Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 67:




Hai mắt Ninh Tri đỏ hoe, cho tới bây giờ cô không phải người hay khóc, bây giờ mũi và mắt cô đều đau.
Trán Lục Tuyệt bị thủy tinh làm xước, ướt đẫm máu, đôi mắt đen của anh nhìn cô, chỉ nhìn cô.
Ninh Tri ngực cũng ê ẩm căng lên, nó rất khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên cô cảm thấy có người bảo vệ tính mạng của mình như thế này.
Giọng Ninh Tri run rẩy kịch liệt: “Lần sau không được như vậy.”
Đôi mắt đẹp như hoa đào của Lục Tuyệt có chút bướng bỉnh: “Lần sau, bảo vệ cô.”
Lần sau tôi sẽ chăm sóc cô.
Ninh Tri sững sờ một lúc, sau đó cô cười đến thíp mắt, khóe mắt đỏ hoe, khoé mắt đều là nước, đầu cô rúc vào ngực Lục Tuyệt: “Phải làm sao bây giờ, tôi cảm thấy tôi thích anh muốn chết rồi.”
Lục Tuyệt mờ mịt cúi đầu xuống, cảm giác được chỗ bị chạm trên ngực tê dại, rất thoải mái, anh rất thích cảm giác này.
Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trong đôi mắt đen láy, khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một má lúm nhỏ, giọng nói trầm thấp của anh gần như bị những tiếng ồn ào xung quanh che lấp: “Tri Tri, yêu thích tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thích Tri Tri thích anh.
Xe cấp cứu đến.
Đầu của lái xe cũng bị thương, Lục Tuyệt cũng cần đến bệnh viện để băng bó vết thương trên trán, còn phải kiểm tra các bộ phận khác xem có bị thương hay không.
Người lái xe gây ra vụ tai nạn đã bị đưa đến đồn cảnh sát, Ninh Tri để cho vệ sĩ theo dõi sự việc.
Ninh Tri có chút may mắn là mẹ Lục đã cho vệ sĩ đi theo bảo vệ Lục Tuyệt, vừa rồi xảy ra sự cố, vệ sĩ đã chặn được tài xế đang muốn bỏ trốn.
Trong bệnh viện, y tá muốn rửa sạch vết thương trên trán cho Lục Tuyệt, nhưng anh lại né tránh.
Lục Tuyệt mím môi, quay lưng lại để không cho người khác chạm vào mình.
“Làm phiền cô, tôi sẽ làm.” Ninh Tri nhận lấy tăm bông và thuốc trên tay y tá.
Cô y tá bước sang một bên, không khỏi lén lút nhìn hai người trước mặt, hôm nay cô ta làm ca đêm, vận khí tốt, gặp phải một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Ngoại hình của cả hai nổi bật đến mức xứng đôi hơn cả cặp đôi màn ảnh, đẹp mắt.
Đặc biệt quan sát cô gái cẩn thận giúp người đàn ông bôi thuốc, dưới ánh đèn, cô gái ánh mắt ôn nhu, vừa xoa vừa nhẹ thổi vết thương trên trán đối phương, chính cô y tá cũng bị nhét một miếng cơm chó to.
Trước mặt cô ấy chỉ là màu hồng mơ hồ, y tá cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng đang đập thình thịch.
Tuyệt vời, hai người này quá ngọt ngào.
Thấy người đàn ông im lặng, tập trung vào biểu hiện của cô gái, nữ y tá cảm thấy vừa ghen tị vừa chua xót, hận không thể ăn thêm mấy miếng cơm chó.
Ninh Tri lau sạch vết máu trên trán Lục Tuyệt, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng.
Nước da của Lục Tuyệt lạnh trắng bệch, vết rách rất rõ ràng, may mà vết thương không sâu.
Trông anh ngơ ngác, đầu tóc hơi rối, trên trán có vết thương, trông rất giống đứa nhóc đáng thương.
Ninh Tri nhẹ thổi vết thương trên trán, anh chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thì thào nói: “Tri Tri gọi tôi.”
Ninh Tri nhớ tới chuyện khi anh còn bé, lúc bị thương, cô cũng như vậy nói cô gọi anh.
Đáng hê tức giận không được.
“Đau không?” Sau khi hỏi, Ninh Tri cảm thấy trí nhớ của mình không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Tuyệt lắc đầu: “Không đau.”
Anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng cô cảm thấy đau lòng.
Ninh Tri giúp Lục Tuyệt rửa sạch vết thương, cô quay đầu hỏi nữ y tá: “Có cái gì cần chú ý không?”
Dưới ánh đèn, ở khoảng cách gần như vậy, nữ y tá cảm thấy choáng váng trước dáng vẻ kinh diễm của Ninh Tri, quá xinh đẹp.
“Ừm?”
Nữ y tá nhanh chóng định thần lại, lo lắng nói: “Cần phải ăn kiêng, cố gắng ăn đồ ăn nhẹ, vết thương không được dính nước.”
Nữ y tá giải thích một vài điểm cần chú ý, Ninh Tri cẩn thận lắng nghe.
Lúc này, một vài bóng người bước vào cửa.
Bóng người phía trước lo lắng, bước đi không vững, loạng choạng: “Tiểu Tri, cháu có bị thương không?”
Khuôn mặt luôn nghiêm túc và cứng nhắc của ông Ninh lo lắng, chống gậy vội vàng chạy tới.
Sau khi nghỉ ngơi không bao lâu, ông nghe quản gia báo cháu gái ông bị tai nạn ô tô trên đường, ông hoảng sợ đến mức suýt ngất xỉu.
“Ông nội, cháu không sao.” Ninh Tri trấn an ông cụ: “Cháu không bị thương, không bị thương chút nào.”
Ông nội Ninh nhìn cháu gái trên dưới, chắc chắn rằng cô không bị thương, khỏe mạnh đứng trước mặt ông, sau đó ông mới bình tĩnh lại một chút.
Ninh Tri nói với ông cụ: “Ông nội, Lục Tuyệt bị thương. Trong vụ tai nạn vừa rồi, trước tiên anh ấy dùng thân thể bảo vệ cháu, cháu mới không bị tổn thương gì cả.”
Ánh mắt ông Ninh chuyển động, nhìn cậu út nhà họ Lục đang ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cho dù là nhìn kỹ anh như vậy, đối phương cũng không có đáp lại.
“Lúc xảy ra tai nạn, Lục Tuyệt phản ứng nhanh chóng ôm lấy cháu.” Ninh Tri nói với ông Ninh: “Ông nội, Lục Tuyệt có thể bảo vệ con.”
Cô biết ông có ý kiến với Lục Tuyệt, không thích Lục Tuyệt, đây là phản ứng bình thường, dù sao không có bất kỳ tiếp xúc nào, ông chỉ có thể đánh giá anh dựa trên những điều kiện cơ bản của Lục Tuyệt.
Cô muốn cho ông biết rằng cho dù Lục Tuyệt có chỗ thiếu sót, anh vẫn có thể bảo vệ cô.
Ở trên ghế, Lục Tuyệt nghe Ninh Tri nhắc tới mình, anh mím môi, giọng nói trầm thấp nghiêm túc và cố chấp, lặp lại lời nói của Ninh Tri: “Bảo vệ Tri Tri, muốn bảo vệ.”
Ông Ninh sững sờ một chút, ánh mắt sắc bén trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Lục Tuyệt cũng bớt lạnh một chút.
Ông thở dài và hỏi cháu gái: “Vết thương của Lục Tuyệt thế nào rồi?”
“Trán của anh ấy bị kính làm xước. May là không sâu, mắt không bị thủy tinh làm bị thương.” Vết thương trên trán Lục Tuyệt gần lông mày, xuống chút nữa là mắt, Ninh Tri hoảng sợ một hồi.
Nghe vậy, ánh mắt ông Ninh nhìn Lục Tuyệt dịu dàng hơn.
Ông hỏi quản gia, ánh mắt nghiêm nghị: “Vụ tai nạn vừa rồi điều tra thế nào rồi?”
“Người lái xe gây tai nạn hiện đang ở sở cảnh sát, vẫn đang thẩm vấn. Vụ tai nạn xe hơi này không giống như một vụ tai nạn đơn giản, hẳn là có chủ ý.” Quản gia nói.
Vẫn chưa biết mục tiêu của đối phương là thiếu gia nhà họ Lục hay tiểu thư nhà họ, vẫn cần điều tra làm rõ.
Ông Ninh ở cửa hàng đã lâu, quen thuộc với những âm mưu cong thẳng, ánh mắt tối sầm lại: “Chuyện này phải điều tra rõ ràng.”
Không cần biết mục đích của đối phương là gì, chỉ cần làm tổn thương cháu gái hoặc uy hiếp cháu gái ông, thì ông phải truy cứu đến cùng, nhất định phải đòi lại.
“Vâng, lão gia.” Quản gia thấy lão gia tức giận, biết là ông tức giận.
Ông Ninh vừa tìm được cháu gái, ông còn chưa cưng chiều, đã bị người khác làm tổn thương, điều này chẳng khác nào nhổ râu cho hổ, ông Ninh già không có nghĩa là lòng của ông đã nhân từ.
Biết rằng cháu gái mình không sao, Lục Tuyệt xử lý vết thương một lần nữa, ông Ninh đưa họ về nhà họ Ninh.
Màn đêm dày đặc, ngôi nhà cổ nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại mang một vẻ yên tĩnh.
Đèn trong nhà sáng trưng.
Ông Ninh thu xếp để quản gia chuẩn bị một phòng cho Lục Tuyệt.
“Ông nội, Lục Tuyệt ở...” Ninh Tri chưa kịp nói xong đã bị ông Ninh cắt ngang.
“Hiện tại cậu ấy bị thương, hai người ở chung cũng không tiện. Cậu ấy cần phải nghỉ ngơi vài ngày.” Thái độ của ông Ninh đối với Lục Tuyệt đã dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn khó thay đổi trong một thời gian ngắn.
Ninh Tri nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông cụ, nghĩ tới hiện tại đã khuya, sau cả một đêm yến tiệc, ông cụ còn chưa kịp nghỉ ngơi, sợ tới mức vội vàng chạy đến bệnh viện nhìn cô, ông già rồi không chịu được giày vò, khuôn mặt ông hiện tại rất mệt mỏi.
Ninh Tri không phản bác lại lời của ông, cô gật đầu: “Ông nội, ông mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Ông Ninh phân phó quản gia đi chuẩn bị phòng, lúc này ông mới chống gậy đi về phòng nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh, đôi mắt đen của Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô, anh nghe thấy lời ông nội nói, ông nội không cho Tri Tri ngủ với anh.
Lục Tuyệt mím môi, có chút không vui.
Quản gia vội vàng cho người chuẩn bị phòng.
Lục Tuyệt cúi đầu không lên tiếng.
Ninh Tri hứa với Lục Tuyệt ngủ trong phòng khách, thật ra là cô cân nhắc trong phòng ngủ cô không thành thật một chút, không an phận, cô lo lắng khi đang ngủ, tay cô sẽ vô tình cọ vào vết thương trên trán của anh.
Cô đưa Lục Tuyệt đến phòng dành cho khách ở bên cạnh, nói với anh: “Quản gia mang hành lý từ khách sạn về cho anh. Tý nữa anh đi tắm, đừng để vết thương bị dính nước.”
“Anh vào ngủ đi, tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì đến tìm tôi.”
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, chậm rãi, miễn cưỡng trả lời: “Ừm.”
Ninh Tri trở lại phòng, cô thay bộ váy trên người ra, đôi giày cao gót trên chân cũng cởi ra.
Cả đêm bôn ba cô cũng mệt mỏi rồi.
Sau khi tắm xong, cô nằm xuống giường, không hề buồn ngủ chút nào, cô đang nghĩ về Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô băn khoăn không biết có nên đi qua nhìn anh một cái không.
Đúng lúc này, trong căn phòng yên tĩnh, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Ninh Tri giật mình, cô đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, thân thể Lục Tuyệt cao lớn, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, tóc ướt rũ xuống trán, hai mắt ươn ướt, trên tay ôm một cái gối màu đỏ mang từ nhà họ Lục.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng: “Ngủ cô.”
Ngủ với cô.
Ninh Tri sửng sốt một chút, sau đó, đôi mắt đen đầy ý cười, cô nắm lấy tay anh, “Được, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”
Anh muốn ngủ với cô, yêu cầu đơn giản như vậy làm sao không thể đáp ứng được?
Đôi mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, lông mày lạnh lùng có chút vui mừng.
Anh đi vào phòng của Ninh Tri, tò mò liếc nhìn.
Toàn bộ căn phòng là màu hồng, đẹp mắt.
Vẫn có mùi hương của Tri Tri trong không khí, Lục Tuyệt thích căn phòng này.
Ninh Tri kéo anh đến bên giường, bảo anh ngồi bên cạnh giường, cô nhanh chóng tìm khăn tắm lau tóc cho anh, thấy miệng vết thương không bị ướt cô thở phào nhẹ nhõm.
Thắt lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, để Ninh Tri lau tóc cho mình, tóc rối tung lên.
Cảm thấy mái tóc mềm mại dưới tay gần như đã khô, Ninh Tri mới dừng lại.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Lục Tuyệt đang lặng lẽ nhìn mình, đầu nghếch lên mái tóc bù xù, vẻ mặt đờ đẫn vô cùng đáng yêu.
Ninh Tri nghĩ đến cảnh bị anh ôm vào lòng khi gặp tai nạn xe, đầu tim như bị vuốt nhỏ cào, ngứa ngáy.
Cô đứng trước mặt Lục Tuyệt, hai tay ôm lấy mặt anh, thẳng thắn hỏi anh: “Có muốn hôn không?”
Ánh sáng rơi vào mắt Lục Tuyệt, đôi mắt đen của anh lập tức sáng lên, ngay cả lông mày tuấn tú cũng nhuộm vẻ vui sướng, trong cổ họng vắt ra một vài tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, giống như một con quái vật nhỏ vui vẻ: “Muốn, muốn.”
Anh chớp mắt, nhìn Ninh Tri ánh mắt có chút sốt ruột, như muốn thúc giục Ninh Tri mau hôn anh.
Ninh Tri cúi đầu, cô đột nhiên có chút khẩn trương, giống như có chuyện gì không giống lúc trước.
Trước đây chỉ thuần túy là muốn ép lấy mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt, muốn trêu chọc anh, nhìn thấy anh háo hức bất lực, ánh mắt cầu xin cô.
Bây giờ, cô cũng muốn hôn anh.
Môi của cô chạm vào môi Lục Tuyệt, mười mặt trời nhỏ ló dạng trong khung trên đầu Lục Tuyệt.
Không qua loa giống như lần trước, Ninh Tri nhẹ nhàng vẽ lên môi mỏng, nhìn mặt trời nhỏ thứ hai mươi ló dạng.
Cô biết rằng Lục Tuyệt cũng rất thích.
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, ánh sáng rơi vào trong mắt, phản chiếu dáng vẻ của Ninh Tri.
Đôi môi mềm mại ẩm ướt, từng cái đụng chạm hắn đều thích, “Biết, biết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.