Ôm Ấp

Chương 11:




11.
Các cô gái thành công chuốc say Ian, chim công đi về trước.
Ian được vác lên căn phòng trên lầu, bà chủ đẩy Enoch vào.
Enoch tắm rửa mình cho thật sạch xong ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu đứng trong căn phòng tối mờ nhìn người đang nằm trên giường. Mái tóc của Ian đã xõa ra, sợi tóc ánh vàng như được làm từ vàng ròng, hàng lông mi dày để lại lớp bóng mờ trên gò má, sống mũi cao thẳng, môi đỏ phớt quyến rũ. Vì nóng bức nên hắn đã nới lỏng nơ cài áo lộ ra bờ ngực cường tráng, làn da mịn màng ở bụng lấp ló đằng sau lớp áo sơ mi trắng…
Enoch chưa từng nhìn thấy người nào đẹp đẽ đến vậy, thế mà người ấy lại không phòng bị nằm trước mặt cậu hệt như đang nằm mơ ——
Không biết đã bao nhiêu lần Enoch mơ thấy được người ấy ôm.
Mơ thấy nhiệt độ hừng hực, mùi hương thân thuộc của người ấy…
Nhưng cậu chưa bao giờ thật sự trải nghiệm nó, giấc mộng của cậu luôn chỉ là mộng suông, vậy mà giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm! Cậu kích động đến độ người nóng bừng, thở hổn hển, bò từ từ lên giường đến gần Ian.
Người Ian thơm lắm… Trừ mùi rượu ra còn có mùi hương mát lạnh, hắn xịt nước hoa ư?
Ngón tay Enoch chạm vào da hắn, ồ, ấm ấp làm sao! Hơi thở của hắn cũng ấm áp biết bao!
Hàng lông mi của Ian run run, hắn mở mắt chầm chậm.
Là một đôi mắt ướt át, mơ màng.
Hắn không mắng chửi cũng không tránh né, chỉ ngẩn ngơ nhìn Enoch, tim Enoch sắp nổ tung.
Thế rồi Ian mỉm cười, nụ cười này có thể làm tan chảy hết tất cả băng giá, môi hắn mấp máy đang nói điều gì đó.
Chỉ nụ cười ấy thôi cũng có thể làm Enoch quên đi mọi sự không cam lòng! Mọi nỗi hoảng sợ! Mọi cơn đau đớn!
Cậu áp sát Ian, môi Ian khẽ mấp máy bên tai cậu.
Còn chưa ngả vào vòng tay ôm ấp của đối phương thì Enoch nghe thấy Ian gọi:
Isabella.
– – – – – – – – –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.