Ông Bố Chiến Thần

Chương 133:




“Cảm ơn nhé!”
Thấy Tần Tiểu Manh trả lời, Long Thiên Tiếu cũng đáp lại.
“Chú đánh nhau giỏi như vậy, tại sao không muốn dạy cháu. Chú phải biết rằng, một tháng lương chú được 100 ngàn tệ đó, lấy đâu ra kiểu như chú, chỉ lấy lương mà không làm việc?”
Tần Tiểu Manh lại nói, sau đó thèm theo một chuỗi icon khinh thường.
“Cháu muốn chú dạy cháu cái gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Taekwondo, Muay Thái, Tán Đả, võ Judo…”
Tần Tiểu Manh không rõ mình muốn học cái gì, do vậy thử thăm dò nói.
“Những người khác cũng có thể dạy cháu”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Vậy thì chú dạy cháu những gì mà người khác không thể ấy?”
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Được rồi”.
Long Thiên Tiếu đáp lại.
“Vậy dạy cái gì?”
Tần Tiểu Manh lại hỏi.
“Cháu chọn đi!”
Long Thiên Tiếu nói.
“Này, cháu chọn kiểu gì? Không có danh sách chọn, cháu chọn kiểu gì? Chú nói một vài lựa chọn đi!”
Tần Tiểu Manh luôn cảm thấy Long Thiên Tiếu đang lừa dối mình, sau đó bất mãn nói.
“Thái Cực Quyền, Quân Thể Quyền, thể dục nhịp điệu, Cửu dương thần công, Cửu âm bạch cốt trảo, Càn khôn đại na di, bài thể dục thứ 9 nhảy theo đài cho học sinh tiểu học”.
“Dừng dừng, chú nói bậy bạ gì đó, có phải là chú đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp đúng không?”
Tần Tiểu Manh cứng họng, cô bé coi như đã hiểu ra, ông chú kỳ quặc này vốn dĩ không thật tâm muốn dạy mình, cả ngày chỉ biết ăn nói linh tinh, còn Cửu âm bạch cốt trảo, Càn khôn đại na di, sao chú không lên trời ấy?
“Chú nói nghiêm túc mà, cháu chọn một cái đi, chú dạy cháu”.
Long Thiên Tiếu lại nghiêm túc nói.
“Chú nói dóc, cháu không muốn nói chuyện với chú nữa”.
Tần Tiểu Manh tức giận nói.
“Đâu có, chú nghiêm túc mà, cơ hội chỉ có một lần, không chọn là thôi đấy”.
Long Thiên Tiếu vẫn như cũ nói. Sau khi anh gửi tin nhắn, Tần Tiểu Manh không tiếp tục trả lời lại nữa, có lẽ là đang tức giận, Long Thiên Tiếu cũng không quan tâm, anh cất điện thoại vào túi rồi đi về nhà.
“Reng reng reng!”
Vừa bước vào cửa, điện thoại lại vang lên, anh lấy ra xem, là Tần Tiểu Manh.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cháu chọn một cái nhé”.
Giọng của Tần Tiểu Manh có chút tức giận, Long Thiên Tiếu nói rằng chỉ có một cơ hội, cô bé đã nhìn ra được thực lực của Long Thiên Tiếu cho nên cô không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
“Cháu chọn đi”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Quân thể quyền bỏ qua, cháu đã học được trong thời gian huấn luyện quân sự, cái gì mà tập thể dục theo đài, quả thực là vô nghĩa. Còn Cửu âm bạch cốt trảo gì đó, cái này là chú đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi”.
Tần Tiểu Manh nhẫn tâm nói.
“Vậy chỉ còn lại Thái cực quyền các cụ ông và cụ bà hay tập trên đường, cháu muốn học Thái cực quyền sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Không phải là muốn mà là cháu không còn cách nào khác, chú dạy cháu Thái cực quyền đi, xem chú có thể dạy cháu thành ra cái gì”.
Tần Tiểu Manh gần như sắp nổ tung.
“Ừm, không thành vấn đề. Theo chú học Thái cực quyền, học xong, 10-20 người không thể lại gần cháu”.
Long Thiên Tiếu tự tin nói.
“Lợi hại vậy sao?”
Nghe vậy, Tần Tiểu Manh có chút kinh ngạc, nhưng cô bé nghĩ lại, trong nháy mắt liền mờ mịt, không phải Thái cực quyền này chỉ có các cụ ông cụ bà trên phố mới luyện tập sao? Một người đang ở độ tuổi thanh xuân thiếu nữ như cô bé, luyện Thái cực quyền để làm gì?
“Ừm, tạm thời cứ như vậy nhé, chú còn có chút chuyện phải giải quyết!”
Long Thiên Tiếu nói xong liền cúp máy.
“Ông chú thối tha, ông chú kỳ quặc, thật đáng ghét”.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tiểu Manh hung dữ nói.
Còn Long Thiên Tiếu lại đi thẳng vào nhà, khi vào nhà anh đã thấy bát đũa được rửa sạch, bàn bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn căn bếp sạch không có một hạt bụi, Long Thiên Tiếu đột nhiên yên lặng đứng ở cửa.
Lồ ng ngực anh có cảm giác ấm áp tuôn trào, nhưng vẫn không thể làm tan đi sự lạnh lẽo trong trái tim.
Một lát sau, anh liền về phòng, phát hiện Long Tiểu Tịch không có trong phòng của mình, anh thầm nghĩ chắc là cô bé đang ở trong phòng Cố Tuyết Cầm, sau đó anh liền đến gõ cửa phòng cô.
“Vào đi”.
Không cần phải nói, Cố Tuyết Cầm cũng không biết là ai gõ cửa. Long Thiên Tiếu bước vào, Long Tiểu Tịch quả nhiên đang ở trong phòng cô, trên tay cô bé cầm một cuốn sách, nghiêm túc đọc.
Điều khiến cho Long Thiên Tiếu bất ngờ là Long Tiểu Tịch đang cầm trên tay một quyển tạp trí thời trang.
“Con có thể hiểu được thứ này sao?”
Long Thiên Tiếu ngồi ở mép giường, có chút cạn lời.
“Bố chẳng biết gì cả”.
Trên mặt Long Tiểu Tịch lộ ra vẻ chán ghét, nói.
“Con bé nhận diện được rất nhiều chữ, mặc dù đọc hơi chậm, nhưng về cơ bản có thể hiểu được ý nghĩa”.
Cố Tuyết Cầm ngồi xuống trước bàn trang điểm, vén mái tóc còn ướt lên, lấy khăn lau sạch.
“Anh tới giúp tôi đi”.
Cố Tuyết Cầm theo bản năng nói, dường như đây là chuyện mà Long Thiên Tiếu nên làm vậy, thấy thế, Long Thiên Tiếu dừng một chút, nhưng vẫn đứng dậy, bước tới, lấy khăn lau tóc cho cô.
Trong gương, khuôn mặt của Cố Tuyết Cầm vô cùng xinh đẹp, giờ phút này khóe miệng cô hiện lên một đường vòng cung rất khó phát hiện.
“Bộ đồ ngủ tôi đang mặc có đẹp không?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lông tơ màu xanh nhạt, trông rất đáng yêu.
“Khá đẹp”.
Long Thiên Tiếu đáp lại.
Sau khi giúp Cố Tuyết Cầm lau tóc, anh lại giúp cô sấy tóc, Cố Tuyết Cầm dường như rất hưởng thụ quá trình này vậy, cô để mặc cho Long Thiên Tiếu làm.
“Con muốn về phòng lấy đồ”.
Vào lúc này, Long Tiểu Tịch đột nhiên nhảy xuống giường, kéo quần, xỏ chân vào đôi dép nhỏ rồi chạy ra ngoài.
“Đi cẩn thận, đừng để bị ngã”.
Cố Tuyết Cầm nhắc nhở.
“Vâng, em biết rồi!”
Long Tiểu Tịch đáp lại, lúc này trong phòng chỉ còn lại Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, trong phòng bớt đi một người, bầu không khí đột nhiên có chút khác thường.
“Sau này anh có thể giúp tôi sấy tóc như thế này được không?”
Hai người trầm mặc hồi lâu, Cố Tuyết Cầm mới nói, khi nói xong những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, như thể cảm nhận được sự mạo phạm của mình vậy.
“Tại sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bởi vì tôi lười, trong nhà có một lao động miễn phí, tại sao tôi còn phải động tay động chân?”
Cái miệng nhỏ của Cố Tuyết Cầm cong lên, có chút không nói nên lời.
“Vậy sau này tôi sẽ làm”.
Long Thiên Tiếu dừng một chút, sau đó nói.
“Cả đời?”
Cố Tuyết Cầm như bị ma xui quỷ khiến nói.
“Được, cả đời”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu có chút thất thần, anh im lặng một lúc rồi mới trả lời.
“Vậy cứ quyết thế nhé”.
Khóe miệng Cố Tuyết Cầm cong lên, sau đó nói.
Long Thiên Tiếu đáp lại.
Sau khi giúp Cố Tuyết Cầm lau tóc, anh lại giúp cô sấy tóc, Cố Tuyết Cầm dường như rất hưởng thụ quá trình này vậy, cô để mặc cho Long Thiên Tiếu làm.
“Con muốn về phòng lấy đồ”.
Vào lúc này, Long Tiểu Tịch đột nhiên nhảy xuống giường, kéo quần, xỏ chân vào đôi dép nhỏ rồi chạy ra ngoài.
“Đi cẩn thận, đừng để bị ngã”.
Cố Tuyết Cầm nhắc nhở.
“Vâng, em biết rồi!”
Long Tiểu Tịch đáp lại, lúc này trong phòng chỉ còn lại Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, trong phòng bớt đi một người, bầu không khí đột nhiên có chút khác thường.
“Sau này anh có thể giúp tôi sấy tóc như thế này được không?”
Hai người trầm mặc hồi lâu, Cố Tuyết Cầm mới nói, khi nói xong những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, như thể cảm nhận được sự mạo phạm của mình vậy.
“Tại sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bởi vì tôi lười, trong nhà có một lao động miễn phí, tại sao tôi còn phải động tay động chân?”
Cái miệng nhỏ của Cố Tuyết Cầm cong lên, có chút không nói nên lời.
“Vậy sau này tôi sẽ làm”.
Long Thiên Tiếu dừng một chút, sau đó nói.
“Cả đời?”
Cố Tuyết Cầm như bị ma xui quỷ khiến nói.
“Được, cả đời”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu có chút thất thần, anh im lặng một lúc rồi mới trả lời.
“Vậy cứ quyết thế nhé”.
Khóe miệng Cố Tuyết Cầm cong lên, sau đó nói.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu đáp lại.
“Long Thiên Tiếu, nửa đêm nửa hôm không ngủ làm cái gì vậy, cậu ồn ào quá làm tôi không ngủ được, cậu có biết không?”
Lúc này, giọng nói của Vương Mỹ từ trên lầu truyền đến, Long Thiên Tiếu cạn lời, tôi đâu có nói chuyện, tại sao lại quấy rầy bà ngủ?
Trong lòng Long Thiên Tiếu cũng hiểu rằng, Vương Mỹ nói như vậy là bà ta đang để ý đến chuyện anh vào phòng Cố Tuyết Cầm.
“Ok, tôi tự làm được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi”.
Nghe thấy lời này, Cố Tuyết Cầm chỉ có thể nói với Long Thiên Tiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.