Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 20: Bước Đầu Trả Thù





Người ta muốn giết không ai khác chính là nhị đệ của ta và Thanh vương của Thanh Viên Quốc - Y cười nhạt nhìn nàng, nàng thì trên mặt chẳng có một biểu tình gì nhìn lại y
- Ồ, nhưng nếu ta nói ta chỉ nhận giết một người trong số đó thì sao?
- Thánh chủ đây là vẫn còn tình cảm với Thanh vương đúng không ?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao, việc đó chẳng liên quan gì tới thái tử điện hạ ngài cả
- Đúng thật không liên quan tới tại hạ, lời vừa nãy ta chỉ là đùa thôi, mục đích thực sự hôm nay ta đến đây là mong có được sự giúp đỡ của Thánh chủ đây
- Vậy ngài nói tại sao ta phải giúp ngài, ta được lợi ích gì
- Lợi ích sao? Chẳng hạn như ta có thể giúp nàng lấy lại Hy Nguyệt, nàng thấy được không -Quả nhiên tên nội gián đó là người của y, nhưng điều đó giờ không quan trọng.Mục đích duy nhất của nàng bây giờ là trả thù, hôm nay cơ hội dâng tới cửa tất nhiên nàng phải nắm bắt cho thật tốt rồi
- Được, vậy thì chúng ta hợp tác, ta sẽ giúp ngươi lên ngôi hoàng đế, ngược lại, ngươi sẽ giúp ta lấy lại Hy Nguyệt, nhưng trước đó ta muốn nói với ngươi một số chuyện
- Nàng nói đi
- Thứ nhất, đã hợp tác thì phải tin tưởng đối phương, ta không chấp nhận có nội gián bên người.
Thứ hai, ngươi không được tiết lộ thân phận của ta ra bên ngoài, chỉ nhiêu đó thôi

- Cái đó ta làm được, nàng yên tâm - Y hơi thán phục nàng, nội gián đó của y đã trà trộn vào Thánh Cảnh bao năm nay rồi mà nàng có thể trong một thời gian ngắn tìm ra được
- Được rồi, trời cũng không còn sớm ta sẽ sai người sắp xếp cho ngài, ngài nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn
- Vậy ta đi trước
Nàng sai người sắp xếp cho hắn rồi nhanh chóng về phòng tu luyện.
Mặc dù linh lực của nàng cũng rất cao nhưng còn chưa đạt tới cấp Thánh linh, sắp tới nàng sẽ thực hiện kế hoạch trả thù, mọi thứ không được xảy ra bất kì một biến cố nào.
Nàng khép cửa phòng, bước lên giường nhắm mắt bắt đầu vận linh lực
- Tiểu thư, người còn thức không?
Sau một thời gian dài luyện tập, nàng mở hai mắt ra, chỉ mới luyện được tới cấp chín, lúc nãy nàng đang tu luyện lại nhớ về hắn, nàng còn yêu hắn sao? Nàng và hắn còn có thể quay lại không? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với nàng như vậy, người thân của nàng đều bị giết chết, người nàng yêu lại là đệ đệ của kẻ thù bày mưu giết cả nhà nàng.
Nàng hồi thần vì tiếng gõ cửa của Tiểu Ngân
- Ta còn thức, có chuyện gì sao?
- Muội có chuyện cần báo với người
- Vào đây trước rồi nói - Tiểu Ngân bước vào, xoay người khép cửa rồi quay sang đưa cho nàng tờ giấy nhỏ
- Người được cử đi giám sát Đỗ Yên tới báo, lúc chiều nàng ta đã dùng bồ câu để gửi bức thư này ra ngoài, muội đến đưa nó cho tiểu thư
- Ta biết rồi, xem ra nàng ta lại không chịu an phận rồi
- Người định xử lý nàng ta ra sao?
- Muội bí mật tẩm thuốc này vào tất cả đồ dùng của nàng ta giúp ta - Nàng đưa cho Tiểu Ngân một gói thuốc nàng tự điều chế
- Thuốc này là...
- Muội bây giờ không cần biết, đợi sau này nhìn nàng ta rồi muội sẽ tự khắc biết thôi - Nàng ta dám tiết lộ thân phận của nàng ra ngoài, vậy thì đừng trách nàng độc ác
- Muội sẽ đi làm ngay, người cũng nghỉ ngơi sớm nha
- Ừ
Tiểu Ngân đi khỏi, nàng lại ngơ ngẩn ngồi đó
- Chủ nhân, nhị hoàng tử Minh Quốc đang trên đường đến đây - Hạnh Hoa từ cửa sổ đi vào làm nàng giật mình, Hạnh Hoa thấy nàng giật mình thì hơi kinh ngạc, bình thường Hạnh Hoa vừa xuất hiện thì chủ nhân đã biết, hôm nay chủ nhân lại mất cảnh giác như vậy
- Được rồi, bên nhị hoàng tử ngươi cho người của chúng ta dụ hắn trở về cung một chuyến, nói là thái tử mưu phản, ta tự sẽ có sắp xếp tiếp theo
- Dạ
- Phải rồi, ngươi tìm giúp ta bản đồ của hoàng cung Minh Quốc, ta sắp hành động nên cần nắm rõ các nơi của nơi đó.
Có người tới, ngươi mau lui đi
- Thuộc hạ cáo lui
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nàng, hắn đưa tay định gõ cửa nhưng sợ nàng đã ngủ rồi nên lại bỏ xuống.
Cửa được mở ra, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn
- Ngươi tìm ta làm gì?
- Có thể vào trong rồi nói không
Nàng không nói gì mà bước đến ghế ngồi, hắn thấy vậy cũng theo sau nàng, hai người im lặng một lúc hắn mới lên tiếng

- Nàng nghe ta giải thích đi có được không?
- Được, vậy ta cho ngươi một cơ hội để giải thích, nói đi
- Thật ra từ đầu ta là bị hoàng huynh ép liên hôn với nàng, hắn ta lấy mẫu phi uy hiếp ta.
Nhưng ta là thật sự đã yêu nàng, mỗi lời ta nói với nàng đều là thật lòng.
Hôm đó Đỗ Yên lấy chuyện mẫu phi ra uy hiếp ta, ta đành phải bảo nàng đưa Thánh Linh Phượng châu cho nàng ta, nàng ta hứa chỉ cần nàng giao Thánh Linh Phượng châu thì sẽ không hại nàng, như vậy nàng và mẫu phi mới được an toàn, nhưng không ngờ sau đó nàng lại nuốt nó rồi nhảy xuống vực - Hắn kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện từ khi hoàng huynh của hắn bắt hắn liên hôn đến việc nàng nhảy xuống vực, hắn mong nàng tin tưởng hắn, hắn thật sự rất yêu nàng, lần này hắn sẽ không để vụt mất nàng thêm nữa
- Ngươi nói là thật? Liệu ta có tin được ngươi nữa không đây? - Nàng có hơi xao động nhưng sau đó lại trở lại bình tĩnh, nàng không thể chỉ vì mấy câu của hắn mà dễ dàng tin tưởng
- Nhã Nhã, ta nói tất cả đều là sự thật, nàng có thể cho người điều tra
- Ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta mệt mỏi
- Vậy ta về trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt - Tuy có thất vọng một chút với câu trả lời của nàng nhưng hắn tin rồi nàng sẽ hết hiểu lầm hắn nhanh thôi, hắn có thể thấy được, nàng vẫn còn yêu hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.