Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 46: Tiểu Mễ gạo nấu thành cơm. . .





Chúc mừng năm mới :3
============
Y Nặc Mễ vừa dứt lời liền nhanh chóng hôn lên thân thể Thấm Nhã. Quỷ hút máu luôn luôn khát máu, cho nên dù chỉ là một chút máu nhưng cũng có thể làm cho nàng điên cuồng, huống chi đây lại là máu của Thấm Nhã. Y Nặc Mễ chưa bao giờ quên cái hương vị máu của Thấm Nhã đã nhiều lần làm cho mình mê muội, nhiều lần làm cho nàng điên cuồng, huống chi là ở lúc này -----
Cảm giác này, thật sự... thật sự khó có thể nói lên thành lời, lại càng không thể hình dung ra được. Được cùng người mình yêu làm chuyện thân mật, được chiếm hữu người ấy... rồi lại còn có thể nhấm nháp hương vị máu tươi... Nàng thực sự muốn nổi điên mất.
Y Nặc Mễ dường như không còn có thể khống chế được linh lực của mình nữa, bản chất tà ác của nàng cứ thế mà phát tác. Nàng không hề ngần ngại hôn lên cánh hoa ướt át của Thấm Nhã, nụ hoa cùng môi kề nhau, chốc chốc lại cọ cọ vào vùng rừng rậm.
"Tiểu Mễ đừng -------" Thấm Nhã vì hành vi càn rỡ của Y Nặc Mễ liền cả kinh, giật mình chưa kịp thở ra, thì một loại khoái cảm từ nơi đó ào tới làm cô trở mình không kịp, "A.... Ách ~ ah..."
Y Nặc Mễ đưa tay đè chặt bụng dưới của Thấm Nhã lại, càng thêm hung hăng hôn lên nhụy của cánh hoa kia, không cho phép đồ ăn chạy trốn. Đôi môi áp sát vào nhưng vẫn không thể thỏa mãn được nàng, Quỷ hút máu tham làm càng muốn tiến vào sâu hơn, đầu lưỡi dùng chút sức chui vào trong cái nhụy hoa đang mấp máy. Hương vị của Thấm Nhã, còn có hương vị máu làm cho Quỷ hút máu khát vọng đến điên cuồng. . . Y Nặc Mễ cảm thấy mình đói đến sắp phát điên, không chỉ là đói máu mà còn là một loại đói nào đó khó gọi tên...
Thấm Nhã bị kích thích đến thở cũng không kịp, cảm giáckhoái hoạt đến tận tiêu hồn thực cốt làm cho cô vừa thẹn lại vừa khát khao. Mỗi động tác của Y Nặc Mễ, mỗi lần chỗ đó bị mút vào giống như một đốm lửa nhỏ trong tim, lửa càng sáng tim cô càng đập nhanh, lại làm cô không thể trốn tránh được. Cái cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập vừa rồi đã hoàn toàn mất hết, mà biến thành cảm giác bị chiếm cứ, làm cho người ta thấy run rẩy, mỗi lần động chạm lại mang theo một cỗ nhiệt lưu, từng đợt từng đợt muốn đem cô phá hư mất . . .
"Tiểu Mễ. . .chậm một chút ~ như vậy . . . đừng ~" Âm thanh đứt quãng mang theo thở dốc của Thấm Nhã đến tai tiểu quỷ liền trở thành tiếng thở dốc ngâm nga không dứt, như một liều thuốc kích thích làm cho người nghe càng thêm hưng phấn.
"NGAO ~ muốn!" Hai mắt Y Nặc Mễ đỏ lên tỏa ra một hào quang bá đạo, một tay đặt trên bụng Thấm Nhã, một tay nâng lên thân thể của cô, không chút khách khí dùng môi ngậm chặt nhụy hoa, nhẹ nhàng gặm gặm cái tiểu hạch sung huyết, đầu lưỡi thì -----
"Ah ân ~ tôi không -----" Thấm Nhã phút chốc ôm chặt đầu Y Nặc Mễ lại, thân thể xinh đẹp cong lên.
Thấm Nhã không còn nói thêm được nữa, cảm giác khó chịu cứ vây lấy cô không chịu buông, rồi chỉ trong phút chốc, thần trí của cô dường như không còn hoạt động nữa, một dòng nước ấm từ cơ thể đang căng cứng thoát ra. . . cuối cùng cũng trở nên dễ chịu. . . .
"NGAO ~ NGAO. . ." Y Nặc Mễ nhẹ nhàng ngâm một tiếng, từ bên dưới bò lên, dựa sát vào người Thấm Nhã dùng ánh mắt long lanh ngây thơ vô số tội nhìn cô. Biểu lộ của Tiểu Nhã Nhã. . . nàng chưa bao giờ. . . khuôn mặt này còn đẹp hơn lúc trước, càng ngày càng mê người.
Đôi mắt khép hờ, cắn nhẹ môi dưới, có chút nhíu mày, gương mặt biểu lộ vẻ khó chịu nhưng lại giống như là rất thoải mái. Thần sắc của Thấm Nhã như vậy, vô hạn mê người, mang theo một chút cảm giác biếng nhác thỏa mãn, khóe miệng câu ra một nụ cười như không cười, phong tình vạn chủng.
Tiểu quỷ mắt thấy một cảnh mê người như vậy, khát vọng trong người không những không chìm xuống mà lại ngày càng dâng lên. Y Nặc Mễ đắm chìm trong dục vọng vô hạn. Chỉ nhìn, cũng không thể áp được cái khát khao của mình, tham lam là bản tính lớn nhất của Quỷ hút máu. Người của Huyết tộc đều trời sinh theo chủ nghĩa hưởng lạc, cũng không che dấu hoặc áp xuống dục niệm của bọn họ, Y Nặc Mễ ôm chặt thân thể Thấm Nhã, mặt vùi sâu vào nơi mềm mại đang phập phồng thở dốc, thấp giọng kêu gào:
"Ta cũng muốn!" Nắm lấy tay Thấm Nhã đặt lên trên người mình, không ngừng cọ sát lên người Thấm Nhã: "Ta cũng muốn. . ."
"Em muốn cái gì." Thấm Nhã lười biếng tùy ý đáp lại, cái ngữ điệu khoan thai cao cao tại thượng như một nữ vương chờ người hầu hạ..
"Giống chị vừa rồi ấy, NGAO....OOO ~" Y Nặc Mễ chưa bao giờ thử trải qua cái cảm giác này, thế nhưng theo bản năng, nàng biết sắp sửa có chuyện phát sinh.
Vừa nhắc tới, Thấm Nhã có chút thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ chưa kịp hết thì lại một lần nữa đỏ lên. Y Nặc Mễ không ngừng ép lên người Thấm Nhã mà cọ cọ, da thịt cận kề giống như đã dẹp yên một nữa linh lực chạy loạn trên người nàng, nhưng lại giấy lên một đoàn hỏa diễm. Giống như một tiểu động vật chui trước ngực Thấm Nhã tìm an ủi, há miệng ngậm lấy, nhưng vẫn chưa đủ.
Thấm Nhã sờ sờ lưng Y Nặc Mễ. Làn da của tiểu quỷ này bình thường lạnh như băng, nhưng bây giờ lại có chút nóng, làm cho Thấm Nhã cảm thấy được người kia bị dục vọng đốt nóng. Bất quá cũng phải nói, tiểu quỷ này đúng thật là rất đẹp, trời thiệt biết ưu đãi nàng. Hơi hơi nâng mắt, liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp đến yêu mị đang nằm sấp trước ngực mình, mặt mày đầy vẻ mị hoặc. Hơn nữa dáng người của nàng đúng là phi thường tốt, khuôn ngực cao cao đầy đặn, vòng eo mảnh mai có lồi có lõm, tuy bình thường tính cách giống như con nít, nhưng có tư thái của một cô gái lớn trưởng thành.
Thấm Nhã ý thức được mình dùng một thái độ mê đắm ngắm nhìn thân thể của Y Nặc Mễ, lập tức cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, chủ động hôn lên đôi môi của Y Nặc Mễ. Đôi môi của Quỷ hút máu lúc đầu có chút lạnh, nhưng lúc này cũng giống như thân thể bị dục niệm thiêu nóng, vừa ấm nóng vừa ướt át, Thấm Nhã thật mê muội rồi. . .
"Ta muốn, ta muốn. . ." Y Nặc Mễ thấp giọng nỉ non, lấy tay Thấm Nhã đặt lên trên ngực mình.
Thấm Nhã cũng không cự tuyệt, ngược lại còn theo Y Nặc Mễ vuốt ve xoa nắn nàng, nhẹ nhành dùng một tay ôm trọn khối mềm mại kia, vuốt lấy xoa xoa. Động tác này làm cho Y Nặc Mễ thỏa mãn kêu một tiếng, thế nhưng vẫn còn một cảm giác trống rỗng hối thúc nàng.
"Còn muốn. . . còn muốn. . ."
Thấm Nhã mang theo nụ cười thản nhiên, cắn cắn môi dưới, đầu ngón tay theo đó chậm rãi đi xuống.
"Ah. . . ~ chính là chỗ đó, đó . . ." Y Nặc Mễ không nhịn được khẽ cắn lên cổ Thấm Nhã, toàn thân đều run rẩy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy, cẩn thận động chạm, ướt át mà ấm áp, cảm giác trơn bóng lại mảnh mai, đầu ngón tay chạm đến nơi yết ớt mỏng manh, những cái đụng chạm nhẹ nhàng nhưng lại giấy lên sóng cuồng trong thân thể. Y Nặc Mễ hoàn toàn không che dấu cảm giác sung sướng của mình, nhẹ nhàng rên rỉ những cảm giác khoái hoạt của mình. Mặt Thấm Nhã lại đỏ lên, cô biết rất rõ cảm giác lúc này của Y Nặc Mễ, mà cô cũng cảm giác được cảm giác lúc nãy của Y Nặc Mễ trên người mình chính là ------
"Ha, NGAO! Tiểu Nhã Nhã, còn muốn còn ---- A. . . ~" Quỷ hút máu ngại động tác của Thấm Nhã quá nhẹ nhàng quá chậm chạp, dùng sức dưới thân một chút, đem đầu ngón tay Thấm Nhã dung nạp vào thân thể mình. Y Nặc Mễ lúc này không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại một cảm giác hưng phấn khoái hoạt không thôi, cười tít mắt lộ hai răng mèo.
"Tiểu Nhã Nhã, nhanh. . . nhanh lên ~ ah, Ân!" Quỷ hút máu bất mãn với tốc độ hiện tại, cầm lấy tay Thấm Nhã thúc giục cô nhanh lên.
"Tiểu quỷ ngốc này. . . ngoan ~ hôn tôi ~" Thấm Nhã đưa tay giữ chặt lấy cái Quỷ hút máu không ngừng vặn vẹo trên người cô, nhẹ giọng trấn an, ôn nhu hôn lên. Lực đạo ngón tay giữa càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
"Ô, ô. . ." Bị đối đãi ôn nhu như vậy, Y Nặc Mễ như chìm trong hũ mật, nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt kích tình làm khoái cảm không ngừng chồng chất lên, rốt cục cũng mất đi khống chế. Toàn thân vô cùng hưng phấn, nhanh tiếp nhận ngón tay Thấm Nhã, rơi vào trong khoái cảm vô tận. . .
Hai người trong cuộc đang cuồng nhiệt, không ai phát hiện được sau bức màn có thân ảnh của một con mèo cam biết mất. Orange cẩn thận nhảy từ bệ cửa sổ vào lại trong phòng khách, linh lực cường đại bắn đi tứ phía của chủ nhân không có dấu hiệu ngừng lại. Ah meow Tiểu Mễ cùng với mẫu nhân đang làm chuyện để có đứa bé, Tiểu Mễ động dục ah meow!
Mà lúc này trên mặt giường lớn, hai thân thể đồng dạng xinh đẹp đang tại trong lớp chăn mỏng ôm đang cùng ôm chặt nhau. Y Nặc Mễ ỷ lại trên người Thấm Nhã, đưa lưỡi liếm liếm hương vi ngọt ngào trên cổ của mỹ nữ, rồi lại gặm gặm.
NGAO ~ đồ ăn thật ngon, Tiểu Nhã Nhã quả nhiên là món ăn ngon nhất thế giới này, nàng ăn ngon no bụng! Y Nặc Mễ vẻ mặt thỏa mãn cười híp mắt, hận không thể ở trong chăn duỗi cánh nhỏ ra vỗ vỗ.
"Em đang làm cái gì?" Thấm Nhã từ từ nhắm mắt lại điều chỉnh khí tức, đột nhiên đưa tay nắm lấy lỗ tai Y Nặc Mễ, nhàn nhạt mở miệng.
"NGAO ~" Y Nặc Mễ cười đến tà ác, "Vừa rồi ăn quá nhanh, chúng ta lại một lần nữa!"
"Này ~ A. . . " Thái độ cao cao tại thượng của Tịch nữ vương còn chưa kịp bày ra thì đã bị người kia giở trò, công thành đoạt đất.
Hồi lâu sau, Thấm Nhã thanh âm mang theo chút buồn ngủ: "Tiểu Mễ em đừng có xằng bậy ~"
"Ta mới không, ta hảo hảo đến." Giọng nói mười phần tinh lực cười cười trả lời.
Lại một hồi lâu sau, Tịch nữ vương không còn một chút sức lực nào nữa, giọng nói mang theo trách cứ: "Y Nặc Mễ, em còn có muốn ngủ hay không!"
"Gào, Quỷ hút máu buổi tối không ngủ được, hì hì ~" Hai mắt Quỷ hút máu tỏa sáng, lại một lần nữa nhào vô đồ ăn của nàng.
==============
Hôm sau, kỷ lục đi làm vẫn luôn luôn đứng nhất, tinh thần luôn luôn tốt như người máy của bác sĩ Tịch hôm nay đột nhiên đi muộn. Thẳng cho đến gần trưa có một cuộc phẩu thuật quan trọng thì Tịch đại mỹ nữ mới thong thả từ nhà chạy tới.
Bởi vì những ca phẫu thuật não cô tiếp nhận đều đòi hỏi kỹ thuật cực cao, cho nên những lúc đang phẩu thuật Thấm Nhã rất ít khi nói chuyện, chỉ có những lúc cần thiết mới trao đổi ngắn gọn với trợ thủ. Nhưng hôm nay bác sĩ Tịch so ra còn "lãnh khốc" hơn bình thường, toàn bộ quá trình mỗ chỉ nói đúng hai câu, bởi vì giọng của cô... khàn khàn.
Phẫu thuật kết thúc, Tề Bộ một bên tháo khẩu trang, một bên cười cười hỏi Thấm Nhã: "Tịch, chị có chuyện gì sao? Trước mấy tiếng trước giờ phẫu thuật cũng không thấy chị làm người ta uy hiếp đòi thu mua bệnh viện đây này."
"Nhìn chị có vẻ không khỏe, chị bị cảm à?" Cho nên giọng mới khàn khàn. Trần Tĩnh săn sóc giúp Thấm Nhã cởi đồ phẫu thuật ra.
"E hèm, cũng không hẳn." Đối mặt với sự quan tâm của trợ thủ không khỏi cảm kích, Thấm Nhã đành hời hợt đáp lại.
"Oh, bác sĩ Tịch, trên người của chị ----" Trần Tĩnh trong lúc vô tình nhìn vào cổ áo Thấm Nhã thấy được mấy vết xanh xanh đỏ đỏ lớn nhỏ bên trong.
"Uh..." Thấm Nhã nhanh chóng cài lại nút cổ áo, nhất thời xấu hổ đến nỗi tìm đại một cái cớ: "Bị muỗi cắn."
Vừa nói xong Thấm Nhã liền nhăn mày, trong lòng vừa thẹn vừa giận, thật nguy hiểm! Y Nặc Mễ tên ngốc kia, làm cho cô xấu hổ muốn chết.
"Phốc! Ha ha. . ." Tề Bộ cười to, không nghĩ tới người trời sập cũng không sợ như Tịch bác sĩ đây cũng bộ dạng xấu hổ không biết làm sao như vậy, "Bị muỗi cắn ư?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.