Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 66:




Ninh Tri đột nhiên bị ôm sợ tới mức giật mình.
Đầu cô bị ép vào ngực anh, chóp mũi tràn ngập hơi thở mát lạt của Lục Tuyệt.
Nghe thấy anh lo lắng nói giấu cô đi, đáy mắt Ninh Tri tràn đầy ý cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của Lục Tuyệt đã che mất ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy góc quai hàm và cổ áo màu xanh lục có hoa đỏ của anh.
Giấu cô đi?
Cô cười đến híp mắt, Lục Tuyệt thực sự quá đáng yêu.
Ninh Tri để anh tùy ý ôm: “Anh cúi đầu một chút.”
Lục Tuyệt cúi đầu, ngơ ngác nhìn cô, bướng bỉnh nói: “Cất giấu.”
Hôm nay Ninh Tri rất đẹp, chiếc váy màu trắng bạc trên người được khảm bằng thạch sáng, dưới ánh đèn càng lấp lánh, thu hút ánh mắt của Lục Tuyệt.
Anh mím môi, Tri Tri xinh đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần giấu, là của anh.” Ninh Tri đặt hai tay lên vai anh, cô đến gần hôn nhẹ lên môi anh: “Hôm nay anh đẹp trai như vậy, đây là thưởng.”
Đột nhiên, một đám mây đen nhỏ có tia chớp trên đầu Lục Tuyệt biến mất.
Cô lại hôn: “Đây là phần thưởng anh vất vả đến Nam Thành tìm tôi.”
Đám mây đen nhỏ thứ hai có tia chớp biến mất.
Môi cô hơi hé mở, khẽ cắn vào môi dưới của Lục Tuyệt, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể Lục Tuyệt run lên, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt: “Đây là phạt anh không nói cho tôi biết anh đã đến đây.”
Đám mây đen nhỏ có tia chớp trong khung biến mất ngay lập tức.
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri, háo hức nhìn cô: “Trừng phạt tôi, muốn phạt.”
Anh muốn Tri Tri như vậy, trừng phạt anh một lần nữa.
Ninh Tri không nhịn được cười, cho dù là khung trên đầu Lục Tuyệt hay trên người anh, tất cả đều là thành thật.
Nhìn thấy đám mây đen nhỏ có tia chớp trên đầu đều đã biến mất, Ninh Tri đáp ứng yêu cầu của anh, khẽ cắn anh một cái, một mặt trời nhỏ bật ra.
A mây đen biến mất, mặt trời xuất hiện.
Ninh Tri vốn dĩ muốn tiếp tục lấy mặt trời nhỏ, nhưng khi có người xuất hiện, cô nhanh chóng vùi đầu vào trong vòng tay của Lục Tuyệt, đối phương đã rời đi, cô đỏ mặt đứng vững: “Đi thôi, tôi đưa anh đi ăn chút gì đó.” 
Lục Tuyệt mím môi, có chút bất mãn, nhưng là không biết nói như thế nào, chỉ có thể ngoãn ngoãn bị Ninh Tri dắt đi.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đến khu ăn uống, cô chọn một vài món ăn nhẹ hợp với khẩu vị của anh.
Ngay lúc hai người ngồi xuống, Ninh Hiểu Manh đi tới.
“Chị Tri Tri, em có thể ngồi đây được không?” Cô hỏi Ninh Tri.
“Ừ, ngồi đi.” Ninh Tri giúp Lục Tuyệt cạo bơ trên chiếc bánh nhỏ, rồi mới đặt chiếc bánh trước mặt anh.
Sau khi Ninh Hiểu Manh ngồi xuống, cô mới nhận ra vừa rồi mình không nhìn rõ, nhưng bây giờ ở cự ly gần, cô thấy người đàn ông trước mặt càng đẹp trai hơn.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm hơi mím, cái gì cũng đẹp tuyệt trần, cho dù có ăn mặc lôi thôi đến mấy thì diện mạo của anh cũng chống lại được.
Ninh Hiểu Manh vô tình liếc mắt nhìn, hai chân dài của người đàn ông đã bị gập lại, không có chỗ nào để đặt.
Vẻ ngoài của người đàn ông này quả thực không chê vào đâu được.
Ninh Hiểu Manh nhìn thái độ thân mật của Ninh Tri với người đàn ông, cô vô cùng tò mò: “Chị Tri Tri, đây là...”
“Anh ấy là chồng tôi.” Ninh Tri không che giấu chút nào, hào phóng giới thiệu.
Mặt Ninh Hiểu Manh sửng sốt: “Không phải chị  chồng chị ở thành phố B sao?”
“Ừ, hôm qua anh ấy bí mật đến là muốn làm tôi bất ngờ.” Ninh Tri cười.
Bên cạnh, Lục Tuyệt nghe Ninh Tri nhắc tới mình, anh lặp lại lời nói của cô: “Làm cô ngạc nhiên.”
Ninh Tri trợn mắt nhìn anh: “Cảm ơn bất ngờ của anh.”
Lục Tuyệt cúi đầu, vành tai dưới mái tóc ngắn đen nhánh có chút đỏ.
Lúc trước Ninh Hiểu Manh bát quái muốn xem người đàn ông như thế nào mới xứng với Ninh Tri, nhưng không ngờ bây giờ lại thấy được.
Dáng vẻ đối phương quả thực xứng đôi với Ninh Tri, bọn họ không kém phần nổi bật, chói mắt, hai người ngồi cùng nhau khiến người khác cảm thấy tự ti mặc cảm.
Tuy nhiên, Ninh Hiểu Manh đã sớm phát hiện ra manh mối.
Người đàn ông trước mặt rất yên tĩnh, không nhìn người, không phải vì lạnh lùng không nhìn người, mà giống như đang né tránh, hơn nữa khi nói chuyện với Ninh Tri tốc độ nói cùng lời nói có chút kỳ quái.
Ninh Hiểu Manh không phải là người thích vạch trần ưu điểm và khuyết điểm của người khác, cô hỏi Ninh Tri: “Chị Tri Tri, mấy ngày nữa chị sẽ đi?”
“Ừ. Sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để đến Nam Thành gặp ông nội.”
Ông Ninh ở trong ngôi nhà cũ một mình quá cô đơn, sức khỏe cũng không tốt, cuối cùng cũng tìm được người thân, Ninh Tri sẽ cố hết sức để dành thời gian cho ông.
“Về sau, có thời gian tìm em bất cứ lúc nào cũng được.” Lúc đầu Ninh Hiểu Manh còn có chút thù địch với Ninh Tri, nhưng bây giờ thì hoàn toàn biến mất, thậm chí cô còn rất hâm mộ Ninh Tri.
“Được rồi.” Ninh Tri đáp.
Sau đó, Ninh Hiểu Manh thấp giọng nói với Ninh Tri: “Chị Tri Tri, tin đồn về chị có lẽ từ nhà bên kia của nhà họ Ninh lan ra.”
Lúc đầu Ninh Tri không quan tâm đến tin đồn, dù sao chỉ cần cô xuất hiện, những tin đồn như vậy sẽ sụp đổ, nhưng nói đến nhánh phụ của nhà họ Ninh, mọi chuyện sẽ không đơn giản.
“Sao cô biết?” Ninh Tri hỏi Ninh Hiểu Manh.
“Em vừa nghe Ninh Liên Liên nói lộ ra, chính người nhà họ đã tung tin đồn thất thiệt về chị.”
Ninh Hiểu Manh nhắc nhở Ninh Tri: “Chị Tri Tri, ông nội đã sắp xếp vị trí cho anh cả của Ninh Liên trong công ty. Trước đây, có tin đồn anh ta là người thừa kế của ông nội. Bọn họ tiểu nhân đã đắc trí từ lâu rồi, bây giờ chị quay về, gia đình họ khẳng định khó chịu với bạn.”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.”
Sau khi Ninh Hiểu Manh nói xong điều muốn nói, cô khôn ngoan không làm bóng đèn, đứng dậy rời đi.
Ninh Tri quay đầu lại, nhìn Lục Tuyệt đang yên lặng ăn bên cạnh, anh ăn rất chậm, có lẽ là bởi vì anh đẹp trai, ngay cả khi đang ăn trông cũng rất đẹp mắt.
Ninh Tri bị anh kích thích, cô cũng hơi đói nên cầm đồ ăn vặt bên cạnh lên cũng bắt đầu ăn.
Cô mới ăn vài miếng, Lục Tuyệt dừng lại và lặng lẽ nhìn cô.
Ninh Tri cười nhìn Lục Tuyệt: “Sao vậy?”
Lục Tuyệt đặt chiếc bánh nhỏ trong tay xuống, anh đột nhiên đến gần Ninh Tri, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, anh dùng hai tay giữ lấy mặt cô.
“Hả?” Ninh Tri nghi ngờ nhìn anh.
Lục Tuyệt chớp mắt, anh cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung liếm kem trên khóe miệng Ninh Tri.
“Đột nhiên” một cái, mặt Ninh Tri rất nhanh nóng lên rồi đỏ bừng.
“Ngọt.” Một nụ cười yếu ớt hiện lên trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt, có vẻ anh rất hài lòng: “Tri Tri ngọt.”
Vẻ mặt nghiêm túc nhất, Lục Tuyệt nói những lời khiến người ta thẹn thùng.
Mặt Ninh Tri nóng lên, ngực như bị móng vuốt nhỏ cào nhẹ, xốp giòn có chút ngứa.
Bữa tiệc sắp kết thúc, ông Ninh quá lớn tuổi, không chịu được mệt nhọc, nên ông về nghỉ ngơi trước.
Ninh Tri ở lại, gần như tất cả khách đã rời đi, cô cũng chuẩn bị rời đi.
“Chú Lý, lát nữa cháu sẽ đưa Lục Tuyệt về nhà họ Ninh, không ở khách sạn, vài ngày nữa anh ấy sẽ ở nhà họ Ninh.”
“Được, tôi cho người đem hành lý của thiếu gia trong khách sạn tới.”
Ninh Tri gật đầu, cô kéo Lục Tuyệt rời đi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi ngang qua, vô tình va phải cô.
Người đàn ông trung niên say khướt, nhìn thấy là Ninh Tri lập tức vội vàng xin lỗi: “Là cháu gái, xin lỗi, chú uống quá nhiều nên hơi say. Vừa rồi đi đứng không vững.”
Người đàn ông trung niên là họ hàng, là một nhánh phụ khác của nhà họ Ninh, vừa rồi ông Ninh giới thiệu với Ninh Tri, có ba nhánh phụ là gia đình Ninh Hiểu Manh, gia đình Ninh Liên Liên đã tung tin đồn về Ninh Tri, và gia đình người trung niên này.
“Chú ba, không sao.” Dựa theo thân phận, người đàn ông trung niên trước mặt và ba của Ninh Tri là anh em họ, Ninh Tri phải gọi ông ta là chú ba.
“Cháu muốn về nhà à?” Người đàn ông trung niên Ninh Hải nấc lên, hơi thở nồng nặc mùi rượu khó chịu.
“Vâng.” Trên mặt Ninh Tri giữ một nụ cười yếu ớt.
Bước chân Ninh Hải lảo đảo, không thành một đường thẳng: “Chú ba sẽ không xen vào chuyện của cháu. Hôm khác rảnh rỗi, nhớ tới thăm nhà chú ba.”
“Được rồi.” Ninh Tri đáp lại, cô dẫn Lục Tuyệt ra ngoài.
Xe của nhà họ Ninh đã đợi sẵn bên ngoài, Ninh Tri đưa Lục Tuyệt lên xe.
“Lát nữa anh qua nhà tôi, mấy ngày nữa chúng ta trở lại thành phố B.”
Đèn trong xe không bật, ánh sáng mờ mịt, Lục Tuyệt ngồi ở bên cạnh Ninh Tri, nghe cô nói cùng nhau trở về, anh ngoan ngoãn gật đầu: “Cùng nhau trở về.”
Cả đêm, Ninh Tri cũng có chút mệt mỏi, cô vẫn mặc áo dài dạ tiệc, cả người xinh đẹp đến chói mắt.
Cô dựa vào người Lục Tuyệt, vẻ mặt lười biếng, cô hỏi anh: “Anh sợ ông nội của tôi sao?”
Ông nội không thích Lục Tuyệt, Ninh Tri biết điều đó.
Lục Tuyệt cúi đầu, anh nhìn Ninh Tri đang dựa vào trong ngực mình, trong ngực có cảm giác dị thường, anh cảm thấy rất thoải mái.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi đáp: “Không sợ.”
Lục Tuyệt hoàn toàn không biết sợ là gì.
Ninh Tri cười nói: “Ừ, không cần sợ, Tiểu Tuyệt Tuyệt thật đáng yêu, sau này ông nội sẽ biết anh tốt như thế nào.”
Lục Tuyệt mím môi, giọng nói trầm thấp mang theo một tia chắc chắn: “Tôi tốt.”
Anh hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì.
Ninh Tri nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt anh: “Đúng vậy, anh là tốt nhất.”
Lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Ninh Tri nghiêng người về phía trước.
Tiếng va chạm cực lớn, Ninh Tri cảm thấy toàn bộ chiếc xe bị hất văng ra xa, cô bị sốc đến mức choáng váng.
Giây tiếp theo, mắt cô tối sầm lại, cô rơi vào một vòng tay mạnh mẽ và vững chãi.
Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai, trước mũi cô ngửi thấy một luồng hơi thở thơm mát dễ chịu.
Ninh Tri không nghe thấy gì, cô chỉ nghe thấy Lục Tuyệt thì thào bên tai: “Ôm Tri Tri, ôm thật chặt.”
Cô cảm thấy cơ thể mình bị ôm chặt, mũi và mắt đau nhức.
Kính cửa sổ vỡ tan tành, Ninh Tri cảm thấy cơ thể Lục Tuyệt căng thẳng, sau đó thấp giọng rên rỉ, ôm cô càng chặt hơn.
“Lục Tuyệt!”
Chiếc xe dừng lại.
Phía sau có tiếng phanh gấp.
Người vệ sĩ đi theo phía sau vội vàng chạy lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hi người thế nào?”
Ninh Tri ngẩng đầu khỏi vòng tay Lục Tuyệt, chỉ thấy đầu anh đang chảy máu, vẻ mặt ngây ra, không sợ hãi hay căng thẳng, chỉ yên lặng nhìn cô, chậm rãi nói: “Bảo vệ Tri Tri.”
Anh có thể bảo vệ Tri Tri.
Hai mắt Ninh Tri lập tức đỏ lên: “Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
Khung cảnh lộn xộn, nhiều người qua đường đứng xem, chụp ảnh, gọi điện thoại.
Vệ sĩ gọi xe cấp cứu, một vệ sĩ khác túc trực bảo vệ tài xế, chờ xử lý.
Cánh cửa bên phải xe bị móp, Ninh Tri rất vui vì hôm nay cô và Lục Tuyệt ngồi bên trái.
Ninh Tri kiểm tra cơ thể của Lục Tuyệt, thấy có thể anh không bị thương chỗ nào.
Cô đưa tay ra, đầu ngón tay run lên bần bật, không biết là sợ hãi hay đau lòng.
Cô thừa nhận rằng chính mình sợ.
Cô không dám chạm vào vết thương trên trán Lục Tuyệt, mà đưa tay ôm mặt anh: “Tôi hối hận vì đã không dạy anh. Khi nguy hiểm đến, trước tiên anh nên tự bảo vệ mình.”
Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào mặt Ninh Tri, anh lắc đầu, cố chấp và nghiêm túc: “Bảo vệ Tri Tri, tôi muốn bảo vệ cô.”
Trái tim của Ninh Tri như bị bóp mạnh, chua xót và sưng lên, dường như mất kiểm soát mà đập loạn xạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.