úp khiến bọn họ trở tay không kịp.
Mặc dù có Vô Vi kiếm vực của Tiêu Ngạo Sênh áp chế ác niệm nhân tâm tăng trưởng, đáng tiếc hoàng thành đất rộng người đông, kiếm vực của hắn vẫn còn chưa đủ để bao trùm toàn bộ.
Đám bách tính cùng cấm quân sĩ binh bị ác dục dẫn dắt, tự giết lẫn nhau, thương vong không dưới ngàn người.
Hơn nữa một hồi cung biến đẫm máu, oán khí ngưng tụ cực lớn trên khoảng không Thiên Thánh đô, khiến cho mặt trời mới bắt đầu lên cao cũng đỏ sẫm phảng phất như nhiễm phải một tầng máu.
Phượng Tập Hàn mang theo một đám y tu cứu tử trị thương khắp nơi.
U Minh lại tự tay cắt đứt cánh tay phải mà Bắc Đẩu phong ấn Cơ Khinh Lan, sau khi gia cố phù văn một lần nữa, mới đem trả lại hắn.
Trước mắt họa hoạn ở Thiên Thánh đô đã giải, Cơ Khinh Lan đã bị bắt, Phượng Tập Hàn đêm nay liền muốn dẫn các đệ tử đi đến Sơn Nam nơi tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, tranh thủ sớm ngày nghiên cứu ra thuốc giải trị liệu dịch độc, lại đem Cơ Khinh Lan đuổi về Trọng Huyền cung chờ xử trí, bản thân mới có thể đặt xuống trọng trách Tam Nguyên các, chạy về Đông Thương Phượng thị tộc địa.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không liên quan gì đến Mộ Tàn Thanh.
Từ lúc mây thu mưa tạnh, y đã thủ ở bên cạnh Diệp Kinh Huyền cả đêm, nửa bước không dời, ngay một ngụm nước cũng không kịp uống.
Y thuật của Phượng Tập Hàn trong mười năm này tăng nhanh như gió, đã có tư thái sánh ngang Phượng Vân Ca năm xưa.
Nhờ hắn tới đúng lúc, Diệp Kinh Huyền suýt nữa bị Phi Thiên Tôn một chưởng nát tim mới có thể sống đến bây giờ.
Nhưng mà ma lực của Phi Thiên Tôn cường thịnh đến mức nào, cho dù Phượng Tập Hàn đã nạo sạch ma khí ăn mòn vết thương, cuối cùng sinh khí vẫn trôi đi quá nhiều.
Hắn liền gieo một gốc tiên thảo sinh cơ dào dạt bên giường, dùng giáp mộc chân khí vì đó kéo dài tính mạng, đến tột cùng có thể sống qua trận này hay không, còn phải xem ý chí chịu đựng của người bị thương.
Diệp Hành trước khi thượng triều vội vã đuổi đến liếc mắt nhìn y.
Lần này Mộ Tàn Thanh không tránh né, y chỉ nắm bàn tay hơi lạnh của Diệp Kinh Huyền không nhúc nhích, tựa như hy vọng có thể sử dụng nhiệt độ của mình khiến nó ấm lên.
Dù là có muôn vàn ngạc nhiên nghi ngờ ở trong lòng, Diệp Hành một câu cũng không nói ra được.
Hắn sau khi Diệp Vân Kỳ chết trận đã hiện ra vẻ già nua, hiện giờ biết được tin dữ càng khiến sống lưng sụm xuống.
Nếu không có trưởng tử Diệp Hiển Vinh ở bên cạnh đỡ, e rằng lão nhân này căn bản không đi nổi ra khỏi y quán.
"Hắn rốt cuộc là ai?" Sau khi phụ tử Diệp gia rời đi, thầy trò U Minh đẩy cửa mà vào.

Người trước quét mắt qua chiếc giường nhỏ, lạnh lùng hỏi.
Thân phận Diệp Kinh Huyền qua lại ở Thiên Thánh đô cũng không phải bí mật, bởi vậy mới có thể dẫn tới mọi người chú ý.
Nhìn chung cuộc đời hắn trước đây cùng Mộ Tàn Thanh không hề có liên quan, lần này hành động lại vô cùng ăn ý.
Thậm chí lúc một chưởng của Phi Thiên Tôn hạ xuống vì y liều mình, tuyệt đối không phải bốn chữ "đồng minh hoạn nạn" có thể giải thích.
Cho dù là người trì độn tình cảm như Tiêu Ngạo Sênh, sau đêm qua cũng phát hiện không đúng.
Nhưng mà, Phượng Tập Hàn dùng giáp mộc chân khí vì hắn chữa thương kéo dài tính mạng, cơ hồ đem bộ thân thể này từ trong ra ngoài đều xem qua một lần, lại không nhận ra được nửa điểm dị thường, tựa như một kẻ trời sinh mà lớn, không có bất kỳ vết tích đoạt xác phụ thân nào.
Nghe vậy, Mộ Tàn Thanh chỉ nói: "Để làm gì?"
U Minh nghe thanh âm y như giếng cổ không gợn sóng, ấn đường chau lại: "Thiên Thánh đô ma họa đã giải, để tránh nhiễm Trung Thiên kiếp vận, Huyền môn đệ tử chúng ta không được ở đây lâu.
Ngươi lập tức thu thập một chút, giờ Mùi ba khắc liền theo chúng ta cùng trở về Trọng Huyền cung."
"Ta đã không phải là Huyền môn đệ tử gì." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Đi với các ngươi về Trọng Huyền cung, để lĩnh một hồi cực hình trọng tội sao?"
"Ngươi mượn thanh thế của Trọng Huyền cung đến Thiên Thánh đô bình loạn lui ma.
Hiện giờ được chuyện liền muốn qua cầu rút ván?" Bắc Đẩu nói lời này mặc dù không êm tai, trên mặt lại không thấy vẻ tức giận.
"Ta không thể để hắn một mình ở nơi này." Mộ Tàn Thanh liếc nhìn gốc tiên thảo kia từ màu xanh biếc dần dần trở nên trắng nhạt, bàn tay hơi xiết chặt "Sau khi hắn tỉnh lại, ta liền đi với các ngươi."
U Minh thoáng nhướn mày, không khách khí chút nào nói: "Nhân sinh họa phúc khó tính, vạn nhất hắn vĩnh viễn không tỉnh, ngươi có phải là muốn cùng hắn xuống mồ sao?"
"Lời này ta không thích nghe, thỉnh tiền bối không được nhắc lại." Mộ Tàn Thanh rốt cuộc xoay đầu, trong đồng tử đỏ đậm có một đường kim quang lưu chuyển "Chuyện thiên nhân vĩnh tuyệt như vậy, chắc chắn tiền bối cũng không muốn tự mình tái thử nghiệm một lần đi?"
Ngữ khí y bình thản, nhưng có một cỗ sát khí vô hình thoáng chốc bao phủ toàn bộ căn phòng.
U Minh cùng Bắc Đẩu đều cảm thấy như có thiên đao vạn nhận đâm sau lưng, khí thế quanh thân cùng các yếu huyệt không một chỗ nào không bị sát khí chấn nhiếp.
Bọn họ không nghi ngờ chút nào, lúc này nếu thật sự trở mặt, đối phương chắc chắn sẽ hạ sát thủ.
So với sát ý, ý tứ trong lời của Mộ Tàn Thanh càng khiến bọn họ hoảng sợ.
Đôi mắt U Minh tối sầm xuống, Khiên Hồn ti tại đầu ngón tay lấp lóe ánh sáng nhạt: "Uổng công Tiêu Các chủ đến nay còn muốn đưa ngươi dẫn về đường ngay nẻo chính, thật nên để cho hắn đến tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, để xóa bỏ thứ vọng tưởng đó."
"Quả thật là vọng tưởng." Mộ Tàn Thanh dém dém góc chăn cho Diệp Kinh Huyền "Có một số việc không phải tra ra chân tướng là có thể được kết quả tốt.
Sư huynh ta xưa nay cô thẳng chính trực, dĩ nhiên không như tiền bối am hiểu sâu đạo lý này."
"Ngươi có ý gì?"
"Cho dù không có chuyện Thiên Thánh đô nơi đây, ta cũng sẽ quay về Trọng Huyền cung." Mộ Tàn Thanh khóe môi hơi nhếch lên, lại không mang ý cười "Dù sao, ta từ trước đến giờ trừng mắt tất báo.
Ai có ơn ta phải hoàn trả; Nếu như ai nợ ta, cũng phải đòi lại gấp bội."
Bắc Đẩu nghe đến đó, trái tim như rơi xuống đáy vực, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Y biết rồi!
Mười năm trước Trọng Huyền cung đại loạn trong ký ức mọi người vẫn còn mới mẻ.
Ba chuyện ảnh hưởng trọng đại nhất không gì bằng Huyền Võ pháp ấn bị Ma tộc đoạt đi, Bạch Hổ pháp ấn bị thất lạc cùng Tàng Kinh các chủ bị giết.
Cố tình ba chuyện này đều quan hệ không ít với Mộ Tàn Thanh, khiến cho y sau cuộc chiến lâm vào tù tội, thanh danh công lao quá khứ đều bị xóa bỏ, lại bị phán xử cực hình tại Luyện Yêu lô, cho dù may mắn cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa thành một thể, đại nạn không chết, nỗi khổ rèn cốt đốt hồn mười năm này cũng không thể quên được.
"Ta cùng Cơ Khinh Lan có nguyên cớ, tại bước ngoặt lâm trận tha hắn một lần, khiến Thôn Tà uyên mở ra, sinh linh dưới núi đồ thán, đây là một tội; Ta cùng với Tâm Ma Cầm Di Âm tình nghĩa phi thường, cho dù lập trường chính tà khác biệt vẫn dây dưa không rõ, là hai tội.
Đây là việc tự ta làm qua, vì thế gặp Luyện Yêu lô mười năm nung đốt, dám nhận thức dám đảm đương, vĩnh viễn không hối hận."
Đôi mắt Mộ Tàn Thanh chậm rãi trở nên sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao "Thế nhưng, cùng Quy Khư ma tộc trong ứng ngoài hợp tiến công Bắc Cực đỉnh cũng thế, vì đoạt Bạch Hổ pháp ấn mưu sát Nguyên Huy Các chủ cũng thế, ta chưa từng làm, dám đứng dưới Thiên kiếp mà thề, để xem kẻ nào phải bị ngũ lôi oanh đỉnh?"
U Minh nhẹ giọng hỏi: "Đã như vậy, năm đó ngươi vì sao phải đền tội?"
"Mọi người rõ ràng trong lòng, hà tất phải giả vờ hồ đồ chứ?" Mộ Tàn Thanh lẳng lặng nhìn bọn họ "Có một số việc tuy rằng khó bề phân biệt, đến cùng vẫn không thể lừa dối.
Chỉ có điều...!ngầm hiểu ý, thỏa hiệp lẫn nhau mà thôi."
Lời vừa nói ra, U Minh cùng Bắc Đẩu đồng loạt biến sắc.
"Nếu ta nhớ không lầm, năm đó người phụ trách lục soát điều tra hiện trường, hiệp trợ Phượng Tập Hàn trị liệu Thanh Mộc chính là tiền bối.
Nếu như có người rõ ràng chi tiết trong đó nhất, không ai bằng ngài." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Nhưng mà, ngài đệ trình kết quả cuối cùng là «không tra ra dị biệt», chứng thực lời Thanh Mộc nói là từ tâm mà phát, câu chữ không giả tạo, hắn buộc tội ta giết chết Nguyên Các chủ cũng trở thành nhân chứng thực tế."
U Minh không chỉ là Thiên Cơ các chủ, còn là đại tông sư thông thạo cơ quan đạo pháp cùng Linh Khôi thuật, cho dù toàn bộ tâm trí của Thanh Mộc đều bị người đổi qua, cũng không thể khiến cho hắn ngay cả mảy may manh mối cũng không tìm được.
Trừ phi...!hắn tận lực che giấu cái gì.
"Tiền bối một đời kiệt ngạo, dám ở thời điểm lúc Trọng Huyền cung đại loạn thẳng thắn trách tội họa loạn bên trong môn phái, nửa điểm không kiêng dè thế lực đan xen chằng chịt khắp nơi.
Sự tình có thể làm cho ngài cúi đầu khom lưng thật sự không nhiều.
Mà Bắc Đẩu chính là một trong số đó." Mộ Tàn Thanh dời ánh mắt đi chỗ khác "Vừa khéo vào lúc ấy, Bắc Đẩu trọng thương gục ngã trở về, hoàn toàn nhờ Trấn Hồn châu của Yêu hoàng bệ hạ ổn định nguyên thần không tiêu tán, trở thành uy hiếp mà ngài không có cách nào xem nhẹ...!Các ngươi nói xem, điều này cần phải tỉ mỉ tính kế cỡ nào mới có thể tạo ra trùng hợp?"
U Minh không nói gì, năm ngón tay hãm sâu vào lòng bàn tay.

Bắc Đẩu bên cạnh nhìn thấy, dùng tay trái còn sót lại lặng yên phủ lên lưng bàn tay hắn, nhấc mắt nhìn về phía Mộ Tàn Thanh: "Ngươi hận chúng ta?"
"Bản phận cùng tình cảm từ xưa khó có thể lấy hay bỏ.
Chuyện đến hiện tại lại nói những thứ này đã không còn ý nghĩa.
Ta chỉ muốn có một đáp án." Mộ Tàn Thanh chăm chú nhìn hắn "Khi đó tại Đàm cốc, Yêu hoàng bệ hạ nói gì với ngươi?"
Đối phương mặc dù quen biết không lâu, cũng đã là giao tình sinh tử.
Mộ Tàn Thanh tin tưởng Bắc Đẩu sẽ không vô duyên vô cớ mà tính kế sư tôn, hãm hại bằng hữu.
Trong đó tất có ẩn tình.
Mà y sau khi ký ức thức tỉnh lại, liền kinh ngạc mà phát giác, vị Huyền Lẫm bệ hạ kia nhìn như không hề có quan hệ trực tiếp đến việc này, kì thực bố trí sắp xếp rất nhiều.
Huyền Lẫm thân là chủ một cảnh, người chấp pháp Phá Ma lệnh tự tay mình chọn lựa lại trở thành tội nghịch của Huyền môn, hoặc phải đúng lúc rũ sạch quan hệ đem tội nhân xử theo chính pháp, hoặc phải tra rõ chân tướng chiêu cáo thanh bạch.
Nhưng mà, Mộ Tàn Thanh căn cứ kết quả việc hắn và Tịnh Tư hợp mưu đem mình đưa vào Luyện Yêu lô tế luyện Bạch Hổ pháp ấn, tiến hành đảo ngược, liền dễ dàng kết luận Huyền Lẫm từ lúc vừa mới bắt đầu liền không nghĩ tới việc để cho y thoát khỏi chịu tội.
Đã như vậy, chỉ một chuyện hắn từ bỏ đi thẳng đến Trọng Huyền cung, chọn tuyến đường vòng qua Đàm cốc giúp đỡ Bắc Đẩu cùng Tiêu Ngạo Sênh chống lại ma tu cũng đáng được xem xét kỹ lưỡng.
U Minh đột nhiên quay đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Đẩu.
Điều này cũng là vấn đề hắn muốn biết, nhưng mà cho dù lần trước bạo phát xung đột, Bắc Đẩu cũng không chịu nói ra.
Lần này, Bắc Đẩu đối mặt Mộ Tàn Thanh trầm mặc rất lâu, không tiếp tục tránh né nữa, chậm rãi nói: "Ngươi tin tưởng tương lai có thể được báo trước không?"
"Thiên pháp sư thay trời quan sát thế giới, vốn có khả năng suy diễn báo trước, nhìn trộm tương lai cũng không phải là lời nói vô căn cứ." Trong mắt Mộ Tàn Thanh hiện lên lãnh ý "Bất quá, từ vị trí thời điểm hiện tại của chúng ta nhìn về phía trước, tương lai cũng không phải chỉ có một loại khả năng phát triển.
Chúng ta chỉ có thể một hướng trong đó mà thôi."
"Ngươi nói không sai." Thanh âm Bắc Đẩu hơi khàn "Vào lúc ấy, Huyền Lẫm bệ hạ dùng Mộng điệp thuật nói cho ta biết một cái tương lai...!Nếu như sư tôn không che giấu manh mối, khăng khăng truy tra chân tướng, ngài sẽ chết."
Đây là bí mật mà Bắc Đẩu đè nén trong lòng, cũng là ác mộng hắn mười năm qua nửa đêm tỉnh giấc.
Tại thời điểm buông bỏ quá khứ, theo U Minh tiến vào Trọng Huyền cung, Bắc Đẩu chưa một lần nghĩ tới việc rời khỏi sư tôn.
Đó là chủ nhân trao cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, cũng là bầu trời hắn không thể thiếu.
U Minh sẽ vĩnh viễn không biết, lúc Bắc Đẩu ở trong giấc mộng thấy được hắn cầm Khiên Hồn ti đi chất vấn Tư Tinh Di, lại ở chớp mắt quay người bị rút hồn ly thể, thiếu niên như bạch ngọc hóa thành một đống tàn thi mục nát, không còn nửa điểm sinh cơ...!Trong nháy mắt đó, sợ hãi cùng bi phẫn, đủ để toàn bộ thế giới của Bắc Đẩu đổ nát.
"Cho dù cái tương lai kia là thật hay giả, Yêu hoàng bệ hạ có ý định lừa gạt hay không, ta đều không thể cho phép chuyện này phát sinh.
Vì thế có thể không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí không chừa thủ đoạn nào." Bắc Đẩu đến nay nhớ tới chuyện này lòng vẫn còn sợ hãi.
Đặc biệt là sau khi mình được tái tạo hình thể, dần dần thay thế U Minh giao thiệp sâu cùng Tư Tinh Di, càng cảm thấy nghĩ mà kinh sợ, lại càng không hối hận mình dùng tính mạng đặt cược cho việc tính kế lần này.
Điều duy nhất hắn không có cách nào nguôi ngoai chính là vì bảo vệ U Minh, hắn đem Mộ Tàn Thanh đẩy vào tuyệt cảnh.
Uổng phí tình nghĩa, cô phụ đạo tâm, ích kỷ bất công, không theo chính đạo.
"Ngươi..."
Cho dù đã nghe Bắc Đẩu tiết lộ một hai phần, hiện tại U Minh vẫn cảm nhận được một loại hoang đường cùng phẫn nộ khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đáng tiếc hắn lại liên quan trong đó, cho dù cam nguyện hay không đều là chuyện đã làm qua, hiện tại cũng không thể bào chữa cái gì.
Hắn nhìn Bắc Đẩu cúi rạp người xuống, trong cổ họng dường như nghẹn cục máu, tanh tắc khôn kể.
"Bổn tọa tự mình đưa ra quyết định, nào có đạo lý để một mình ngươi nhận sai." Một lúc lâu sau, U Minh tự giễu nhếch khóe miệng.
Hắn rõ ràng là khôi lỗi, lại vào đúng lúc này đỏ cả mắt, quay đầu nhìn về phía Mộ Tàn Thanh "Năm đó là hai sư đồ ta có lỗi với ngươi, vô luận ngươi muốn bồi thường cái gì, chúng ta đều sẽ đem hết toàn lực."
Mộ Tàn Thanh không nói gì thêm.
Sau khi chiếm được đáp án của Bắc Đẩu, y dường như đã mất đi một chút nguyện ý giao lưu cuối cùng, một lần nữa quay về nhìn Diệp Kinh Huyền, yên tĩnh như tảng đá.
U Minh còn muốn nói điều gì, lại bị Bắc Đẩu nhẹ nhàng cầm tay, đành phải thở dài quay người rời đi.
Thời điểm trước khi ra cửa, cước bộ Bắc Đẩu hơi ngừng lại, nhìn Mộ Tàn Thanh nói: "Ba vị Tôn giả đã biết ngươi tại Thiên Thánh đô, chúng ta phải đưa ngươi về Trọng Huyền cung phục mệnh.
Chúng ta sẽ ở U Ly sơn đợi ba ngày.
Ngoài ra, khổ nạn Thiên Thánh đô tuy rằng tạm giải, kiếp vận Nhân tộc bên trong vẫn chưa tiêu, ngươi nếu ở nơi này dừng chân, cần phải chú ý thêm."
"Đa tạ nhắc nhở."
Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân cùng khí tức đã đi xa, sống lưng Mộ Tàn Thanh căng thẳng chậm rãi thả lỏng.

Y đem bàn tay hơi lạnh kia dán lên khuôn mặt mình, nửa ngày cũng không hé răng.
"Mệt mỏi?"
Thanh âm ôn nhu có chút khàn khàn đột nhiên vang lên, bàn tay nguyên bản an phận giật giật, ngón tay vuốt nhẹ qua khóe mắt Mộ Tàn Thanh.
Y lập tức ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán nhìn thấy người trên giường đã mở mắt ra, tuy rằng vẫn là gương mặt nho nhã tái nhợt kia của Diệp Kinh Huyền, đôi mắt cũng đã biến thành màu sắc của Tâm Ma bổn tướng.
"Ngươi đã tỉnh?" Mộ Tàn Thanh vẫn cảm thấy cặp mắt kia tuy đẹp nhưng lại đáng sợ, chưa bao giờ nghĩ chúng lại có thể mang đến cho mình nhiều an ủi như vậy.
Tại thời điểm bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như một con thuyền cô độc phiêu bạt suốt đêm dài rốt cuộc cập bến.
"Các ngươi mới sáng sớm đã ở bên tai ta quấy nhiễu người thanh mộng, chết rồi cũng có thể bị phiền đến vùng dậy." Thân hình Diệp Kinh Huyền nghiêng đi, không khách khí chút nào xem y như đệm thịt "Biết được đồng đạo ngày xưa đem ngươi làm con cờ thí, cảm giác thế nào?"
"Rất tồi tệ." Mộ Tàn Thanh cười khổ nói "Nếu như đổi chỗ khác, ta có thể hiểu được sự lựa chọn của hắn.
Nhưng ta không phải là thánh nhân, không có cách nào khiến lòng không oán giận."
"Ngươi muốn trở về không?" Diệp Kinh Huyền nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy "Ngươi nếu muốn trở về, ta sẽ làm theo ý của ngươi."
Tâm Ma xưa nay không dễ dàng đồng ý, lại là chân chính nói được làm được.
Mộ Tàn Thanh sau khi ngẩn ra ôm chặt hắn, lẩm bẩm nói: "Không trở về được nữa."
Kẽ nứt đã thành lạch trời, cho dù công bố chân tướng, sự tình đã phát sinh có thể xóa bỏ sao? Diệp Kinh Huyền không tỏ rõ ý kiến, ngược lại hỏi: "Ngươi thấy Huyền Lẫm thế nào?"
"Nhìn không thấu." Mộ Tàn Thanh thẳng thắn nói "Ta có thể từ trong Luyện Yêu lô sống sót mà đi ra ngoài, không thể thiếu sư tôn cùng bệ hạ hợp mưu tính kế.
Một người dành cho ta địa cốt trung hoà hỏa linh, một người vận dụng Mộng Điệp giúp ta một lần nữa khắc lại ký ức.
Thế nhưng lại là bọn họ đem ta đưa lên hình đài...!Nói cách khác, dù cho không có thủ phạm thật sự phía sau màn giết người giá họa, thì cũng sẽ có phán quyết cho việc nghi ngờ ta cấu kết Ma tộc, ta vẫn phải đi Luyện Yêu lô một lần như cũ."
Diệp Kinh Huyền trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta có một cái ý nghĩ, muốn nghe không?"
"Ngươi nói đi."
"Bắc Đẩu dùng tự thân để bức U Minh thay đổi chủ ý, trợ giúp thủ phạm thật sự phía sau màn thủ tiêu chứng cứ, dùng để bảo toàn tính mạng hai sư đồ.
Nhưng mà tin tức thúc đẩy hắn làm như vậy bắt nguồn từ Huyền Lẫm.
Bởi vậy suy ngược lại, Tịnh Tư cũng đã biết hung phạm thật sự." Vì thân thể thương thế quá nặng, Diệp Kinh Huyền nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi vô cùng "Thậm chí là, trước khi chuyện xảy ra, nàng cũng dự đoán việc Nguyên Huy sẽ chết."
Mộ Tàn Thanh sắc mặt chợt biến.
Y muốn phản bác, lại đột nhiên nhớ tới ở đêm trước khi mình đi Tàng Kinh các, Tịnh Tư từng nói với mình "Ta sẽ không can thiệp lựa chọn lần này của ngươi, sau đó cũng sẽ không có bất công gì đối với ngươi.
Cho dù ngươi bởi vì vậy "thân tử đạo tiêu", cũng là vận mệnh của chính ngươi."
Mặc dù "thân tử đạo tiêu", cũng là một hồi cơ hội.
Mười năm nung đốt, hồn cốt hợp nhất, thân thể cùng pháp ấn hòa vào nhau, không phải là tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh sao?
"Lúc trước, thời điểm Nguyên Huy vì ngươi thỉnh mượn Bạch Hổ pháp ấn ngộ đạo, trên người ngươi đã có tội danh cấu kết Ma tộc.
Ở tình huống như vậy hắn vẫn muốn ra mặt bênh vực ngươi hiện giờ không thể tìm hiểu sâu xa.
Nhưng mà lần mượn pháp ấn đó, thực sự là cho tất cả mọi người một cái cơ hội rất tốt." Diệp Kinh Huyền tiếp tục nói "Hung thủ giết chết Nguyên Huy cũng không động đến Bạch Hổ pháp ấn, thuyết minh hắn có mục đích khác trù tính đã lâu.
Mà pháp ấn có thể làm chứng cứ giá họa cho ngươi, cũng đủ đem lực chú ý của tất cả mọi người tập trung trên người ngươi...!Nói cách khác, hung thủ tất là người trong Trọng Huyền cung, Tịnh Tư tại thời điểm đáp ứng cho mượn pháp ấn, cũng đã cho hắn một cái tín hiệu."
Mộ Tàn Thanh không chút do dự mà nói: "Nàng không thể cùng hung thủ ám hại đồng môn làm bạn!"
"Đại hồ ly, ngươi luôn luôn phân biệt nhiều chuyện quá rõ ràng." Diệp Kinh Huyền miễn cưỡng liếc y một cái "Nàng không cùng môn đạo với hung thủ, không có nghĩa là mục đích của bọn họ không giống nhau.
Hung thủ cần một kẻ thế mạng, Tịnh Tư cần một cơ hội cho ngươi đạt được Bạch Hổ pháp ấn cùng rèn luyện thân hồn.
Như vậy lợi dụng lẫn nhau, vẹn toàn đôi bên."
"Nàng nếu như muốn cho ta chiếm được Bạch Hổ pháp ấn, chỉ cần đợi Yêu hoàng..." Mộ Tàn Thanh chợt im bặt đi, cả người đều cứng lại.
"Xem ra ngươi đã nghĩ minh bạch rồi." Diệp Kinh Huyền khóe môi khẽ giương lên "Pháp ấn là linh nguyên Ngũ cảnh, Trọng Huyền cung xưa nay phụng Thần dụ nắm giữ hướng đi truyền thừa của chúng.
Nếu như ngươi danh chánh ngôn thuận trở thành ấn chủ, cho dù không vào Trọng Huyền cung, cũng không thể tách khỏi sự trói buộc của nó.
Chính vì thế, cho dù ngươi có đạo hạnh thông thiên, bất quá cũng giống như Tư Tinh Di, là một con chó săn dưới tay Tam Bảo sư mà thôi."
Tịnh Tư phạm cấm kỵ của đạo thần, thu Mộ Tàn Thanh thiên mệnh sát tinh làm đồ đệ, dùng "Tam thần kiếm chú pháp" rèn tạo y thành thanh kiếm này, mũi nhọn chỉ hướng tất là nghịch thiên mà đi, như thế nào có thể để y thu liễm nanh vuốt?
Từ đầu tới cuối, nàng không cho phép y rơi vào ma đạo, cũng không chuẩn cho y đi vào Huyền môn chí cao, khiến cho y từ quá khứ đến hiện tại cơ hồ cô độc, chỉ có thể một mình tiếp tục đi đến cuối cây cầu độc mộc này.
Tịnh Tư không can thiệp sự lựa chọn của y, là bởi vì nàng chưa bao giờ cho y lựa chọn.
Mộ Tàn Thanh cả người phát lạnh, hàn ý từ trong lòng lan tỏa ra ngoài, cả gian phòng đóng một tầng sương mỏng, chỉ có lồng ngực mà Diệp Kinh Huyền dựa vào là còn ấm áp.
"Mấu chốt của vấn đề này ở chỗ: Huyền Lẫm làm Yêu hoàng, tại sao lại cùng Tịnh Tư hợp mưu làm ra sự tình đối Tây Tuyệt Yêu tộc trăm hại mà không có một lợi?" Diệp Kinh Huyền lấy ngón tay lau qua khóe mắt y "Ngươi nếu như có thể nghĩ minh bạch điểm ấy, là có thể thoát khỏi sợi dây điều khiển trên người mình."
Mộ Tàn Thanh không khỏi nghĩ đến đoạn đối thoại cùng Tô Ngu trước khi rời Tây Tuyệt.
Thái độ Hồ vương đối với y xưa nay đều vi diệu.
Loại địch ý ẩn nhẫn bất phát của hắn cùng thiện ý vô cớ của Cơ Khinh Lan giống nhau như đúc.
Lại nhớ đến lời Bắc Đẩu nói "tương lai báo trước", trong lòng y xoay chuyển qua trăm nghìn, bỗng nhiên bay lên một cái đáp án ngay cả mình cũng cảm thấy hoang đường.
"Nếu cho là tương lai cần phải thay đổi, thuyết minh bọn họ đã phán định một loại tương lai trong đó là sai lầm.
Bởi vậy cần phải sửa chữa hướng đi hiện tại.
Mà cái điểm mấu chốt chếch đi quỹ đạo đó có liên quan với ta!"
"Không chỉ là ngươi." Diệp Kinh Huyền rốt cuộc ngồi ngay ngắn lại "Liên quan đến tương lai, chính là vi phạm pháp tắc thời gian lẫn không gian do Thiên pháp sư Thường Niệm nắm giữ.

Thiên đạo khởi xướng chính là thuận theo tự nhiên, người muốn lợi dụng biết trước tương lai mà thay đổi hướng đi đều là kẻ dị giáo trong mắt Thiên pháp sư, tức là tội nghịch thiên.
Dưới tình huống như vậy, Huyền Lẫm lại dùng Mộng Điệp đem tin tức tiết lộ cho Bắc Đẩu, không chỉ là muốn lợi dụng bọn họ đem tội danh của ngươi xác định, cũng là hi vọng hai thầy trò này đều có thể sống qua kiếp số.
Mặc dù bọn họ và hung phạm giết chết Nguyên Huy đứng ở cùng trận doanh, tương lai tất có thể trở thành trợ lực cho phe mình."
Mộ Tàn Thanh nắm chặt thành quyền, trên cánh tay gân xanh lộ ra.
"Như vậy, vấn đề thứ ba đã tới." Diệp Kinh Huyền đưa ty ôm lấy cổ y "Chu gia đã vong, con trai của Chu Thuấn Anh bị đưa ra khỏi Thiên Thánh đô, cả đời vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Hiện giờ Ngự thị chính thống truyền thừa chỉ có hài tử trong bụng A Biệt công chúa.
Nàng là con gái của Nhân hoàng Tây Tuyệt cảnh, ngày sau chắc chắn thúc đẩy Nhân tộc hai cảnh Tây Tuyệt, Trung Thiên kết minh.
Lúc đó thế lực Tây Tuyệt Nhân tộc lớn dần, đối với Tây Tuyệt Yêu tộc nhất định không phải là một chuyện tốt.
Huyền Lẫm lại không chỉ đồng ý liên hôn, còn để ngươi vào lúc này đi đến Trung Thiên cảnh giúp đỡ Ngự thị...!Ngươi nói, hắn mưu cầu cái gì?"
"..."
"Tiêu Ngạo Sênh từng nói với ngươi, Trung Thiên cảnh đại kiếp nạn ập lên đầu, Huyền môn tu sĩ trong thiên hạ e sợ tránh còn không kịp.
Hắn sau khi nhận được tin tức cầu cứu, liền đi tìm Phượng Tập Hàn trước.
Nhưng cuối cùng nguyên nhân để Trọng Huyền cung ra tay lại là việc liên quan đến Ma tộc tai họa cùng hai pháp ấn Kỳ Lân, Bạch Hổ.
Mà người thúc đẩy kết quả này vừa vặn là Bắc Đẩu cùng U Minh...!Ngươi nói xem, mục đích của kẻ phía sau bọn họ là gì?"
"..."
Đáp án không cần nói cũng biết, cho dù là Yêu hoàng Huyền Lẫm hay là thủ phạm thật sự phía sau màn, hiện tại bọn họ đều có chung mục đích: giữ gìn Ngự thị, chấn hưng Nhân tộc.
Diệp Kinh Huyền nâng mặt y lên, khiến cho y cùng mình đối diện, từng chữ từng câu hỏi: "Hiện giờ ngươi đoán được hung phạm là ai chưa?"
Hung phạm giết chết Nguyên Huy cũng không phải là không có dấu vết để tìm kiếm.
U Minh thủ tiêu chứng cứ yểm trợ hung phạm cũng không phải là điểm mấu chốt.
Mấu chốt ở chỗ, kết quả này được Tam Bảo sư nhận định là thật, mới có thể khiến Huyền môn tu sĩ thiên hạ tán thành.
Không nói tới Tịnh Tư chấp chưởng đại địa tai mắt minh bạch, chỉ nói riêng Thường Niệm đại thiên quan thế (*), sợ là chỉ có thần linh mới có thể giấu qua được đôi mắt hắn.
Đã như thế, đáp án cũng chỉ có một: Tam Bảo sư không muốn để chân tướng lộ ra, bọn họ đồng lòng bao che hung phạm.
[(*) đại thiên quan thế: đại diện cho trời, quan sát thế giới]
"Là...!Nhân pháp sư Tịnh Quan."
Chỉ có Tịnh Quan, mới có thể làm cho Thường Niệm cùng Tịnh Tư ẩn nhẫn lui bước.
Cũng chỉ có Tịnh Quan mới có thể không tiếc thủ đoạn đánh đổi, nâng đỡ Nhân tộc hưng thịnh trong thời loạn.
Ma họa trước mặt, Tam Bảo sư không thể thất thủ, đạo thần Huyền môn cũng không thể đem Nhân pháp sư làm tù nhân.
Cho dù Tịnh Quan cuối cùng rồi sẽ thoát ly đạo thần quy về Nhân tộc, Tam Bảo sư trước mắt vẫn cùng tiến cùng lùi, lợi hại tương quan.
Huống chi, Mộ Tàn Thanh không chỉ là tội nhân cấu kết Ma tộc, còn là thiên mệnh sát tinh tương lai sẽ uy hiếp được thần linh.
Thường Niệm muốn y không được thiên địa bao dung, Tịnh Tư muốn y độc lập ở ngoài Huyền môn, dù cho cách làm của Tịnh Quan đất trời oán giận cũng không phải là chính đạo, nhưng cuối cùng vẫn tuân theo ý nguyện của bọn họ.
Bỗng nhiên Mộ Tàn Thanh nhớ đến câu mình mới vừa nói kia: Quả nhiên là không trở về được nữa rồi!
Diệp Kinh Huyền dùng sức đem y ôm vào trong lòng vuốt ve, dùng chiếc cằm thon gầy nhẹ nhàng cọ cọ lên đỉnh đầu tóc trắng như tuyết kia, khóe môi chậm rãi cong lên.
[Tác giả có lời: Chuyện Nguyên Huy bị giết, trọng điểm không phải là bản thân người chết, mà là thái độ của các bên liên quan phía sau.
Tịnh Quan muốn chấn hưng Nhân tộc nhất định phải phá vỡ đạo thần tín ngưỡng chí cao.
Quyển "Nhân thế sách" bị phong tồn kia là công cụ không thể thiếu (tầm quan trọng của giải phóng tư tưởng - tham khảo văn hoá phục hưng một chút liền hiểu).
Huống hồ Tàng Kinh các ghi chép chuyên dụng, hãy nghĩ xem bên trong ẩn giấu bao nhiêu bí ẩn của đạo thần;
Thường Niệm vẫn luôn biết hung phạm là Tịnh Quan, điều mà hắn không ngờ tới chỉ là Tư Tinh Di cũng cùng Tịnh Quan một nhóm.
Bởi vì Ma tộc quay đầu trở lại cho nên Tam Bảo sư tạm thời vẫn không thể giải tán, có thể sẽ có người sẽ cảm thấy loại gắn bó hoà thuận mặt ngoài này là vô nghĩa, thế nhưng phải đặt ở trong bối cảnh nguyên bản: nếu như Tam Bảo sư bị hủy trước khi Ma tộc sụp đổ, kẻ cao hứng nhất tuyệt đối là Ma tộc.
Bản thân Thường Niệm không phải là không có hậu chiêu;
Thái độ Tịnh Tư trong chuyện này phức tạp nhất.
Nàng từ mới bắt đầu đã không có ý định để hồ ly đi theo con đường chính đạo, nếu không y sẽ phải có kết cục giống như Hàn Phách thành chủ.
Mà Nhân tộc hưng thịnh sẽ khiến cho Phá Ma chiến sắp bạo phát lần thứ hai giảm bớt lượng lớn thương vong, còn có thể sau cuộc chiến trở thành vũ khí công kích đạo thần tín ngưỡng, theo một ý nghĩa nào đó không mâu thuẫn với việc nàng muốn đại hồ ly làm.
Tuy rằng mức độ cụ thể và điểm mấu chốt khác biệt, nhưng ở giai đoạn này, nàng sẽ không ngăn cản Tịnh Quan.
Cũng vì lý do này, Yêu hoàng Huyền Lẫm cùng chung chiến tuyến với nàng.
Như vậy, báo trước manh mối chương sau: còn nhớ đêm mưa lúc trước Hồ Ly cùng Tâm Ma gặp lại, cái bóng xám cầm "Nhân thế sách" đi hoàng trang tìm Phi Hồng không?
Mỗ có lời: âm mưu tầng tầng lớp lớp, phục tác giả quá hỉ?].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.