Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 16: Tiểu Thư Tàn Phế (16)




Sáng sớm hôm sau, Tô Quỳ đã bị Lục Yêu túm lên từ trong ổ chăn ấm áp, “Đợi lát nữa Đàm cô cô ở Ti Nghi Phường sẽ tới dạy lễ nghi trong cung.”

Tô Quỳ chỉ lạnh nhạt nhướng mày rồi hỏi lại một câu, “Ngươi thấy ta cần học tập mấy cái này à?"

Lục Yêu lặng im, hết chỗ nói.

Sau đó nàng ấy yên lặng đắp lại cái chăn vừa xốc lên cho cô. Tô Quỳ xoay người lười biếng nói: “Ngươi nói với Đàm cô cô là ta bị ốm không đi được, nói càng nghiêm trọng càng tốt!”

Lục Yêu hết cách nên chỉ đành đi ra ngoài.

Trong đại điện Giáo Phường Tư, hơn một trăm thiếu nữ trẻ tuổi đang xếp thành một đội ngũ chỉnh tề, đứng thẳng nhìn về phía trước.

Đàm cô cô mặc một bộ quần áo màu đỏ tím đứng phía trước, tư thái đoan chính, khuôn mặt nghiêm khắc.

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua từng thiếu nữ đang xếp hàng. Hễ có ai bị bà nhìn đều căng thẳng né tránh, không dám đối diện với bà.

Đột nhiên, ánh mắt Đàm cô cô dừng lại ở vị trí thứ ba hàng hai, đôi mắt hơi nheo lại.

Mà vị trí đó, không có một bóng người!

Trong điện đột nhiên im lặng không một tiếng động, không khí dường như ngưng tụ thành thật thể.

Dưới hoàn cảnh áp lực như thế, các thiếu nữ sợ tới mức vội vàng ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Thật sự quá áp lực, Đàm cô cô không mở miệng nói một lời, khuôn mặt lạnh như đóng băng.

Sau một lúc lâu, Đàm cô cô mới chỉ về phía vị trí bị trống kia rồi lạnh giọng hỏi: “Người ở vị trí này đâu?”

Tầm mắt đi tới người nào là người ấy lập tức cúi đầu xuống.

“Hả?!” Đàm cô cô lại tăng thêm ngữ khí, “Cả đám người đều điếc rồi đúng không? Nếu tố chất đều như thế còn tuyển cái gì? Học cái gì? Dứt khoát dọn dẹp đồ đạc cút về nhà đi!”

Từng câu từng chữ đầy khí phách, không ngừng vang vọng trong đại điện trống trải.

Trong đám người bắt đầu vang lên vài tiếng khóc nức nở, có vài người nói thầm, “Hỏi bọn ta làm gì? Sao bọn ta biết được!”

“Đúng vậy, bà ta nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với chúng ta như vậy!”

Vừa dứt lời, tầm mắt của Đàm cô cô đã rơi xuống thiếu nữ đứng thứ sáu hàng đầu tiên, “Ngươi, bước ra khỏi hàng!”

Tất cả mọi người đều ồ lên, tiếng khóc nức nở như một loại bệnh di truyền, khó có thể khống chế.

Thiếu nữ đứng thứ sáu mặc một bộ váy lụa màu đào, khuôn mặt dịu dàng như mùa xuân. Mái tóc đen dài được tết cẩn nhận, bên trên cài thêm trâm, lung lay theo động tác của nàng.

Thiếu nữ kia thấy nhiều người nhìn về phía mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nàng bước tới phía trước rồi tức giận nói: “Ra thì ra! Ngươi biết ta là ai không? Chỉ là một nô tài phải hầu hạ người khác, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ? Bọn ta vào cung để tuyển tú, không phải tới nghe ngươi mắng nhiếc! Nếu ta xảy ra chuyện thì ngươi có chịu trách nhiệm được không?”

Lời nói của nàng giống như sét đánh giữa trời quang nổ tung trong đám người. Làm cho những thiếu nữ đang khóc nức nở cũng câm nín.

Những cung nữ đứng bên trong lập tức cúi đầu xuống, nghĩ thầm sao lại có những người không hiểu rõ như vậy.

Đàm cô cô cười lạnh, khuôn mặt hoàn toàn đóng băng làm mọi người xuất hiện ảo giác, giống như bà vừa mở miệng thì sẽ rơi ra vụn băng vậy.

“Là Tam tiểu thư Dụ Oanh Oanh phủ Tả thừa tướng đúng không? Ngoại hình thật sự không tệ.” Sự lạnh lùng trên mặt Đàm cô cô biến mất sạch chỉ trong thoáng chốc.

Dụ Oanh Oanh vốn có chút rụt rè nghe vậy nâng mặt lên, lộ ra sự đắc ý.

Giống như đang nói: Nhìn mà xem! Ta đã nói lão nô tài này chỉ là con hổ giấy mà, không lật được trời đâu!

Được đăng tại webtruyen


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.