Ông Bố Chiến Thần

Chương 20:




Chương 20: Có thể trưởng thành giống em chút không?

“Không tức, không tức, chị không tức, chị không thèm chấp đứa nhóc như em”.

Tần Tiểu Manh cố gắng nén lại tâm trạng kích động trong lòng, hít thở dồn dập, lẩm bẩm nói.

“Chị gái xinh đẹp, chị thật trẻ con!”

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, lại nói.

“Cái gì?”

Tần Tiểu Manh đứng sững người.

“Chị có thể trưởng thành chút giống như em không?”

Long Tiểu Tịch tỏ vẻ bình tĩnh nói.

“Em im miệng cho chị. Chị muốn bóp ch3t em!”

Tần Tiểu Manh hoàn toàn bùng nổ sự cáu giận, hai tay vươn đến cổ Long Tiểu Tịch, nhưng cô bé còn chưa chạm đến cổ của Long Tiểu Tịch thì bỗng nhiên sững người lại.

“Ông Tần, chị ấy muốn đánh cháu, còn muốn bóp cổ cháu”.

Long Tiểu Tịch bình tĩnh đi về phía Tần Viễn Lâm, trôi chảy nói. Tần Viễn Lâm không nói hai lời, đi thẳng đến trước mặt Tần Tiểu Manh gõ một cái thật đau vào đầu cô bé.

“Con làm gì vậy, con còn nhỏ lắm sao?”

Tần Viễn Lâm tức giận nói. Đứa con gái này của mình cũng đã mười tuổi rồi, lúc nào mới lớn hơn được đây?

“Bố, rốt cuộc con có phải con ruột của bố không? Bố lại vì người khác đánh con? Là em ấy chọc vào con trước chứ?”

Tần Tiểu Manh ấm ức nói.

“Con còn nhỏ lắm sao? Lại còn tính toán với một em bé”.

Tần Viễn Lâm trừng mắt nhìn Tần Tiểu Manh, nói.

“Đúng vậy, có thể trưởng thành hơn giống như em không?”

Long Tiểu Tịch lại nghiêm túc đổ thêm dầu vào lửa, Tần Tiểu Manh hung hăng lườm Long Tiểu Tịch. Cô bé không thể nghĩ tới, hôm nay bị đánh bại trong tay đứa trẻ nhà nghèo này.

“Được rồi. Tần Tiểu Manh, con nghe kỹ cho bố. Từ hôm nay trở đi, thầy Long chính là thầy của con, đồng thời là vệ sĩ và lái xe”.

Tần Viễn Lâm khẽ ho một tiếng, sau đó nói.

“Thầy giáo?”

Tin tức quá giật gân khiến Tần Tiểu Manh cảm thấy nhất thời không thể tiêu hóa nổi.

“Đúng”.

“Còn kiêm cả vệ sĩ và lái xe? Đã là vệ sĩ và lái xe thì sau này chú ấy phải nghe lời con à?”

Tần Tiểu Manh nghĩ một lát rồi suy một thành ba mà nói.

“Là con phải nghe lời thầy, chú ấy là thầy giáo của con. Sau đó mới là vệ sĩ và lái xe của con. Cho nên, sau này con đều phải nghe lời chú ấy, hiểu không?”

Tần Viễn Lâm nghiêm khắc vừa nói vừa lườm Tần Tiểu Manh.

“Hả? Sao có thể như thế? Không phải chú ấy là vệ sĩ và lái xe sao? Dựa vào cái gì mà sai khiến cô chủ phải nghe lời. Con không biết, con không đồng ý. Chú ấy là một ông chú kỳ quặc, lẽ nào không sợ chú ấy ăn trộm, hay làm chuyện có hại cho con gái bố sao?”

Tần Tiểu Manh tỏ ra ấm ức nói.

“Láo! Con nói bậy bạ cái gì đấy? Sao thầy Long lại hại con? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không phải theo ý thích của con”.

Tần Viễn Lâm quở mắng nói. Tần Tiểu Manh chỉ đành ấm ức cúi đầu. Bố của cô bé chưa từng nói chuyện như với cô bé như vậy. Bây giờ đã nói đến mức này thì bố nhất quyết phải làm thế rồi.

“Được rồi, vậy là xong. Long Thiên Tiếu đúng không. Chú đừng hối hận, thầy giáo kiêm lái xe, vệ sĩ của cô chủ nhỏ này không dễ làm như thế đâu. Bây giờ chú hối hận còn kịp đấy”.

Tần Tiểu Manh thỏa hiệp nói, nhưng trong lời nói lại mang đầy uy hiếp.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước. Năm ngày sau, tôi mới đi làm ở đây”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Thầy Long có tiện cho tôi xin số điện thoại không?”

Lúc này, Tần Viễn Lâm nói.

“Tôi không có điện thoại”.

Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói. Tần Viễn Lâm không hiểu rõ tình hình của Long Thiên Tiếu cho lắm nên chuyện anh không có cả điện thoại khiến ông ta có chút kinh ngạc nhưng lại không hỏi gì.

“Thầy Long, thầy đợi một chút”.

Tần Viễn Lâm nói, sau đó đi vào văn phòng của mình.

“Điện thoại cũng không có? Ông chú kỳ quái, chú vừa ra tù hay từ trong thôn mới có điện?”

Tần Tiểu Manh nhìn Long Thiên Tiếu, giễu cợt nói. Thời đại nào rồi mà còn có người không dùng điện thoại. Thời đại này, sợ là ăn xin bên đường còn có điện thoại đấy chứ?

Long Thiên Tiếu làm như không nghe thấy những lời nói của Tần Tiểu Manh, anh ôm Long Tiểu Tịch lên.

“Uống coca lạnh sẽ bị đau bụng đấy, không nên uống nhiều”.

Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng lau miệng cho Long Tiểu Tịch, nói.

“Ồ, Tiểu Tịch biết rồi ạ!”

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.

“Này, ông chú kỳ quái, cháu nói chuyện với chú đấy, chú bị điếc à?”

Thấy Long Thiên Tiếu bỏ qua mình, Tần Tiểu Manh bỗng cảm thấy tức giận. Từ nhỏ đến lớn, cô bé chưa từng bị ai coi thường như vậy.

“Tần Tiểu Manh, tại sao con lại nói chuyện với thầy Long như thế?”

Lúc này, Tần Viễn Lâm vừa từ văn phòng đi ra, nghe thấy Tần Tiểu Manh đang trách mắng Long Thiên Tiếu thì ông ta cảm thấy rất tức giận.

“Ai bảo chú ấy phớt lờ con!”

Tần Tiểu Manh ấm ức nói.

“Thầy Long, tôi bảo người đi mua cho thầy một cái điện thoại rồi, sau này chúng ta liên lạc cũng sẽ thuận tiện hơn. Đợi mấy phút nữa, tôi sẽ bảo người đưa tới”.

Tần Viễn Lâm đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, nói một cách khách sáo.

“Cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói. Hai người ngồi ở phòng nghỉ đợi vài phút. Không lâu sau, một cô gái đi ra từ thang máy, khi cô ta nhìn thấy Long Thiên Tiếu thì vẻ mặt rõ ràng tỏ ra sững sờ.

“Chủ tịch, đây là…”

Cô gái này là lễ tân ở tầng một, giờ phút này nhìn thấy Long Thiên Tiếu thì cô ta có chút hoảng loạn. Lại thấy Long Thiên Tiếu ngồi bên cạnh Tần Viễn Lâm, trong lòng càng kinh ngạc hơn.

“Sao thế, thầy Long là bạn của tôi, không phải là kẻ lưu manh như các cô nói”.

Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Tần Viễn Lâm đã biết về chuyện xảy ra dưới lầu.

“Anh Long, xin lỗi, là do tôi có mắt không tròng. Đây là điện thoại của anh”.

Lễ tân tỏ vẻ hối lỗi nói. Cô ta cũng biết tai họa sắp rơi xuống đầu mình rồi. Sao cô ta có thể nghĩ tới, một kẻ nhìn như gã quê mùa này lại là bạn của chủ tịch cơ chứ. Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng hối hận.

“Không sao, cô không biết mà thôi”.

Long Thiên Tiếu nhận lấy điện thoại, nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Long”.

Nghe Long Thiên Tiếu nói vậy, lễ tân hơi bất ngờ, nhưng lại cảm kích nhiều hơn. Nếu Long Thiên Tiếu thật sự soi xét chuyện này thì cả đám bọn họ đều gặp tai họa.

“Lần này là do thầy Long rộng lòng tha thứ thì tôi cũng không tính toán với các cô. Lần sau mở to mắt ra một chút, nếu lại đắc tội với khách quý của tôi thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu”.

Sắc mặt Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói, lễ tân ở bên cạnh cúi đầu lắng nghe.

“Vâng, tôi hiểu rồi, chủ tịch. Cảm ơn anh Long, cảm ơn chủ tịch”.

Lễ tân vô cùng cảm kích nói. Cảm thấy mình đã gặp được người tốt, cái gì mà nhìn mặt bắt hình dong chứ. Nếu hôm nay mình đắc tội với con cháu nhà giàu thì chắc chắn kết quả của bọn họ sẽ rất thê thảm.

“Được rồi, cô đi xuống đi”.

Tần Viễn Lâm xua xua tay, bảo lễ tân đi trước. Cô ta hơi khom lưng chào rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.