Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 283: 20 giây




"Bố à, đúng như bố đã đoán. Không ngờ cái tên Lục Trần kia lại xoay sở  
được, Lưu Khải Minh là người phải quỳ xuống." Trêи tầng lầu của một tòa  
nhà bên cạnh quảng trường, Trần Quang Hưng cầm lấy kính viễn vọng nhìn  
về phía quảng trường, ông ta quan sát được hết mọi chuyện.  
Trêи ghế salon, Trần lão thái gia nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi chậm  
rãi nói: "Lần này ông Lưu quỳ xuống, đã mang theo toàn bộ danh dự của nhà  
họ Lưu quỳ xuống chung rồi."  
Trần Quang Hưng vừa nhìn tình hình bên phía quảng trường vừa nói: "Đúng  
thế, nhưng mà sợ rằng chuyện này không đơn giản là vấn đề mất sạch danh  
dự thôi đâu. Lục Trần có thể khiến bọn họ quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi  
người, thì chắc chắn cậu ta đã tóm được mấu chốt nhà họ Lưu rồi, nếu không  
Lưu Khải Minh không thể nào chấp nhận chịu đựng nhục nhã thế này."  
Trần lão thái gia gật đầu nói: "Ừ, đây cũng là lý do lúc trước bố nói Lục Trần  
thâm sâu khó lường. Con xem, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta không  
phải là đối thủ của ba đại gia tộc. Ngay cả đứa con gái quý báu của con cũng  
đã nhiều lần nói chuyện với bố, còn nói muốn bố khuyên con ra mặt giúp đỡ  
Lục Trần. Bây giờ xem ra, tất cả mọi người đều bị ăn cú lừa rồi."  
Trần lão thái gia đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cũng cầm lấy một chiếc kính  viễn vọng quan sát.  
"Tên nhóc Lục Trần này còn có rất nhiều điều chúng ta không biết lắm đấy. Vì  
vậy nhà họ Trần chúng ta không thể thân thiết với cậu ta quá, nhưng cũng  
không thể quá xa cách, giữ vững quan hệ hợp tác tốt đẹp là được rồi." Trần  
lão thái gia nhìn một lát rồi nói.  
"Vâng." Trần Quang Hưng gật đầu, ý của bố ông đã hiểu.  
Lục Trần là một con sư tử vừa tỉnh giấc. Mặc dù hiện tại quan hệ giữa anh và  
nhà họ Trần bọn họ không tệ, nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ bỗng  
dưng ngoảng mặt thành thù.  
Vì thế bọn họ cũng phải đề phòng trước mới được.  
"Có lẽ Tả Chính Nghĩa và Trương Sinh Kiều cũng sắp đến rồi. Nếu như Lưu  
Khải Minh đã quỳ xuống thì chắc chắn Lục Trần đã nắm được thóp gì đó của  
ông ta. Nếu thế có lẽ nhà họ Trương và nhà họ Tả cũng không ngoại lệ. Chắc  
chắn Lục Trần cũng đã nắm được điểm yếu của hai bọn họ." Trần lão thái gia  
nói.  
Trần Quang Hưng chỉnh hướng kính viễn vọng nhìn về phía bên ngoài, ông  
nhanh chóng phát hiện ra hai chiếc xe sang trọng gần giống nhau đang cùng  
tiến về phía quảng trường.  
Hai chiếc xe sang trọng dừng lại, Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa lần  
lượt từ trêи xe bước xuống, hai người nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều  
xuất hiện vẻ vô cùng lo lắng.  
"Đã đến rồi, vừa mới đến." Trần Quang Hưng nói.  
"Đến rồi hả? Vậy đi thôi, không còn gì hay nữa rồi. Nếu như hai người bọn họ  
đã tới, vậy chắc chắn cũng phải quỳ thôi, tên nhóc Lục Trần này thật sự là  
thâm sâu khó lường!" Trần lão thái gia thu lại kính viễn vọng, nói với vẻ mặt  
trịnh trọng.  
Trần Quang Hưng gật đầu, nhìn vẻ mặt không cam lòng của Trương Sinh  
Kiều và Tả Chính Nghĩa, thì đã biết rõ chắc chắn bọn họ cũng phải quỳ xuống  
rồi.  
Nhưng tại sao tên nhóc Lục Trần kia có thể làm được như thế?  
Sao cậu ta có thể khiến cho người đứng đầu của ba đại gia tộc cùng quỳ  
xuống trước mặt cậu ta?  
Nếu không phải bị uy hϊế͙p͙ tới lợi ích trọng yếu của ba đại gia tộc, thì chắc  
chắn ba đại gia tộc không thể chấp nhận sự nhục nhã này.  
Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa đến đã khiến cho cả quảng trường bắt  
đầu bùng nổ lần nữa .  
"Đến rồi, đến rồi, ông Trương và ông Tả đã đến rồi."  
"Đúng là chờ mệt chết đi được. Để xem thằng nhóc Lục Trần này còn trở  
mình thế nào được nữa."  
"Đúng thế, không biết có phải ông Lưu uống lộn thuốc không mà tự dưng lại  
quỳ xuống trước mặt thằng nhóc kia. Đã thế bây giờ vẫn còn quỳ nữa, thế mà  
người nhà họ Lưu cũng không quan tâm, để cho ông cụ phải mất mặt như  
vậy."  
"Thôi bỏ đi, không quan tâm ông Lưu nữa, giờ xem ông Trương và ông Tả đi.  
Nhà họ Lưu thái độ làm việc đúng đắn chuẩn mực, trong tứ đại gia tộc cũng  
không có địa vị nhất."  
"Đúng thế, hôm nay ông ấy quỳ xuống, thì đoán chừng nhà họ Lưu sẽ phải ra  
khỏi tứ đại gia tộc rồi."  
Lúc này thấy Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa đi chung với nhau tới đây.  
Mọi người lại dấy lên hy vọng lần nữa, Lưu Khải Minh đã làm mất hết thể diện  
của bọn họ, nhưng họ sẽ đợi hai người Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa  
lấy lại thể diện cho mình.  
Vì vậy vào lúc này, thái độ tôn kính lúc trước với Lưu Khải Minh của bọn họ  
cũng đã thay đổi, bọn họ bắt đầu nhao nhao chỉ trích.  
Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa đi dọc theo con đường mà đám đông đã  
tách ra, cuối cùng đã đi đến bên cạnh Lục Trần.  
Nhìn Lưu Khải Minh mặt xám như tro quỳ gối trước mặt Lục Trần, lòng của  
hai người họ đồng thời run bắn lên.  
Hai chân Tả Chính Nghĩa hơi run rẩy, nội tâm của ông cũng đấu tranh kịch  
liệt.  
Quỳ, hay không quỳ?  
Cho dù tối hôm qua ông đã quyết định xong rồi, nhưng lúc này đối mặt với  
Lục Trần, ông mới biết được lựa chọn này đúng là rất khó khăn.  
Trương Sinh Kiều nhìn Lưu Khải Minh quỳ trêи mặt đất, hận tới nghiến răng  
nghiến lợi. Ông không ngờ Lục Trần không chỉ hèn hạ vô sỉ dùng hai tay cháu  
trai uy hϊế͙p͙ ông, còn trộm tài liệu cơ mật của nhà họ Trương. Quá đáng hơn  
là còn đe dọa bọn họ, tuyên bố muốn tung toàn bộ số tài liệu này ra ngoài.  
Mặc dù đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, cho dù Lục Trần giao cho  
Tạ Vĩ Hào, thì Tạ Vĩ Hào cũng không thể thẳng tay làm ra chuyện gì với nhà  
họ Trương được. Nhưng có thể khiến cho Tạ Vĩ Hào dứt khoát cắt đứt quan  
hệ với nhà họ Trương trong một lần.  
Bởi vì trong phần tài liệu kia có danh sách tất cả những người cấp cao ăn hối  
lộ của nhà họ Trương.  
Nếu thật sự đến bước đó, ông tin rằng những người bị ngã ngựa trước kia  
chắc chắn sẽ xử lý toàn bộ nhà họ Trương ông không chừa lại đường sống.  
"Lục Trần, cậu đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể khống chế được cục  
diện. Nếu cậu thật sự để tất cả chúng tôi quỳ xuống, cậu có chắc chắn bản  
thân thể gánh chịu nổi phản công sau này của chúng tôi không?" Trương Sinh  
Kiều có chút không cam lòng nói.  
"Phản công? Ba đại gia tộc mấy người có năng lực đó hả?"  
Lục Trần cười khẩy một tiếng, nói một cách châm chọc: "Chỗ dựa Mục Tông  
trước kia của mấy ông đâu rồi, có phải mấy ngày nay ông ta không liên hệ với  
mấy người nữa rồi không?"  
"Cậu, cậu biết Mục tiên sinh sao?" Tâm trạng của Trương Sinh Kiều chấn  
động, ông không ngờ Lục Trần lại biết được chuyện này, hơn nữa còn biết cả  
tên của Mục tiên sinh.  
Hơn nữa, suốt hai ngày nay Mục Tông không liên hệ với bọn họ, mà bọn họ  
cũng không liên lạc được với Mục Tông. Chẳng lẽ Mục Tông đã xảy ra  
chuyện gì rồi?  
"Một tên rác rưởi thôi, vậy mà mấy người lại gọi ông ta là lão đại. Đúng là  
buồn cười, ba đại gia tộc mấy ông ngu thật sự."  
Lục Trần cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục nói: "Con át chủ bài của mấy ông  
chẳng qua là Tiêu Biệt Tình ở thủ đô mà thôi. Mấy ông đi kiểm tra thử xem,  
người này có còn tồn tại ở thủ đô nữa không? Còn muốn phản công tôi, ba  
đại gia tộc mấy người lấy gì để phản công lại tôi?"  
"Đừng trách tôi không giữ thể diện cho mấy ông. Thật sự sống chết của ba  
đại gia tộc đều bị tôi nắm giữ trong tay, ông có muốn đánh cuộc giới hạn cuối  
cùng của tôi là thế nào không?"  
Lục Trần nói xong thì tự mình châm một điếu thuốc. Anh đứng dậy nhìn  
Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa nói: "Các ông có hai mươi giây, hai  
mươi giây sau thì xem thử tôi có dám khiến cho bọn họ thành người tàn phế  
hay không nhé."  
Vẻ mặt Trương Sinh Kiều và Tả Chính Nghĩa thay đổi, lượng tin tức mà Lục  
Trần vừa nói quá lớn.  
Đầu tiên, không ngờ lão đại chỗ dựa cho bọn họ ở thủ đô đã bị anh ta giết  
chết, sao lại như thế được chứ?  
Chẳng lẽ tên này chính là ma quỷ à, sao anh ta có thể khiến chủ nhân của  
Mục Tông biến mất khỏi thế giới này được?  
Trong lòng hai người đồng thời run rẩy. Bọn họ không tin tất cả chuyện này là  
do câu lạc bộ Hoa Anh Đào làm, bọn họ tự thấy câu lạc bộ Hoa Anh Đào  
không có đủ năng lực để làm chuyện đó.  
"Sao vậy, không phải ông Trương và ông Tả đến sẽ đảo ngược tình thế hả.  
Sao Lục Trần vẫn chưa quỳ xuống thế?"  
"Không biết là chuyện gì nữa, chúng ta cùng không nghe được bọn họ nói gì.  
Nhưng mà nhìn nét mặt của hai người họ thì hình như có vẻ không ổn, chẳng  
lẽ bọn họ cũng không xử lý nổi Lục Trần sao?"  
Mọi người bên ngoài thấy Lục Trần còn chưa quỳ xuống, đều bắt đầu xuất  
dấy lên nghi ngờ.  
Mà lúc này, Lục Trần nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói: "Mấy ông chỉ còn mười  
giây."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.