Ôm Ấp

Chương 10:




10.
Lúc Enoch tỉnh lại thì trời tạnh mưa từ lâu. Máu dính trên má, nước mắt vương trên khóe mắt đã được gột rửa.
Cậu đứng dậy, hơi choáng đầu. Bước lảo đảo về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác rồi đi làm. Trừ ông chủ ra thì không được mấy người hỏi han vết thương của Enoch, nói cho cùng cậu cũng chỉ là thằng ất ơ thường xuyên để bản thân chằng chịt vết thương.
Từ sau đêm ấy Ian không còn tìm cậu nữa.
Cuộc sống của Enoch lại trở về với sự hỗn tạp và nhàm chán, sau khi tan việc cậu sẽ đến pub uống ít rượu để giết thời gian. Cậu mà uống say thì sẽ vừa khóc vừa gào, các cô gái trong pub cực ghét cậu, luôn cách cậu rất xa. Chỉ có bà chủ quán thương cảm, thỉnh thoảng sẽ kể chuyện cười chọc cậu.
Một buổi tối hôm nào đó, Ian đến. Enoch đã ngà say ngơ ngẩn nhìn hắn.
Ian ôm chim công, mái tóc hơi dài được buộc lên, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây của Pháp, mặt mày đong đầy vẻ dịu dàng, toàn thân toát ra vẻ rạng ngời phơi phới, trông điển trai hơn bao giờ hết.
Bà chủ nhìn là biết ngay người đó là ai, bà nhướng mày nói với Enoch: “Giờ mà còn không đi giành lại thì sẽ không còn cơ hội đâu.”
Enoch nấp trong bóng tối, cậu ngẩn ra mấy giây mới nói: “Không còn giành được nữa rồi.”
“Cậu nói dẫu chỉ một lần cũng được mà, đúng không?” Bà chủ hỏi.
Enoch cụp mắt, buồn rầu: “Ừ, dẫu chỉ một lần.”
Bà chủ hất đầu với vài cô gái: “Đi đi, chuốc say cậu bé kia rồi đẩy cô gái bên cạnh cậu ta ra, làm được chứ?”
Enoch hết hồn: “Vậy không tốt đâu!”
“Cậu không muốn để cậu ta ôm mình một lần?”
Trên gương mặt Enoch chỉ toàn là đau khổ và khao khát: “Muốn chứ!”
“Vậy mắc mớ gì lại không làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.