Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 284: Kết thúc tất cả




Lục Trần vừa kết thúc câu nói, trong nháy mắt mọi người xung quanh bỗng  
dưng cảm thấy có một luồng áp lực vô hình xuất hiện.  
Sắc mặt của Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa vô cùng khó coi, mặc dù  
tối qua bọn họ đã quyết định trước rồi, hôm nay cũng chỉ là tranh luận cho có  
một lúc mà thôi.  
Thật không ngờ khi bọn họ đối mặt với Lục Trần, mới phát hiện ra anh thật sự  
vượt xa so với những gì họ tưởng tượng.  
Tên nhóc này tuy tuổi đời còn non, nhưng ngược lại lại khiến cho người khác  
có cảm giác bản thân anh là người đa mưu túc trí.  
Điều quan trọng nhất là, lúc này anh trông giống như một ác ma giết người  
không chớp mắt.  
“5 giây.”  
Giọng nói của Lục Trần một lần nữa vang lên, không có bất kỳ cảm xúc gì, rất  
bình thản, nhưng dường như nó chứa đựng một sức mạnh to lớn, thoáng cái  
cứa đứt dây thần kinh của Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa.  
Bịch!  
Bịch!  
Lúc này, Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa lần lượt quỳ xuống, bọn họ  
không nói bất kỳ lời nào, nhưng vẻ mặt như chết lặng đã thể hiện được tâm  
trạng của họ lúc này.  
Cháu trai của họ được cứu rồi.  
Nhưng thể diện của một đại gia tộc cũng chớp mắt bị người thiếu niên trước  
mặt giày xéo đến mức không còn gì.  
Khi ấy, người nhà họ Trương và người nhà họ Tả đứng từ xa chứng kiến  
cảnh này, lòng ai cũng đau nhói như bị ngàn kim đâm vào tim, phẫn nộ đến  
mức mắt như tóe lửa.  
Nhưng bọn họ không thể làm bất kì việc gì ngoài việc âm thầm trốn trong  
bóng tối tức giận.  
Và lần này, toàn bộ người ở quảng trường có vẻ phản ứng hơi chậm rồi.  
Bởi vì bọn họ vốn dĩ  không dám tin cảnh tượng mà bản thân đã chứng kiến  
khi ấy.  
Đến Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa cũng phải quỳ rồi, bọn họ đã quỳ  
xuống trước mặt ông chủ của Khoa học công nghệ Di Kỳ, người mà trước giờ  
họ không vừa mắt.  
Điều này dường như làm thay đổi nhận thức của họ.  
Ông chủ của một công ty kinh doanh vừa mới thành lập, tại sao anh có thể  
khiến cho người đứng đầu của ba đại gia tộc quỳ xuống?  
Cho dù tận mắt chứng kiến, thì bọn họ cũng không dám tin vào cảnh này.  
“Rốt cuộc anh ta có bản lĩnh gì mà có thể đè bẹp ba đại gia tộc, hơn thế nữa  
còn ép người đứng đầu của ba đại gia tộc phải quỳ xuống trước mặt anh ta?  
Đây đâu phải đơn giản có tiền là làm được đâu!”  
“Có tiền chỉ được gọi là người nhiều tiền, có căn cơ vững chắc thì mới được  
gọi là người có địa vị. Trước đây anh ta luôn âm thầm không chút danh tiếng,  
vậy mà thành lập được Khoa học công nghệ Di Kỳ lâu như thế, cũng không  
có nhiều người biết đến sự tồn tại của anh ta, chẳng lẽ anh ta là vị thái tử của  
một đại gia tộc bí ẩn nào đó đến từ thủ đô?”  
Bỗng chốc, cách nhìn của tất cả mọi người về Lục Trần bắt đầu thay đổi.  
Đặc biệt là những người thuộc Hiệp hội đá thô, trước đây bọn họ đã hùng hồn  
thề rằng Lục Trần sẽ không dám làm loạn trước mặt Trương Sinh Kiều và Tả  
Chính Nghĩa.  
Nhưng ngay lúc nhìn thấy cảnh Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa quỳ gối  
trước mặt Lục Trần, cú sốc tinh thần mà bọn họ phải nhận lấy có thể nhận ra  
dễ dàng.  
“Trí Hằng? Chuyện gì đây? Không phải nói sau khi Lão Trương và Lão Tả đến  
tình thế sẽ được đảo ngược sao? Tại sao hai người bọn họ đều quỳ xuống  
vậy?”  Vu Lệ sau khi hoàn hồn thì nhỏ giọng hỏi Hứa Trí Hằng.  
Cô ta thật sự không dám tin rằng Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa bị ép  
quỳ gối.  
Lục Trần là bạn học đại học của cô, bốn năm đại học Lục Trần là người như  
thế nào cô ta là người rõ hơn ai hết.  
Hồi đó để theo đuổi Lục Trần, cô ta điều tra về anh, anh ấy chỉ là một người  
bình thường không hơn không kém.  
Mặc dù mới đây biết được việc Lục Trần là con nhà giàu vô cùng giàu có, thế  
nhưng cô vẫn không cho rằng anh có năng lực để đối kháng với ba đại gia  
tộc.  
Vậy mà cảnh tượng trước mắt này đã khiến cho cô ta không thể hiểu được.  
Cô ta cũng không biết mình đã sai ở đâu.  
Giây phút mà Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa quỳ xuống, đầu óc của  
Hứa Trí Hằng trở nên trống rỗng, hắn ta căn bản không ý thức được lúc đó  
Vu Lệ đang nói cái gì bên tai mình.  
Hắn cũng không thể hiểu được, tại sao lần nào Lục Trần lại có thể lật ngược  
được tình thế.  
Tại sao đến ba đại gia tộc cũng không phải là đối thủ của anh.  
Quảng trường Nhân dân rộng lớn như thế mà bỗng chốc im ắng đến lạ, hôm  
nay vốn nên là Lục Trần quỳ gối trước ba đại gia tộc.  
Nhưng giờ anh lại đứng ở đây một cách vô cùng ngạo nghễ.  
Và người lãnh đạo của ba đại gia tộc ngược lại lần lượt quỳ thành một hàng  
trước mặt anh.  
Dáng vẻ khoan thai kiêu hãnh chầm chậm bước ra ngoài quảng trường của  
Lục Trần, tư thế kiêu ngạo vô cùng bá đạo.  
Tất cả mọi người đều chúc mừng, khí thế vô cùng mạnh mẽ!  
Đây mới đúng là người đàn ông đích thực!  
Vào lúc này, có rất nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung nhìn vào bóng hình kia, trái  
tim nhỏ bé không chịu được mà đập liên hồi.  
Phía xa xa, Trần Sơ Nhiên dùng ánh mắt hình trái tim nhìn theo bóng hình  
ngày càng khuất dần của Lục Trần, trong mắt không giấu được sự yêu thích.  
Lam Linh cũng nhận ra sự mơ màng trong đôi mắt mình.  
“Người đàn ông như vậy, chỉ đại tiểu thư Nhà họ Lam mới xứng đáng có  
được, Lâm Di Quân căn bản không xứng đáng có được anh ấy!”  
Lam Linh hoàn hồn, đôi mắt ánh lên sự kiên định.  
“Sơ Nhiên, tớ có chút việc, đi trước đây” Ánh mắt Lam Linh loé lên rồi nói.  
“Được.” Trần Sơ Nhiên gật đầu theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt  
của Lam Linh lúc rời đi, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác kì lạ.  
“Do mình nhìn nhầm sao? Không ngờ cậu ấy lại thích Lục Trần? Chẳng lẽ cậu  
ấy không biết Lục Trần đã có gia đình rồi sao?”  Trần Sơ Nhiên ngạc nhiên  
nghĩ thầm.  
Lục Trần được vệ sĩ vây xung quanh bảo vệ, cuối cùng cũng ra khỏi được  
Quảng trường Nhân dân, Lâm Thông cũng đã lái xe đến.  
“Thiếu gia, đi đâu ạ?” Lâm Thông hỏi  
“Câu lạc bộ Hoa Anh Đào.” Lục Trần nói xong rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt  
nghỉ ngơi.  
Chuyện của ba đại gia tộc giải quyết xong rồi, nhưng món nợ giữa anh và  
Châu Tuân Phi vẫn chưa tính xong.  
Ngọn nguồn của tất cả truyện này là vì Châu Tuân Phi ức hϊế͙p͙ Kỳ Kỳ. Sau  
đó gây ra một loạt những rắc rối, sao anh có thể dễ dàng buông tha cho hắn  
được.  
Nhưng sau việc này, anh cũng mượn được cái cớ này giải quyết luôn Tiêu  
Biệt Tình, lưỡi dao trước giờ vẫn treo trêи đầu anh, đây mới xem là thành quả  
lớn nhất của anh.  
“Vâng.” Lâm Thông trả lời, rồi quay đầu xe đi về hướng Câu lạc bộ Hoa Anh  
Đào.  
Xe của Lục Trần đã rời đi, nhưng người ở Quảng trường Nhân Dân vẫn còn  
chưa hoàn hồn lại.  
Sự chấn động hôm nay Lục Trần mang đến thật sự vô cùng lớn, đây là điều  
mà gần như không ai dám tin.  
Cuối cùng chỉ khi Trương Sinh Kiều và ba người khác cúi đầu lặng lẽ rời đi thì  
đám đông mới miễn cưỡng tản ra.  
Sau ngày hôm nay, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, thời đại của Khoa học  
công nghệ Di Kỳ đến rồi.  
Thời mà tứ đại gia tộc sắp bị áp chế đến rồi.  
Điều duy nhất mà mọi người còn hiếu kì chính là lần trước tập đoàn Quân  
Duyệt đã áp chế tứ đại gia tộc được 10 năm.  
Liệu lần này, Khoa học công nghệ Di Kỳ có thể áp chế tứ đại gia tộc bao  
nhiêu lâu đây?  
“Mọi người có phát hiện ra không, tứ đại gia tộc thật sự rất đáng thương,  
trước đây có tập đoàn Quân Duyệt, không dễ dàng gì mới chịu đựng được  
đến ngày tập đoàn Quân Duyệt phá sản, giờ lại xuất hiện công ty Khoa học  
công nghệ Di Kỳ, Tứ đại gia tộc như thế cũng được coi là tứ đại gia tộc sao?”  
Không ai trả lời câu hỏi này, cũng không có ai có thể trả lời được.  
“Bố à, sao bây giờ, anh ta dẫu sao cũng là ông chủ của Khoa học công nghệ  
Di Kỳ, hơn nữa danh dự của ba đại gia tộc cũng bị anh ta dẫm đạp như thế,  
400 triệu chúng ta còn nợ anh ta thật sự không trả sao?”  
Trong một căn phòng đối diện Quảng trường Nhân Dân, Vương Tinh vẻ mặt  
nhăn nhó nhìn Vương Thế Cử.  
Vài tháng trước, trong một bữa tiệc của Trần lão thái gia, hắn ta đã thua Lục  
Trần 700 triệu, đưa tại chỗ 300 triệu còn nợ 400 triệu, bởi vì họ cho rằng Lục  
Trần không có gia thế gì, nên cũng chẳng nghĩ đến việc phải trả Lục Trần 400  
triệu kia.  
Nhưng giây phút biết được thân phận thật sự của Lục Trần, họ còn dám  
không trả tiền sao?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.