Ông Bố Chiến Thần

Chương 132:




"Mẹ Tuyết Cầm từ trước đến nay vẫn vậy, cậu không cần quan tâm đ ến bà ấy là được".
Có chén rượu vào, Cố Vân Sơn liền trở nên hưng phấn, bèn nói.
"Bố yên tâm, con tự biết chừng mực".
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười.
"Cố Vân Sơn, có phải là ông rảnh rỗi sinh nông nổi không, ăn mãi không xong, ăn xong thì cút về đây ở đó làm gì?"
Lúc này, giọng nói của Vương Mỹ lại truyền đến, cắt ngang lời Cố Vân Sơn, vẻ mặt ông ta có chút xấu hổ. Tuy nhiên, ông ta cũng đã quen, bao nhiêu năm qua, ông ta đều sống như vậy.
"Khụ khụ... cái đó, tôi ăn no rồi, tôi về phòng trước đây".
Cố Vân Sơn nhàn nhạt nói, nói xong, liền thu dọn qua sau đó đi về phòng.
"Ông đáng thương thật đó".
Long Tiểu Tịch thấp giọng nói.
"Nói nhăng nói cuội gì thế?"
Long Thiên Tiếu liếc mắt cảnh cáo Long Tiểu Tịch. Cô bé dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, rụt cổ lại một cách đáng yêu.
"Nghỉ chút rồi đi tắm nhé!"
Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch, hầu như sau mỗi bữa ăn, bụng Long Tiểu Tịch đều phình to ra, Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng rằng cứ như vậy sẽ làm cô bé bị đau dạ dày mất.
"Ực, no quá!"
Long Tiểu Tịch hổn hển nấc.
"Bắt đầu từ bữa sau, con không được ăn no như vậy nữa, cẩn thận đau dạ dày”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn cô gái nhỏ, có chút không nói nên lời.
"Không, như vậy con làm sao mà ăn ngon miệng được chứ?”
Long Tiểu Tịch có chút ấm ức nói, đối với cô bé mà nói, ăn là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Được rồi, em mà cứ như vậy không sợ béo sao? Béo lên trông không xinh đẹp nữa đâu".
Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, trêu ghẹo nói.
"Nhưng em vẫn còn là một đứa trẻ đó, người ta đang trong giai đoạn phát triển".
Long Tiểu Tịch oan ức nói.
"Con cũng biết mình là trẻ em? Có đứa trẻ nào không nghe lời như con không?"
Long Thiên Tiếu nói.
"Nhưng, con đói lắm!"
Long Tiểu Tịch ủy khuất nói.
"Hừ, đói gì mà đói, không phải vừa mới ăn xong sao, em về phòng trước đi, để chị thu dọn bát đũa".
Cố Tuyết Cầm có chút không nói lên lời, cô lo lắng lát nữa cô bé này lại ăn tiếp, ăn nhiều quá bao giờ cũng không tốt, đặt biệt là trẻ em.
"Vâng, em biết rồi. Em sẽ về phòng đọc sách".
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nghe theo, vừa xuống ghế trực tiếp lên lầu, bước vào phòng của Cố Tuyết Cầm.
"Con bé chạy vào phòng cô, cô không sợ nó bày loạn à?"
Long Thiên Tiếu thấy Long Tiểu Tịch vào phòng của Cố Tuyết Cầm bèn nói.
"Cô bé khá hiểu chuyện, cũng biết nghe lời, không giống như những đứa trẻ bình thường, cũng ưa sạch sẽ, chỉ là thích ăn, một khi ăn là không giữ được miệng".
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói, nói xong liền bắt đầu thu gom bát đũa.
"Vậy thì tốt".
Long Thiên Tiếu nói. Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, nhìn vào màn hình, là Lâm Hi gọi đến.
"Bát đũa cô cứ để đấy, tôi nghe điện thoại đã, lát nữa tôi về rửa".
Long Thiên Tiếu cũng không nghe điện thoại ngay lập tức, mà nói với Cố Tuyết Cầm. Từ trước đến nay, những việc như nấu cơm rửa bát giặt quần áo đều là do một tay anh làm, chỉ là gần đây anh phát hiện ra rằng dường như Cố Tuyết Cầm chăm chỉ hơn rất nhiều, ngày nào cũng giúp anh làm việc nhà, còn chủ động rửa bát và giặt quần áo.
Có lúc, khi Long Thiên Tiếu phát hiện ra rằng mình không phải làm việc nhà, Cố Tuyết Cầm đã làm xong rồi.
Những thay đổi này khiến Long Thiên Tiếu cảm thấy khác lạ, nhưng anh vẫn chưa truy hỏi cô.
“Ai làm mà chẳng như nhau, anh đi nghe điện thoại đi, xong rồi thì tắm rửa nghỉ ngơi, mai còn đi làm”.
Cố Tuyết Cầm vừa nói vừa thu dọn bát đũa, Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài, nhưng Cố Tuyết Cầm lại dừng một chút, hình như cô phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Dường như cô càng ngày càng giống một bà nội trợ đảm đang của gia đình vậy, không biết tại sao trước đây, cô không thích làm những việc này, nhưng bây giờ thì khác, cô tình nguyện làm.
Sau khi dừng lại một lúc, Cố Tuyết Cầm dường như đã nghĩ thông, lại tiếp tục dọn dẹp bát đũa.
Ra đến bên ngoài, Long Thiên Tiếu mới nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả, hội Tiểu Đao và nhà họ Quách đã bị trừ khử. Trong nhà họ Quách, ngoại trừ người già yếu, phụ nữ và trẻ em, tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị xử tử. Long thái tử là người ra lệnh, anh ta vốn muốn tàn sát cả nhà họ Quách, tôi không có bảo anh ta làm như vậy”.
Lâm Hi đi thẳng vào vấn đề.
“Rất tốt, cô làm rất tốt. Không cần phải kéo những người vô tội vào”.
Long Thiên Tiếu nói, Lâm Hi làm việc, anh rất yên tâm. Nếu Lâm Hi làm việc không đáng tin cậy, cũng không có khả năng trở thành trợ thủ của anh.
“Còn có một chuyện, ngày kia Bách Lí Vô Cầu sẽ đến thành phố Lâm Giang, mai anh có thể để bác trai nhập viện được rồi, anh có thể tùy ý sắp xếp đến bất kì bệnh viện nào ở thành phố Lâm Giang. Cho dù y thuật của Bách Lí Vô Cầu rất tốt, nhưng anh ta cũng yêu cầu sự phối hợp của một số thiết bị và phương tiện”.
Lâm Hi tiếp tục nói.
“Tôi biết rồi, mai tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Long Thiên Tiếu gật đầu, đáp lại.
“Còn có chuyện bên phía Lôi Hổ, có thể một khoảng thời gian nữa tôi mới thu xếp cho anh được, gần đây tôi có chút chuyện”.
Lâm Hi nghĩ đến điều gì đó, lại nói.
“Cái này không thành vấn đề. Chuyện xảy ra hôm nay, phía cô đã làm công tác bảo mật tương ứng chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả yên tâm, tôi đã bịt miệng tất cả những người chứng kiến chuyện hôm nay. Còn bên phía Tần Viễn Lâm, ông ta cũng đã có một số biện pháp không cho những người chứng kiến sự việc nói năng bàn tán lung tung. Tôi tin rằng Tần Viễn Lâm vẫn là người đáng tin cậy, nếu có chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong, ông ta không xứng đáng là người giàu nhất thành phố Lâm Giang”.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
“Rất tốt”.
Long Thiên Tiếu tán thưởng nói.
“Anh cả, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước đây”.
Lâm Hi nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp lại hai câu rồi cúp máy. Nhưng anh cũng không có lập tức vào trong nhà mà đi lại ở bên ngoài, trong tay cầm điện thoại, gửi vài tin nhắn cho Tần Tiểu Manh.
Đại khái là anh nhờ Tần Tiểu Manh ngày mai thu xếp chuyện ở bệnh viện một chút.
“Ông chú kỳ quặc, sao mặt chú dày vậy, cháu kêu chú dạy cháu đánh nhau, chú khăng khăng từ chối, bây giờ chú lại nhờ cháu làm việc, chú thật không biết tốt xấu”.
Tần Tiểu Manh có vài phần kiêu ngạo nói.
“Nếu cháu không làm, chú đành phải tìm bố cháu rồi”.
Long Thiên Tiếu bất đắc dĩ nói.
“Chậc chậc chậc, chú có phải đàn ông nữa không vậy, lại lấy bố cháu ra dọa cháu, thật đúng là!”
Tần Tiểu Manh còn thêm một icon mặt khinh bỉ vào sau tin nhắn.
Long Thiên Tiếu nói, Lâm Hi làm việc, anh rất yên tâm. Nếu Lâm Hi làm việc không đáng tin cậy, cũng không có khả năng trở thành trợ thủ của anh.
“Còn có một chuyện, ngày kia Bách Lí Vô Cầu sẽ đến thành phố Lâm Giang, mai anh có thể để bác trai nhập viện được rồi, anh có thể tùy ý sắp xếp đến bất kì bệnh viện nào ở thành phố Lâm Giang. Cho dù y thuật của Bách Lí Vô Cầu rất tốt, nhưng anh ta cũng yêu cầu sự phối hợp của một số thiết bị và phương tiện”.
Lâm Hi tiếp tục nói.
“Tôi biết rồi, mai tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Long Thiên Tiếu gật đầu, đáp lại.
“Còn có chuyện bên phía Lôi Hổ, có thể một khoảng thời gian nữa tôi mới thu xếp cho anh được, gần đây tôi có chút chuyện”.
Lâm Hi nghĩ đến điều gì đó, lại nói.
“Cái này không thành vấn đề. Chuyện xảy ra hôm nay, phía cô đã làm công tác bảo mật tương ứng chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả yên tâm, tôi đã bịt miệng tất cả những người chứng kiến chuyện hôm nay. Còn bên phía Tần Viễn Lâm, ông ta cũng đã có một số biện pháp không cho những người chứng kiến sự việc nói năng bàn tán lung tung. Tôi tin rằng Tần Viễn Lâm vẫn là người đáng tin cậy, nếu có chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong, ông ta không xứng đáng là người giàu nhất thành phố Lâm Giang”.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
“Rất tốt”.
Long Thiên Tiếu tán thưởng nói.
“Anh cả, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước đây”.
Lâm Hi nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp lại hai câu rồi cúp máy. Nhưng anh cũng không có lập tức vào trong nhà mà đi lại ở bên ngoài, trong tay cầm điện thoại, gửi vài tin nhắn cho Tần Tiểu Manh.
Đại khái là anh nhờ Tần Tiểu Manh ngày mai thu xếp chuyện ở bệnh viện một chút.
“Ông chú kỳ quặc, sao mặt chú dày vậy, cháu kêu chú dạy cháu đánh nhau, chú khăng khăng từ chối, bây giờ chú lại nhờ cháu làm việc, chú thật không biết tốt xấu”.
Tần Tiểu Manh có vài phần kiêu ngạo nói.
“Nếu cháu không làm, chú đành phải tìm bố cháu rồi”.
Long Thiên Tiếu bất đắc dĩ nói.
“Chậc chậc chậc, chú có phải đàn ông nữa không vậy, lại lấy bố cháu ra dọa cháu, thật đúng là!”
Tần Tiểu Manh còn thêm một icon mặt khinh bỉ vào sau tin nhắn.
“Mai bố chú phải nhập viện, cháu sắp xếp chút nhé”.
Long Thiên Tiếu lại lặp lại, Tần Tiểu Manh không nói gì, chỉ gửi cho anh một chuỗi icon với vẻ mặt khinh thường.
“Có được không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Được được được, sợ chú quá rồi đó, đừng nói với bố cháu, nếu không ông ấy lại càm ràm lảm nhảm mãi”.
Tần Tiểu Manh bất đắc dĩ đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.