Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 17: Tiểu Thư Tàn Phế (17)




Dụ Oanh Oanh đang đắc ý thì đột nhiên cả khuôn mặt trở nên cứng đờ.

“Hừ! Nhưng ngươi cũng biết, trong cung có khối người đẹp khuynh quốc khuynh thành, tùy tiện chọn một người trong đó cũng là tuyệt sắc nhân gian, cũng có nhiều người có thân phận cao hơn ngươi đúng chứ! Ngươi lấy gì để khoe khoang trước mặt ta? Thân phận địa vị của ngươi có hơn được Hoàng Thượng Thái Hậu không? Ta phụng mệnh Thái Hậu dạy dỗ các ngươi, cho nên, đừng có mà ra vẻ ta đây tiểu thư trước mặt ta!”

Khuôn mặt xinh xắn của Dụ Oanh Oanh trở nên cứng đờ. Trên mặt có xấu hổ, có giận, có hận, các loại tâm trạng trộn lẫn với nhau tạo thành một loại biểu cảm kỳ quái.

Đàm cô cô khoanh tay đứng mà không hề nhìn nàng, “Nếu đã vào trong cung, vậy thì thân phận và địa của các ngươi ở ngoài kia tự nhiên không đáng một đồng! Ở đây, các ngươi chỉ là một tú nữ, ta xin khuyên các ngươi, trước khi chưa trở thành chủ từ, là hổ thì cút về ổ, là rồng thì cuộn người lại!”

“Ngươi, đi ra ngoài điện quỳ hai tiếng suy nghĩ lại! Những người khác, tiếp tục huấn luyện!”

Cái gì?!

Quỳ hai tiếng? Dụ Oanh Oanh mở to hai mắt, giờ phút này nàng thậm chí tưởng rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, cái nô tài xấu xí nghiêm khắc này dám phạt nàng đi quỳ?!

Nàng - con gái của thừa tướng đương triều đã bao giờ phải chịu uất ức như thế, lập tức giận không thể chịu đựng được nữa nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà phạt ta!”

“Chỉ bằng ta là cô cô dạy dỗ các ngươi do đích thân Thái Hậu ban, có quyền lợi loại bỏ hết những thói hư tật xấu của các ngươi! Đi ra ngoài!” Đàm cô cô bình tĩnh nói, một tay chỉ ra bên ngoài.

“Ta không phục!” Đầu óc Dụ Oanh Oanh nóng lên, dựa vào cái gì, bà già đáng chết này dựa vào cái gì?

“Bốn tiếng!”

“Ngươi!” Khóe mắt Dụ Oanh Oanh muốn nứt ra.

“Sáu tiếng.”

Dụ Oanh Oanh còn muốn nói tiếp thì lại bị thiếu nữ đứng bên cạnh lôi ra ngoài. Người kia đưa mắt ra hiệu rồi nói nhỏ: “Oanh Oanh, gây sự với cô cô dạy dỗ không có gì tốt đâu, ngươi còn tưởng bị phạt quỳ thêm nữa à?”

Dụ Oanh Oanh cắn răng một cái, “Được! Ta đi ra ngoài, ta sẽ nhỡ kĩ mối thù này! Ngươi chờ đó!” Rồi quay đầu ra đại điện.

Tạm thời không đề cập tới ngày đầu tiên dạy dỗ quy củ trong cung ở Ti Nghi Phường đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Sau khi Lục Yên bình tĩnh tới muộn thì thấy một nhóm thiếu nữ đang giữ một bát nước đầy trên đỉnh đầu, hai tay dang ngang, luyện tập dáng đi.

Đàm cô cô đứng bên cạnh quan sát, Lục Yêu lặng lẽ đi qua nói thầm vào tai bà.

Ánh mắt Đàm cô cô lóe lóe rồi cười nói: “Vậy à? Thế thì thật đáng tiếc, thay ta thỉnh an Phùng tiểu chủ, nói nàng không cần lo lắng.”

Lục Yêu hành lễ, “Vậy làm phiền cô cô.”

Lục Yêu lá mặt lá trái một lúc rồi mới lặng im rời đi như lúc tới. Ngoại trừ Phùng Thanh Thanh thì không có ai để ý.

Kiếp trước Tô Quỳ thiếu ngủ trầm trọng nên sang kiếp này cô chỉ muốn dính với gối cả ngày thôi.

Vừa thiu thiu ngủ thì cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng bị người đẩy ra, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.

Tô Quỳ còn tưởng là Lục Yêu nên không để ý đến, không nghĩ tới người này lại chậm rãi bước về phía giường.

Bước chân kia trầm ổn có lực, cũng không cố tình che giấu điều gì.

Tô Quỳ nghe rõ ràng, cô lập tức tỉnh táo mở to mắt ngồi dậy rồi lạnh giọng quát, “Là ai?”

Sau đó lập tức đối diện với một đôi mắt yên lặng như giếng cổ, sâu thẳm giống như có thể hút lấy linh hồn của người khác vậy.

“Quân Mạc?”

Người đang đứng trước giường cúi đầu nhìn cô, dáng người cao lớn thon dài mặc một bộ quần áo thêu hình rồng bốn vuốt, khóe môi hơi hơi cong lên, không phải là Nhiếp Chính Vương Quân Mạc hôm qua mới gặp sao? Vai ác BOSS mà cô quyết chí muốn ôm đùi?

Điều cô khó hiểu là hắn tới đây làm gì?!

Được đăng tại webtruyen


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.