Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 303: Mua đồ trang bị




Ngày thứ hai, Lục Trần dẫn theo Tống Hải và Lâm Thông đến thành phố  
Châu, lý do tại sao anh muốn đưa hai người đến đây, chính là muốn để hai  
người mở rộng tầm mắt, đừng có lúc nào cũng mang dáng vẻ lưu manh côn  
đồ.  
Thủy Hử Tam Kiệt là do Lục Trung đào tạo nên, mục đích chỉ là để bảo vệ  
Lục Trần.  
Mặc dù Thủy Hử Tam Kiệt không có bản lĩnh gì, nhưng ba người bọn họ  
đối với Lục Trần là trung thành tuyệt đối.  
Đây cũng chính là lý do Lục Trần muốn dẫn theo bọn họ để nhìn thấy các  
mặt của xã hội lớn.  
Vì có Tạ Vĩ Hào làm trung gian giới thiệu, thế nên đến thành phố Châu, rất  
nhanh Lục Trần đã gặp được người của phía quân đội.  
Đàm phán rất thuận lợi, đồ trang bị mà Lục Trần mua mặc dù đều là đồ mà  
phía quân đội vừa mới thay ra, nhưng đối với quân đội Myanmar mà nói, cũng  
đã giống như là sự tồn tại của cỗ máy giết người rồi.  
Nhưng đối với xe bọc thép và xe tăng, Lục Trần ngoài mua lại bốn mươi  
xe cũ, còn mua năm mươi xe được liệt vào hàng tiên tiến giống như phía  
quân đội, đối với máy bay chiến đấu, máy bay không người lái và máy bay  
trực thăng, thì đều là hàng mua lại.  
Nhưng Lục Trần mua với số lượng nhiều, hơn nữa cho dù là hàng của  
phía quân đội thay ra, thì cũng mạnh hơn của phía quân đội Myanmar rất  
nhiều.  
Thậm trí không nói quá khoa trương, nếu Lục Trần muốn, những đồ trang  
bị này của anh đều có thể san bằng Naypyidaw rồi.  
Nhưng đây cũng chỉ là suy nhĩ, nếu Naypyidaw không chủ động khiêu  
chiến, dĩ nhiên anh cũng sẽ không chủ động tiến đánh bọn họ.  
Dù sao ở Myanmar, bọn họ mới chính là chính thống, cũng là sự thừa  
nhận của quốc tế, nếu anh chủ động ra tay, rất có khả năng sẽ gặp phải sự  
ngăn cản của quốc tế.  
Đương nhiên, nếu là xảy ra chiến tranh với đám quân phiệt đó, thì lại là  
một chuyện khác rồi.  
Tất cả đều không có được sự thừa nhận của xã hội quốc tế, Làm gì mà  
chả được.  
Chỉ cần không gây nên sự thương vong quá lớn cho dân nghèo, cơ bản sẽ  
không thu hút sự chú ý của xã hội quốc tế.  
Phía quân đội dự tính nội trong vòng nửa tháng sẽ đem toàn bộ những vũ  
khí này đưa về Kokang, hai bên ký kết hợp đồng, đơn lớn tổng cộng 800 triệu  
Nhân Dân Tệ.  
Bởi vì liên tục kiểm tra tính năng của các đồ trang bị, thế nên ngày thứ hai  
Lục Trần mới đưa hai người Lâm Thông trở về Du Châu.  
Lần này, Tống Hải và Lâm Thông cũng được xem là thấy xã hội lớn rồi, đi  
một vòng trong quân đội, nhìn trực quan nhiều vũ khí lớn mạnh như vậy, khiến  
tinh thần hai người không ngừng chấn động.  
Trước kia bọn họ luôn đi theo thế lực ngầm, trong tay có khẩu súng lục là  
rất kinh khủng rồi, lần này quả thật đã được mở rộng tầm mắt rồi.  
“Đại thiếu gia, tôi muốn đề cử Sử Tiến đi Myanmar.” Trêи máy bay, Tống  
Hải nói.  
Hôm kia anh ta còn nói không phải là Sử Tiến muốn lái máy bay sao, thì  
để cậu ta xin đi Điện Sát Thần ở Myanmar học tập.  
Hôm nay anh trực tiếp thay Sử Tiến lên tiếng.  
Lục Trần quay đầu lại nhìn Tống Hải một cái, cười nhạt và nói: “Bây giờ  
cậu ta có thể đi, nhưng câu lạc bộ Hoa Anh Đào vẫn chưa hoàn toàn thay đổi,  
hơn nữa ở lại Du Châu, cũng còn rất nhiều việc cần cậu ta làm.”  
“Anh chắc chắn một mình anh có thể quản lý được câu lạc bộ Hoa Anh  
Đào?” Lục Trần hỏi.  
“Được, tôi có lòng tin.” Tống Hải gật đầu kiên định.  
Nếu như là trước ngày hôm qua, anh ta có thể vẫn có chút do dự, nhưng  
lúc này không biết là tại sao, trong lòng anh ta luôn có một phần khí thế của  
anh hùng, anh ta tin rằng anh ta nhất định có thể quản lý tốt câu lạc bộ Hoa  
Anh Đào.  
Lục Trần suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy Tống Hải và người trong câu lạc  
bộ cũng đều quen biết nhau cả, hơn nữa bản thân anh ta cũng là đàn anh của  
thế lực ngầm, chắc không có vấn đề gì.  
“Ừ, anh bảo cậu ta liên hệ Đỗ Phi, tự đi nhé.”  
Lục Trần gật gật đầu, mấy ngày nay anh không định đi Myanmar.  
Khi nào bên phía Myanmar tình nguyện đàm phám, hoặc khi muốn dùng  
vũ lực với anh, anh mới dự định đi.  
Nhưng khi đồ trang bị của phía quân đội được đưa đến, anh nhất định  
phải đi nhận.  
Lần này, phía quân đội còn phái hơn một trăm nhân viên kỹ thuật cùng  
đến, dự định thời gian đầu sẽ dạy người của Điện Sát Thần biết sử dụng.  
Để thể hiện sự cảm ơn, Lục Trần chuẩn bị đích thân đi tiếp đãi bọn họ.  
Vốn dĩ Lục Trần muốn đợi một thời gian nữa mới đi Myanmar, nhưng ngày  
thứ ba khi anh từ thành phố Châu trở về, thì nhận được điện thoại của Đỗ Phi.  
“Mẹ kiếp, cái tên Lưu Thường Sơn đó rất hống hách, mấy ngày hôm nay  
hắn liên tục phái người đến vùng mỏ đá thô của chúng ta gây sự, nói vùng mỏ  
đó là của bọn chúng, đã mấy lần xém chút nữa là lên đạn cướp cò rồi.” Đỗ Phi  
sầu não nói.  
Quân đội của Lưu Thường Sơn có hơn ba nghìn người, rõ ràng là mạnh  
hơn Điện Sát Thần của bọn họ rất nhiều, thế nên những đội trưởng doanh trại  
của Điện Sát Thần đều có chút sợ hãi, đều không dám nảy sinh mâu thuẫn  
với quân đội của Lưu Thường Sơn, mấy lần gây sự đều lựa chọn âm thầm  
chịu đựng.  
“Trêи thực tế vùng mỏ đó là của chúng ta, hay là của bọn chúng vậy?” Lục  
Trần hỏi.  
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ rồi, mỏ than này là hai năm trước Hắc Long Hội  
dùng một lô vũ khí đổi lấy nó từ tay Lưu Thường Sơn về, bây giờ Hắc Long  
Hội đã chết, Lưu Thường Sơn chắc là muốn bắt chẹt chúng ta một khoản đó.”  
Đỗ Phi suy đoán và nói.  
“Sợ là không phải chỉ đơn giản là bắt chẹt như vậy.” Lục Trần cảm thấy  
vào lúc này Lưu Thường Sơn không trực tiếp đi đến đàm phán, mà là để cho  
bọn thuộc hạ đi gây sự, là có hai khả năng.  
Khả năng thứ nhất, chính là hắn ta muốn bắt chẹt, nhưng không được rõ  
thái độ của Điện Sát Thần cho lắm, thế nên thăm dò trước một chút, nếu Điện  
Sát Thần chỉ có như vậy, hoặc thể hiện sự hèn nhát, thế thì hắn hoặc là tiêu  
diệt Điện Sát Thần, hoặc là trực tiếp bắt chẹt một khoản lớn.  
Khả năng thứ hai, dù là nhận được sự bày mưu tính kế của Naypyidaw,  
nhưng hắn cũng không được rõ thái độ của Điện Sát Thần cho lắm, chỉ có thể  
thăm dò trước một chút.  
Nếu là khả năng thứ nhất, thế thì chỉ là mâu thuẫn đơn thuần giữa quân  
phiệt với nhau, tùy ý đánh cũng không có vấn đề gì.  
Nếu là khả năng thứ hai, thế thì cũng có thể nói Lưu Thường Sơn là đại  
diện của phía Myanmar, thì Lục Trần phải suy nghĩ kỹ xem có nên đánh hay  
không rồi.  
“Ý của anh là, khả năng là phía Myanmar bày mưu tính kế ư?” Đỗ Phi suy  
đoán và nói.  
“Uh, rất có khả năng. Đúng rồi, anh thấy bên phía Lưu Thường Sơn, bọn  
chúng có dám có ý khai chiến không?” Lục Trần hỏi.  
“Việc này, tôi không đích thân đến vùng mỏ, cũng không được rõ lắm.” Đỗ  
Phi nói.  
“Ừ, anh đích thân đến vùng mỏ một chuyến nhé, cứ nhường bọn chúng  
trước, hoặc là mạnh mẽ một chút, nếu bọn chúng muốn đánh, thì đánh, nhưng  
tốt nhất là có thể nhường cho đến khi vũ khí của chúng ta đến mới đánh là tốt  
nhất.” Lục Trần nói.  
“Được, hôm nay tôi sẽ đích thân đến vùng mỏ.” Đỗ Phi nói.  
“Ừ, có chuyện gì thì kịp thời báo cho tôi, tôi dễ mau chóng chạy đến đó  
luôn.” Lục Trần nói xong liền tắt điện thoại.  
Sau khi tắt điện thoại anh lấy ra một điếu thuốc châm lên, lông mày khẽ  
cau lại.  
Đồ trang bị mà anh đặt mua vẫn còn khoảng mười ngày nữa mới có thể  
đến nơi, hơn nữa sau khi đến, có một số đồ trang bị tiên tiến cũng không thể  
dùng ngay luôn được.  
Rất nhiều đồ trang bị tiên tiến, đều phải cần qua ít nhất một hai tháng đào  
tạo mới có thể đưa vào sử dụng bình thường được, mà đối phương đã bắt  
đầu khiêu khích anh rồi.  
Lẽ nào đúng thật sự là ý của phía Naypyidaw sao?  
Lục Trần cảm thấy có chút đau đầu.  
Điện Sát Thần lúc này cũng chỉ hơn hai nghìn binh sĩ mà thôi, nếu  
Naypyidaw trực tiếp khai chiến, bọn họ căn bản không phải là đối thủ, nói  
không chừng đến một ngày cũng không cầm cự nổi.  
“Xem ra trước tiên chỉ có bảo Kim Chí Quân gây chút sức ép cho phía  
Myanmar trước thôi.”  
Trong lòng Lục Trần suy nghĩ, liền mở số điện thoại của Kim Chí Quân ra,  
gọi điện thoại đến cho ông ta.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.