Ông Bố Chiến Thần

Chương 21:




Chương 21: Chủ xe là bạn tôi

Sau khi nhân viên lễ tân rời đi, Long Thiên Tiếu cũng chào tạm biệt Tần Viễn Lâm. Tần Viễn Lâm có ý muốn mời Long Thiên Tiếu ở lại dùng bữa, nhưng Long Thiên Tiếu đã lịch sự từ chối, nói mình có việc bận.

Anh không từ chối được sự nhiệt tình của Tần Viễn Lâm, bèn để ông ta tiễn mình xuống dưới. Giờ bên ngoài tòa nhà đã được thu dọn sạch sẽ, không còn cảnh “đầu rơi máu chảy” như ban nãy nữa.

Lúc Long Thiên Tiếu đi qua tầng 1, đám bảo vệ đó không còn nhìn anh như trước nữa mà thể hiện rõ sự sợ hãi.

Dĩ nhiên, Long Thiên Tiếu không quan tâm đ ến chuyện nhỏ này lắm. Anh ôm con gái rời khỏi tòa nhà Long Đằng, tìm một cây ATM rút khoảng 50 ngàn ra.

“Bố, ông Tần đó cho chúng ta tiền thật này”.

Nhìn Long Thiên Tiếu rút tiền ra, Long Tiểu Tịch bất ngờ kêu lên.

“Không được nói cho ai biết chuyện ông Tần cho chúng ta tiền, con nhớ chưa?”

“Vâng, Tiểu Tịch nhớ rồi ạ”.

“Ừ, đi thôi, giờ ta về nhà”.

Long Thiên Tiếu “ừ” một tiếng, sau đó, đúng lúc này, một chiếc Lamborghini dừng trước mặt hai người.

“Anh cả, để tôi đưa anh về!”

Là Lâm Hi, cô ấy thò đầu ra nói.

“Tôi tự về được mà”.

Long Thiên Tiếu cười khổ nói.

“Để tôi đưa anh về cho, ít nhất còn biết anh cả sống ở đâu chứ!”

Lâm Hi kiên trì nói. Cô ấy đã quyết định ở lại thành phố Lâm Giang này lâu dài, mà lí do là gì thì chỉ mình cô ấy biết.

Lâm Hi cứ khăng khăng một lời khiến Long Thiên Tiếu đành phải lên xe. Chiếc xe chậm rãi tiến lên, vì nó là xe sang nên chắc chắn đi trong thành phố Lâm Giang sẽ bị chú ý, tỉ lệ người ngoái lại nhìn là 100%.

Khoảng nửa tiếng sau, Lamborghini tiến vào khu dân cư Vân Lan Sơn.

“Dừng lại trước cửa khu này đi!”

Long Thiên Tiếu nói. Lâm Hi nghe theo, nhưng xe vừa mới dừng lại thì đã có người đi tới. Lâm Hi đành kéo cửa xe xuống.

“Cho hỏi có chuyện gì vậy?”

Lâm Hi hỏi, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là bảo vệ canh cửa của khu dân cư.

“Kính chào quý khách, chào mừng quý khách đến với khu dân cư, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ đỗ xe dành riêng cho khách quý rồi ạ”.

Bác Lưu – bảo vệ canh cửa – nói với giọng ninh hót.

“Xin lỗi nhé, tôi không định vào đâu”.

Lâm Hi bình thản nói.

“Haha, không vào cũng được, sau này chúng tôi vẫn hoan nghênh quý khách tới đây”.

Bác Lưu cười khà khà, vẻ mặt nịnh hót. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Long Thiên Tiếu ngồi phía sau xe thì cảm xúc liền trở nên đặc sắc hơn nhiều.

Sao cái tên này lại ở đây? Đây chẳng phải Long Thiên Tiếu, thằng con rể vô dụng của nhà họ Cố hay sao? Bác Lưu không tài nào hiểu nổi, nhưng Long Thiên Tiếu đã lên tiếng trước khi ông ta kịp nghĩ rồi.

“Không còn gì nữa thì tôi về đây”.

Long Thiên Tiếu mở cửa ra, ôm con gái đi xuống.

“Bye bye chị gái xinh đẹp”.

Sau khi xuống xe, Long Tiểu Tịch lịch sự chào. Lâm Hi cũng vẫy tay với Long Tiểu Tịch, sau đó thì lái xe rời đi. Bác Lưu nhìn chiếc xe rời đi, cả người vẫn sửng sốt.

Không dễ gặp những kiểu xe xịn như vậy trong thành phố Lâm Giang đâu, được tiến lại nhìn kỹ đã là may mắn lắm rồi.

“Chờ đã”.

Lúc bác Lưu tỉnh táo lại thì Long Thiên Tiếu đã đi được một đoạn xa rồi, ông ta liền vội vàng gọi Long Thiên Tiếu lại.

“Ê, sao cậu lại xuống từ con xe đó vậy?”

Bác Lưu khó hiểu hỏi, Long Thiên Tiếu là tên vô dụng có tiếng trong khu dân cư này, thế thì sao cậu ta lại được ngồi xe xịn chứ?

“Tôi ghép xe này ngồi thì đương nhiên sẽ xuống từ xe này rồi, không lẽ lại xuống từ xe khác?”

Long Thiên Tiếu nhìn bác Lưu, bình thản nói.

“Không, ý tôi là, đây là xe xịn, sao cậu lại ghép được xe xịn chứ?”

Bác Lưu do dự rồi hỏi.

“Chủ xe là bạn của tôi”.

Long Thiên Tiếu cũng im lặng trong chốc lát rồi đáp vậy.

“Bạn của cậu? Cậu đừng đùa nữa đi, cậu có biết đó là xe gì không hả?”

Nghe Long Thiên Tiếu nói vậy, bác Lưu rất muốn cười, lại càng thêm khinh bỉ Long Thiên Tiếu. Một kẻ vô dụng như cậu ta chưa từng thấy xe sang bao giờ, cho nên được bước chân lên chiếc xe đó thì cũng chẳng có cảm giác gì.

“Không biết. Nghe nói là Lamborghini gì đấy!”

Long Thiên Tiếu không quan tâm nhiều về xe, mà trong trí nhớ của anh thì Lâm Hi lái chiếc Lamborghini này.

“Chính xác, nó đúng là Lamborghini. Cậu biết nó đắt cỡ nào không? Đây là loại mới nhất năm nay, ít nhất là hai triệu trở lên đấy”.

Bác Lưu bày bộ dáng rất hiểu biết ra, khoác lác với Long Thiên Tiếu.

“Rồi sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi lại. Cứ nói mãi mà ông chẳng hiểu cái ông bác Lưu này định làm gì, không lẽ là muốn phổ cập kiến thức cho mình?

“Sao, sao cái gì? Cậu dám nói đó là bạn cậu, có lừa không? Cậu nghĩ cậu là ai, ở đây ai mà không biết cậu, thế mà cũng có bạn giàu sao?”

Bác Lưu khinh bỉ đáp.

“Ừ, vậy thì chủ xe không phải bạn tôi”.

Long Thiên Tiếu bất lực nói lại.

“Vậy mới đúng chứ, cậu suốt ngày nâng cao địa vị lên thôi, dát vàng lên mặt mãi cơ”.

Bác Lưu lắc đầu cười nói.

“Nếu không còn gì khác nữa thì tôi đi nhé”.

Long Thiên Tiếu không muốn lắm lời với cái ông lão này nữa, bèn nói.

“Nè, khoan đã, cậu còn chưa nói vì sao cậu ngồi được lên cái xe đó mà!”

Bác Lưu lại gọi Long Thiên Tiếu hỏi. Thế này thì làm khó cho Long Thiên Tiếu quá, anh nghĩ một lúc rồi mới đáp lại.

“Tôi bảo là tôi gọi grab thì ông tin không?”

Long Thiên Tiếu bày ra bộ dáng suy nghĩ, bất lực nói.

“Gọi xe? Cậu đùa à! Người ta đã đi Lamborghini rồi thì sao có thể làm tài xế grab được?”

Bác Lưu vừa nghe đã không tin.

“Ông không tin thì tôi đành chịu vậy thôi, có lẽ người có tiền thì sẽ có sở thích khác lạ, làm grab để trải nghiệm cuộc sống chẳng hạn”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu giải thích, nói xong thì ôm Long Tiểu Tịch quay đi.

“Sở thích khác lạ? Cũng có thể, hợp lý đấy!”

Bác Lưu nghĩ một hồi rồi đột nhiên thấy Long Thiên Tiếu nói khá có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không đúng.

“Không đúng, không đúng, đứa bé gái kia có cảm giác như quen với chủ xe vậy, không lẽ chủ xe thật sự là bạn của Long Thiên Tiếu?”

Bác Lưu tự lẩm bẩm một mình, nhưng lúc này, Long Thiên Tiếu đã ôm Long Tiểu Tịch đi xa.

“Ầy, mình nghĩ đến chuyện này làm cái quái gì nhỉ?”

Bác Lưu nghĩ mãi cũng không ra, bèn vỗ đầu mình, rồi lại tự nhiên kêu oai oái.

Tại một gian phòng bệnh cực kỳ sang trọng trong bệnh viện cao cấp của nhà họ Tôn tại thành phố Lâm Giang, có một người đàn ông băng bó khắp người, nhìn giống hệt xác ướp.

“Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu, tao nhất định sẽ gi3t chết mày!”

Xương cốt của Tôn Hạo đều được cố định bởi máy móc, lúc này, hắn ta nằm trên giường, độc ác lên tiếng. Vì biểu cảm thay đổi khiến cho hắn ta cảm thấy xương cốt trên khuôn mặt vô cùng đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.