Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 47: Muỗi cắn khắp nơi. . .





Tịch nữ vương khí tràng cường đại, cộng với yêu cầu nghiêm khắc đối với chuyên môn và sự mẫu mực cực cao làm cho người khác chỉ muốn trốn chạy mười phần, nhưng hôm nay trước mặt hai trợ thủ Thấm Nhã giống như muốn tìm một lỗ để chui xuống dưới ánh mắt soi mói của bọn họ. Vừa mở cửa phòng làm việc ra, bỗng thấy một tên quỷ hút máu mặc bộ trường bào màu đen kim tuyến cực kỳ hoa lệ đang lười biếng dựa vào trên ghế salon, trên tay nhẹ nhàng lắc lư cái ly, mà cái chất lỏng đỏ tươi trong chiếc ly kia rõ ràng chính là --- nước cà chua.
Thấy Thấm Nhã đi vào, vẫn không quên bày ra cái tư thế ưu nhã, nâng ly chào hỏi Thấm Nhã, đúng là một tên quỷ hút máu thích làm màu.
Thấm Nhã nhìn một cái rồi lướt qua tiểu quỷ trên đôi giày cao gót. Y Nặc Mễ đặt ly nước cà chua xuống, theo sát đuôi, chậc chậc, vẫn lạnh như vậy, cái cô gái không đáng yêu này ở ban ngày và ban đêm là hai người a. Thường ngày cao cao lãnh đạm, thật khó nhìn ra đây chính là người mà tối qua lại có một mặt điên cuồng yêu mị. Dù sao đi nữa, người ta càng như thế nàu nàng càng thích NGAO ~
Hai mắt Quỷ hút máu hướng lên trần, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, nước miếng chảy ròng.
Thấm Nhã vừa ngồi vào chỗ của mình đã bị Y Nặc Mễ kéo lên, một tay ôm lấy thắt lưng Thấm Nhã rồi thuận thế kéo vào trong ngực hôn lên đôi môi của cô. Hương vị so với trong trí nhớ càng ngọt ngào, hai đôi môi mềm mịn sát lấy nhau, dây dưa đầu lưỡi đối phương. Hôn là chuyện cực kỳ thân mật, cùng đối phương chia sẽ hơi thở của mình, nếm hương vị của đối phương, chỉ có những người yêu nhau mới chia sẽ nơi tư mật này với nhau, môi răng giao hòa. [ răng môi lẫn lộn =)) ]
Thấm Nhã chỉ cảm thấy nhiệt khí từ cổ áo hướng lên trên, nụ hôn của Y Nặc Mễ luôn sâu như thế, cũng giống như tính cách của nàng luôn đơn thuần trực tiếp, Quỷ hút máu theo chủ nghĩa hưởng lạc luôn đem dục vọng của mình biểu hiện ra, không chút nào che giấu cách truy tìm khoái cảm. Nụ hôn tràn đầy hương vị dục vọng như vậy không khỏi làm tim đập mạnh.
Nụ hôn vừa dứt, tên Quỷ hút máu cười đến tự đắc, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, tung hai cánh nhỏ vỗ vỗ, "NGAO ~ không sai a! Tiểu Nhã Nhã chị có thích không? Đêm qua . . . NGAO ah ~ chị thật đẹp ~ thật thoải mái thật thoải mái, ta cũng rất thích NGAO ~"
Còn dám trước mặt cô nhắc chuyện đêm qua! Thấm Nhã lấy tay đâm lấy Y Nặc Mễ, trừng mắt: "Đồ ngốc, ai thoải mái chứ."
"Chị dám nói chị đêm qua chị không thoải mái, uhm ~ chị nói đi ~" Y Nặc Mễ nở một nụ cười nửa miệng tà ác, nhẹ nhàng nâng cằm Thấm Nhã đưa lưỡi liếm lên đôi môi của cô.
"Em, làm gì. . ." Tim Thấm Nhã đập thình thịch, cô thiếu chút nữa quên mất cái loại khí chất này của Y Nặc Mễ luôn khiến cô mê muội.
"Làm. . . muốn cho chị thừa nhận." Y Nặc Mễ cười đến yêu dị, đầu lưỡi theo đó từ cằm lướt xuống cổ, trêu chọc cô.
Đột nhiên, Y Nặc Mễ mở to mắt, chớp chớp, "NGAO? Tiểu Nhã Nhã sao trên người chị lại có nhiều vết đỏ vậy ---- không đẹp rồi!"
Quỷ hút máu không chút khách khí chê bai.
Bầu không khí mập mờ lập tức biến mất, Tịch nữ vương lạnh mặt, "Còn không biết xấu hổ hỏi! Y Nặc Mễ, về sau không cho phép em đụng vào tôi."
"Gào, tại sao, cũng không phải do ta làm. . ." Quỷ hút máu bị cự tuyệt liền nhe răng trợn mắt giận dỗi. Vừa mới nói được nửa câu, cảm giác nhiệt tình, kịch liệt đêm qua làm cho hành động không chút tiết chế hiện lên trong đầu của nàng. A. . . nhớ tới chuyện nàng điên cuồng khát vọng Thấm Nhã, bản năng gặm gặm nhẹ lấy đồ ăn, còn có chút không thỏa mãn mút vào, như muốn nuốt vào trong bụng.
"NGAO ~ là ta làm hại nha!" Quỷ hút máu còn rất độc ác cười lên, đem sự đau khổ của người khác làm niềm vui.
"Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ em nghĩ là do tôi tự làm!" Còn dám ghét bỏ không đẹp! Tịch nữ vương khuôn mặt lạnh lại, vặn lỗ tai Y Nặc Mễ.
"Đừng vậy mà ~" Y Nặc Mễ một bên nhẹ nhàng lén rút lại lỗ tai, một bên thuận thế ôm chặt mỹ nữ vào ngực, giả nai cười vô hại, "Rất nhanh sẽ không sao hết, ta liếm liếm ~ liếm liếm ~"
"Tịch, chúng tôi giúp chị cầm -----" cửa bị gõ một cái liền mở ra. Tề Bộ nôn nóng đẩy cửa đi vào, tiếng nói một phát dừng lại.
Bên trong phòng làm việc của bác sĩ Tịch lúc này không chỉ một "người" , hai mỹ nữ xinh đẹp đang ôm chặt lấy nhau, cổ áo bác sĩ Tịch lúc này đã bị mở ra mấy nút, nhắm mắt biểu lộ điềm nhiên lại vũ mị. Mà cái cái người đang ôm cô, lại dùng một hành động hết sức mờ ám dùng lưỡi liếm liếm lên cổ Thấm Nhã.
"Ách, ah, ha ~ cái kia, quả nhiên là do muỗi, một con muỗi rất lớn." Tề Bộ cười.
Con muỗi bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhanh chóng xoay đầu lại nhìn, Trần Tĩnh và Tề Bộ lúc này còn đang che miệng cười. Thấm Nhã sắc mặt không đổi nhưng nhanh chóng đem "con muỗi" chưa từ bỏ ý định cắn người đẩy ra, "Hai người tìm tôi có việc gì?"
"Chúng tôi giúp chị lấy thuốc cảm," Tề Bộ cười: "Cơ mà bây giờ chắc không cần nữa rồi."
Trần Tĩnh thì không dám quang minh chính đại cười, nhanh chóng nói sang đề tài khác: "Còn có một tin bác sĩ Tịch nghe xong khẳng định sẽ rất vui, vừa rồi chúng tôi nhận được tin tức nói Tào lão đại đã đem quyền lực trao cho người khác rồi, nghe nói là do bị thương nặng, cho nên phải đi dưỡng thương. Cái tên xấu xa ấy, dám phái người làm bị thương bác sĩ Tịch, hiện tại đã bị báo ứng rồi."
"Bị thương?" Tào lão đại đã uống máu của Dracula cho nên thân thể hắn đã thay đổi rất nhiều, người nào có thể làm hắn bị thương, trừ khi ----
Thấm Nhã quay lại nhìn Y Nặc Mễ, ánh mắt 3 người cũng đều dừng trên người nàng. Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, trên mặt biểu lộ đắc ý: "NGAO ~ là ta đánh. Hắn không đánh lại ta."
Nói xong còn không quên hất cằm, nở một nụ cười vô cùng kiêu ngạo. Quỷ hút máu thiên tính hiếu chiến, đối với hành vi dùng mạnh đánh yếu của mình Y Nặc Mễ không chút xấu hổ, đắc ý đến cùng.
"Tiểu Mễ. . ." Thấm Nhã sờ sờ khuôn mặt Y Nặc Mễ, Y Nặc Mễ vì cô nên mới tìm đến Tào Bằng.
Một tiếng nhẹ nhàng này làm cho Y Nặc Mễ giật mình, một cảm giác ấm áp lập tức tràn đầy. Loại cảm giác này giống như lúc đang được muốn một dòng máu nóng, làm cho thân thể nàng gần đây trở nên ấm áp hơn, chỉ một cảm giác vừa nhẹ nhàng đơn giản mà lại như không này đã cho nàng cảm thấy "ăn no", một loại hưởng thụ cao hơn tất cả ----- thỏa mãn từ nội tâm.
Y Nặc Mễ nở một nụ cười vô cùng ôn nhu, đem Thấm Nhã ôm vào ngực, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào đôi má Thấm Nhã: "Bởi vì hắn làm chị bị thương. Chị là người của ta, ta muốn bảo vệ chị thật tốt. Chị với ta mà nói không có ai thể so sánh được, tổ tiên đại thần ban cho ta trọn đời cô độc, nhưng ta đã tìm được chị. Từ lúc chị không bị ma lực của ta thôi miên, từ câu nói đầu tiên của chị ta, đã trở thành người duy nhất trong thế giới của ta. Lần trước ta thấy chị bị thương không ngừng chảy máu, ta đã biết ta không cho phép bất cứ kẻ nào trên thế giới này làm bị thương chị, thậm chí là ta. Từ lúc đó ta đã biết, chị đối với ta mà nói hết thảy bất đồng . . ."
"Ngừng," Thấm Nhã nhẹ nhàng đặt tay lên môi Y Nặc Mễ, giọng nói vô cùng bình tĩnh:
"Hai người đi ra ngoài."
"A?"
"Hả?"
Trần Tĩnh và Tề Bộ đang nhiều chuyện vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Thì chuyện tiếp theo đã làm cho người càng thêm không ngờ, bởi vì Tịch nữ vương luôn luôn cao cao tại thượng, lãnh diễm như băng sơn của bọn họ lại chủ động hôn lên đôi môi của Y Nặc Mễ, một nụ hôn thật sâu.
"Tiểu Mễ, cái cô nhóc ngốc nghếch này. . . "
===========
Phương Tiêu Quân biết rõ đây là nơi đất lành đối với Quỷ hút máu, lại không phân biệt ngày đêm, ở nơi đây sẽ không vì chuyện đêm ngày là làm linh lực bị giảm, ngược lại giống như có một lực lượng vô hình bảo vệ. Ở nơi đây sẽ không cảm nhận được tử khí đáng sợ của Dracula, cái loại cảm giác như đã ám ảnh bọn họ vài thập niên, nhưng giờ phút này nơi đây chỉ có một sự thanh tĩnh khiến người ta thấy an toàn.
Càng đặc biệt cảm nhận được một điều. . . đó là Chu Duẫn Văn. Người này mấy trăm năm qua, yêu hận oán thù một mực dây dưa, nhưng nàng chưa bao giờ ly khai khỏi ả nửa bước. Trước đây luôn một mực xem Chu Duẫn Văn là kẻ thù không đội trời chung, tuy các nàng luôn ở bên nhau mấy trăm năm, thế nhưng cũng chưa từng làm cho suy nghĩ đó của ả biến chuyển ---- hận nàng, hận không thể làm nàng vĩnh viễn biến mất.
Nhưng từ khi tới đây, có lẽ đã biết ả không còn gặp nguy hiểm, Chu Duẫn Văn cứ thế mất tích khỏi tầm mắt của ả. Ả có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, đây cũng là lý do Phương Tiêu Quân không tận tìm kiếm Chu Duẫn Văn. Đây là cảm giác rất mâu thuẫn, không muốn nhìn thấy người này, nhưng mà lại vì sự hiện hữu của nàng mà cảm thấy an tâm.
Là thói quen người này tồn tại, không phải vì gì khác. Nghĩ tới đây, Tiêu Quân dứt khoát bước vào trong sơn động, ả biết nàng ở bên trong. Nhưng khi càng đi vào sâu bên trong, ả càng cảm nhận được một loại linh khí điên cuồng tan rã bay ra từ bốn phía, giống như không tìm được lối thoát, loại khí tức này làm cho Huyết tộc cảm thấy rất khó chịu.
Là Chu Duẫn Văn, Phương Tiêu Quân nhanh bay đến cuối sơn động, là nguồn của mạch nước ngầm, trong nham động thật lớn có một cái đầm nước rất sâu. Chu Duẫn Văn đang co rút nằm giữa hai khối nham thạch, sắc mặt trắng xanh đến dọa người, con ngươi màu đỏ và răng nanh lộ ra càm làm cho người ta sợ hãi. Mấy vết thương lớn nhỏ trên người nàng yêu dị toát ra những đám khói mù, lại hỗn loạn không quy luật. Đá vụn quanh người nàng không ngừng động đậy, nàng giống như đang tận lực khắc chế cái gì đó, cảm nhận được Tiểu Quân đến gần, quay đầu nhìn ả một cái, sau đó yên lặng chuyển dời ánh mắt.
"Ah!" Chu Duẫn Văn rống to, giống như một trái bóng bay sắp bị nổ, trong nháy mắt linh lực không khống chế được tuôn ra.
"Ngươi mau tỉnh lại!" Tiêu Quân nhanh chóng tiến đến bên người Chu Duẫn Văn, muốn trấn tĩnh tâm tình nàng, ngay lúc ả ôm lấy Chu Duẫn Văn, mưa đá tứ phía ào ào rơi xuống người ả, không ngừng rơi xuống.
"Ngươi. . . rời khỏi đây. . ." Giọng nói của Chu Duẫn Văn đứt quãng, đẩy người Tiêu Quân ra. Những lúc Huyết tộc bị thương là lúc thần trí không thể khống chế được, nàng không muốn ngộ thương Tiêu Quân.
"Ngươi cái người nay, không biết phân biệt!" Tiêu Quân khó được chủ động lại bị Chu Duẫn Văn trái ý, tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi.
Chu Duẫn Văn thở dốc nằm tựa trên vách đá, run rẩy kéo vạt áo ra. Lồng ngực nàng có những đạo vết thương thật sâu, những vết thương này là do Dracula làm. Đối với Huyết tộc, huyết thống chi chủ đối với bọn hắn chính là sức mạnh và địa vị tối cao, những vết thương mà huyết thống chi chủ ban cho không thể dựa vào linh lực mà tự lành. Nên những người dựa vào Huyết Minh mà trở thành Huyết tộc, bình thường sẽ tránh xa huyết minh chi chủ của mình, bởi vì sau khi thành huyết tộc, hắn có thể nói là người duy nhất có sức mạnh giết được chính mình.
Chu Duẫn Văn cười khổ một tiếng, đang muốn kéo vạt áo vào, thì một đôi tay mảnh khảnh đã ngăn lại.
"Để ta giúp ngươi." Tiêu Quân nói, để tay Chu Duẫn Văn xuống, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương trên ngực nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.