Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 304: Lam Linh muốn bắt cóc Lâm Di Quân




“Bịch!”  
Lam Tả giáng một cái bạt tai lên mặt Lam Linh, nặng giọng nói: “Cho cô  
thời gian mấy ngày rồi, chút chuyện cỏn con như thế cô cũng làm không xong,  
đây là cơ hội cuối cùng, nếu vẫn làm không xong, cô và bố của cô đều có thể  
treo cổ tự sát rồi!”  
Lam Tả là kẻ mạnh của gia tộc ẩn thế Lam gia, bọn chúng nhắm vào Công  
ty khoa học công nghệ Di Kỳ của Lục Trần, luôn sai khiến Lam Linh đối phó  
với Lục Trần, không ngờ lâu như vậy rồi, Lam Linh lại vẫn chưa thu phục  
được Lục Trần, việc này khiến Lam Tả không thể không đích thân đến Du  
Châu được.  
Trong mắt Lam Tả, Lam gia ở trung nguyên chẳng qua là đầy tớ của  
người trong tộc bọn chúng, chỉ là bia đỡ đạn của bọn chúng mà thôi.  
Lam gia trung nguyên vốn dĩ không phải là Lam Gia chính thống, chỉ là  
năm đó chi khác của Lam gia đứng ra xây dựng nên một gia tộc.  
Mà Lam gia ở chỗ Lam Tả, mới là chi chính của Lam gia.  
Đây cũng là một trong những nguyên mà Lam Linh không dám phản  
kháng.  
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là.  
Gia tộc ẩn thế Lam gia, thực lực khá lớn mạnh, cũng không phải là Lam  
gia trong thế tục bọn họ có thể chống chọi được.  
“Vâng, lần này tuyệt đối sẽ không để chú Tả thất vọng!” Lam Linh nặng  
giọng đáp.  
“Tôi sẽ cho cô thêm thời gian ba ngày, trong thời gian ba ngày vẫn làm  
không xong, cô tự mình mang đầu đến gặp tôi nhé.” Lam Tả lạnh lùng hầm hừ nói.  
“Vâng!” Lam Linh cung kính gật đầu.  
Lam Tả không chỉ là chi chính của Lam gia, còn là một kẻ mạnh tuyệt thế,  
là người thừa kế cương vị gia chủ tương lai của Lam gia, Lam Linh ở trước  
mặt ông ta, căn bản khống dám láo xược.  
Sau khi Lam Tả lạnh lùng hầm hừ một tiếng, dưới sự tháp tùng của mấy  
tên thuộc hạ liền rời khỏi biệt thự của Lam Linh.  
Lúc này, đám thuộc hạ của Lam Linh mới dám thở mạnh.  
Khí thế của Lam Tả quá lớn mạnh rồi, khiến bọn họ sợ đến nỗi thở không  
ra hơi.  
“Tiểu thư, tôi sớm đã nói với cô rồi, Lam gia ẩn thế nhất định phải chiếm  
được Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ, lần này Lam đại thiếu gia đích thân  
đến Du Châu, càng thể hiện rõ thái độ của bọn họ.” Sau khi thở dài một hơi,  
Lam Kinh nói.  
Lam Linh gật đầu, sau đó hỏi: “Chú Kinh, chú nói xem tại sao bọn họ nhất  
định phải có Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ? Theo lý mà nói, với thực lực  
và của cải của Lam gia ẩn thế, không thể vì cái Công ty khoa học công nghệ  
Di Kỳ mấy chục tỷ mà phải mạo hiểm lớn như vậy chứ?”  
Về điểm này, Lam Linh lúc nào cũng rất nghi hoặc, nhưng cô ta không  
dám hỏi bố cô ta, càng không dám hỏi Lam Tả nữa, đành phải kìm nén lòng  
hiếu kỳ lại.  
Lam Kinh nhìn những người thuộc hạ khác ở trong phòng, nói với bọn họ:  
“Mọi người ra ngoài trước đi.”  
“Vâng.” Mấy người gật đầu, liền lui ra ngoài.  
Sau khi đợi mấy người ra ngoài, Lam Kinh mới nói: “Nghe đâu Lam gia có  
được viên trân châu thần kỳ, bọn họ nghiên cứu đã nhiều năm rồi, nhưng  
không hiểu vì sao đều không nghiên cứu ra điều gì, thế nên bọn họ nghĩ đến  
khoa học, bởi thế, bọn họ còn từng bắt hơn mười nhà khoa học đi nghiên  
cứu.”  
Nghe đâu là một loại khoa học công nghệ mà bọn họ chưa từng thấy, cần  
phải là viện khoa học công nghệ chính cống mới có thể cố gắng đạt được  
nghiên cứu hoàn chỉnh, nhưng nếu xây dựng nên viện khoa học công nghệ,  
chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các gia tộc khác, Lam gia lại không yên  
tâm.  
Do mấy viện khoa học công nghệ lớn có thực lực, đều nằm trong sự quản  
lý nắm giữ của mấy cường quốc lớn.  
Chỉ có Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ là công ty tư nhân, thế nên bọn  
họ mới dự định cướp lấy công ty khoa học công nghệ Di Kỳ về.  
Còn như cái gì mà khoa học công nghệ trước nay chưa từng thấy, Lam  
Linh có chút không tin lắm.  
Khoa học công nghệ trong hơn một trăm năm nay mới chính thức phát  
triển, nói một cách chính xác, là trong bốn năm mươi năm gần đây mới được  
phát triển vượt bậc, một viên trân châu thần kỳ sao có thể có liên quan với  
khoa học công nghệ được chứ?  
Cô ta suy đoán viên trân châu đó có lẽ là bảo vật của kẻ võ đạo mạnh thời  
cổ đại để lại, chỉ là người của Lam gia không có phương pháp của nó, không  
phá giải được trân châu mà thôi.  
Lam Kinh lắc lắc đầu, nói: “Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, cụ thể có phải là  
như vậy hay không tôi cũng không biết.”  
Lam Linh gật đầu, nói: “Vâng, chú Kinh, chú sắp xếp một chút nhé, cháu  
dự định sẽ nói chuyện với Lục Trần trước.”  
Lam Kinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu thư, không cần thiết, Lục Trần  
cũng không thể nào đem viện khoa học công nghệ cho Lam gia. Ý của tôi là,  
trực tiếp bắt cóc vợ hoặc con gái của hắn, để hắn đến gặp chúng ta. Lúc đó,  
hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là đối đầu với chúng ta, hoặc là đem viện  
khoa học công nghệ cho Lam gia.”  
Thần sắc Lam Linh có chút bấn loạn.  
Việc bắt cóc Kỳ Kỳ lần trước, cô ta biết cô ta đã đụng tới giới hạn của Lục  
Trần rồi, nếu như lần này lại bắt cóc vợ hoặc con gái của Lục Trần lần nữa, cô  
ta tin rằng Lục Trần chắc chắn sẽ không tha cho cô ta lần nữa.  
Thấy Lam Linh lại trở nên do dự, Lam Kinh thở dài, nói: “Tiểu thư, cô và  
Lục Trần căn bản là chuyện không thể, hắn cũng không thể nào thích cô  
được, hơn nữa bây giờ Lam đại thiếu gia đã đích thân đến Du Châu rồi, nếu  
lần này chúng ta vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, gia chủ chắc chắn sẽ loại  
bỏ Lam gia chúng ta. Gia chủ xem  
viên trân châu đó rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả Lam gia chúng ta.  
Không lẽ cô thật sự muốn gia chủ tiêu diệt Lam gia chúng ta sao?”  
Tâm thần Lam Linh hơi dao động, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.  
“Tiểu thư, hơn nữa nếu Lục Trần phối hợp, chúng ta sẽ không làm hại hắn,  
hắn không còn Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ nữa, cô mới có cơ hội tiếp  
cận hắn chứ.” Lam Kinh lại khuyên nhủ.  
Lam Linh bặm môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Vẫn giống như lần trước,  
không được làm người bị thương.”  
Lam Kinh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Theo điều tra của chúng ta, bên cạnh  
Lâm Di Quân vợ của Lục Trần tổng cộng có tám tên vệ sĩ, hơn nữa tất cả đều  
là lính đánh thuê, có mang theo súng, thực lực đều rất mạnh, độ khó khi bắt  
cóc Lâm Di Quân có chút lớn. Mà Kỳ Kỳ con gái của hắn chỉ có một tên vệ sĩ,  
tỷ lệ thành công hiển nhiên là phải lớn hơn rất nhiều.  
Lam Linh cau mày lại, nói: “Chú Kinh, sao chú không nghĩ xem tại sao Lục  
Trần dám để một tên vệ sĩ bảo vệ con gái anh ta chứ?”  
Lam Kinh suy nghĩ một chút và hỏi: “Ý của tiểu thư là, tên vệ sĩ bảo vệ con  
gái của hắn, thực lực còn mạnh hơn cả tám tên vệ sĩ bảo vệ Lâm Di Quân  
cộng lại sao?”  
Lam Linh gật đầu nói: “Lần trước con gái anh ta đã từng bị bắt cóc một lần  
rồi, tôi tin là Lục Trần chắc chắn sẽ tăng cường thực lực bảo vệ, không thể để  
cho người thân của anh ta gặp phải cảnh bị bắt cóc lần thứ hai, thế nên, tôi  
cảm thấy cái tên vệ sĩ bảo vệ Lục Kỳ Kỳ, có lẽ cũng là tên lợi hại nhất.”  
Mặc dù Lam Linh nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không nghĩ như  
vậy.  
Cô ta biết người bảo vệ Kỳ Kỳ là Từ Kinh, hơn nữa lần trước người của  
Châu Tuân Phi đã đánh Từ Kinh bị thương, việc cướp Kỳ Kỳ từ trong tay anh  
ta, cô ta cũng rất rõ.  
Thế nên cô ta muốn để Lam Kinh đi bắt cóc Lâm Di Quân, chỉ là tư lợi của  
cô ta mà thôi.  
Lam Kinh suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lam Linh phân tích có đạo lý, gật  
đầu nói: “Vậy được, tôi sẽ đi sắp xếp uy hϊế͙p͙ Lâm Di Quân, muộn nhất là ngày  
mai phải bắt cóc cô ta về.”  
Lam Kinh nói xong thì liền đi ra ngoài, Lam Linh bước đến cạnh cửa sổ,  
nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết lại đang nghĩ gì.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.