Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 48:




Hoàn cảnh ở đây không tốt lắm.
Tường nhà xung quanh đã cũ nát, một số cửa sắt còn tróc sơn, dây điện chằng chịt giữa các con ngõ, ngay cả rác trong thùng rác đặt một bên cũng đầy rác rơi vãi ra xung quanh.
Ninh Tri hơi khó hiểu, tại sao Lục Tuyệt lại ở đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
“Kẻ ngốc, tiền trên người của cậu đâu?” Một người đàn ông nhuộm tóc vàng đang cắn điếu thuốc mở miệng.
“Đại ca, trên người cậu ta nhất định phải có, em đi lục soát.”
“Mau lục đi, còn nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Tóc vàng nghĩ số tiền lần trước anh ta lấy được từ tên kẻ ngốc này đủ để anh ta đi bar một tháng.
Kẻ ngốc này là người có tiền.
Tóc vàng đánh giá đối phương. Tuy mặc đồng phục, nhưng giày, balo trên người đều là thứ tốt, cũng không biết là con nhà giàu nào. Gặp bọn họ, kẻ ngốc này coi như làm việc tốt, dù sao thì cậu cũng có rất nhiều tiền.
“Nhanh lên, cậu lục soát tiền cũng vụng về, tránh ra, để tôi làm.” Tóc vàng mắng cậu em trai quàng khăn đỏ bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóc vàng đứng trước mặt Lục Tuyệt, ngược lại phát hiện mình thấp hơn kẻ ngốc này nửa cái đầu, anh ta hung hăng ngẩng cao đầu, thua chiều cao không thể thua khí thế.
“Tiền trên người cậu đâu?” Tóc vàng móc túi quần, không tìm thấy gì.
Tóc vàng nhận ra rằng cậu học sinh cấp 3 này không chỉ là một kẻ ngốc mà còn không nói gì, sẽ không nói chuyện, gặp bọn họ sợ hãi cũng không gọi cứu mạng.
Nếu tất cả mọi người đều giống như kẻ ngốc này, hợp tác tốt với họ, giao tiền ra, cuộc sống của họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tóc vàng đi vòng ra sau kẻ ngốc, mở khóa ba lô và lục tung ra, nhưng chỉ có một vài cuốn sách, một vài cây viết, ngoài ra không có gì.
“Kẻ ngốc, hôm nay cậu không mang theo tiền sao?” Tóc vàng tức giận hỏi.
Lục Tuyệt cúi đầu không ậm ừ gì.
“Mẹ kiếp, tôi đang hỏi cậu.” Tóc vàng giận dữ nhổ nước bọt xuống đất: “Có tin hay không, chúng tôi sẽ đánh cậu.”
“Đại ca, thật sự không nói gì.” Tóc đỏ đi tới, cậu ta tự tay vỗ vào người kẻ ngốc: “Anh xem, không có phản ứng gì, lại là đồ ngốc.”
Tóc vàng vỗ đầu em trai tóc đỏ: “Tôi không nhìn ra được sao? Cậu là người thông minh?”
Tóc đỏ nhanh chóng che đầu: “Vậy chúng ta phải làm gì? Thả cậu ta ra?”
Tóc vàng không lấy được tiền, trong lòng khí chịu, anh ta đẩy kẻ ngốc đến bức tường bên cạnh, áp mặt vào tường, hung hăng uy hiếp: “Tiểu ngốc tử, cậu tốt nhất mang theo tiền đi. Nếu như lần sau gặp lại cậu vẫn không giao tiền...”
Tóc đỏ bên cạnh nhanh chóng cổ vũ: “Chúng ta đánh cho cậu thành đầu heo.”
Khi Ninh Tri đi tới lối vào của con hẻm, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tuyệt bị ép vào tường, mặt cậu vô cảm, một câu cũng không nói.
Ninh Tri đau lòng vội vàng chạy tới, cô lo lắng đến mức giơ tay lên muốn đẩy tay Tóc vàng ra, nhưng bàn tay của cô trực tiếp xuyên qua cơ thể đối phương.
Ninh Tri tức giận đến mức muốn hiện thân ngay lập tức để dọa chết bọn họ, nhưng giây tiếp theo, tóc vàng đã đe dọa Lục Tuyệt xong, mới buông người ra.
“Đại ca, đi thôi.” Tóc đỏ vội vàng đưa thuốc lá.
“Cậu là đại ca, hay tôi là đại ca?” Tóc vàng lại vỗ đầu tóc đỏ.
“Đương nhiên anh là đại ca rồi.” Tóc đỏ rất chân chó: “Đại ca, cuối đường có một quán lẩu mới, khẳng định anh thích ăn.”
Tóc vàng lại vỗ đầu tóc đỏ: “Bây giờ cậu mới nói, còn không tranh thủ dẫn tôi tới đó?”
Tóc vàng và tóc đỏ nhanh chóng chạy về phía quán lẩu.
Ninh Tri nhớ rõ tướng mạo của hai người họ, vì vậy cô nhanh chóng hỏi Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có bị thương không?”
Cô sốt ruột kiểm tra cơ thể của Lục Tuyệt, khuôn mặt tuấn tú của cậu bị cọ xát vào tường dính bụi, còn bộ đồng phục học sinh cũng bị rêu bám trên tường cọ vào khiến nó có chút bẩn.
Ninh Tri nhìn lại lần nữa, phát hiện trên người cậu không bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tri vươn tay nhanh chóng lau bụi trên mặt: “Sao em lại ở đây? Lái xe trong nhà đâu?” Lục Tuyệt đều có tài xế đưa đón.
Lục Tuyệt ngước mắt, liếc nhìn Ninh Tri một cái thật nhanh rồi dời đi.
Nhìn chưa đủ, cậu lại nhanh chóng liếc nhìn cô, mắt cậu dừng trên mặt cô vài giây rồi mới rời đi.
Cậu khẽ mím môi, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Tri buông xuôi theo người.
Tay thiếu niên hơi lạnh, nắm chặt tay Ninh Tri, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Quỷ chị, đã trở lại.
“Không nhận ra chị sao?” Ninh Tri có chút không rõ hỏi cậu, lần trước nhìn thấy cậu, cậu hẳn là lớp 10.
Bây giờ, ngoại hình của cậu không có nhiều thay đổi, đã cao hơn một chút, lông mày sâu hơn, nhưng anh ấy vẫn trẻ trung và sạch như cũ.
Đồng phục học sinh trên người anh không có thay đổi, có lẽ vẫn là cấp 3.
Đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt lại nâng lên, giọng nói trầm thấp như thì thầm: “Tôi nhớ rõ.”
Tôi nhớ.
Ninh Tri nghe vậy lập tức mỉm cười nhăn mày, bây giờ Lục Tuyệt đã trưởng thành, không còn là một Lục Tuyệt nhỏ bé không có trí nhớ nữa.
“Vậy thì nói cho chị biết, tại sao em lại ở đây? Lái xe đâu?” Ninh Tri không tin nhà họ Lục lại để cho Lục Tuyệt chạy ra ngoài một mình.
Lục Tuyệt mím chặt môi, nhưng cậu không lên tiếng.
Thiếu niên cúi đầu, giống như một chú thú nhỏ cô đơn, lòng Ninh Tri mềm nhũn, cô thấp giọng nói: “Một mình em đi ra ngoài sao?”
Một lúc lâu, Lục Tuyệt nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
“Tại sao?” Ninh Tri vẫn nhớ tới lần trước cậu trốn nhà: “Em lại trốn nhà đi?”
Thời kỳ trưởng thành trẻ vị thành niên nổi loạn, đôi khi buồn bực bỏ nhà đi là điều bình thường.
Nhưng suy nghĩ của Lục Tuyệt khác với những người khác, hoàn cảnh của cậu cũng khác với những người khác.
Cậu trốn nhà đi, rất nguy hiểm.
Bàn tay Lục Tuyệt nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Tri, cậu không trả lời.
Ninh Tri thở dài: “Một mình em không được chạy lung tung nữa.” Cô dạy cậu: “Nhìn xem, vừa rồi em gặp người xấu, nếu họ thật sự làm gì em thì sao?”
Hơn nữa, bọn côn đồ có thể còn làm những điều quá phận với cậu.
Ninh Tri không biết tại sao cậu lại chạy ra ngoài: “Đi đâu cũng phải có tài xế hoặc vệ sĩ đi cùng.”
Lục Tuyệt không trả lời, cậu nắm chặt tay Ninh Tri hơn.
Ninh Tri không biết cậu có nghe hay không: “Bây giờ chị đưa em trở lại nhà họ Lục.”
Ninh Tri không biết đây là đâu, cô nắm tay Lục Tuyệt, đang tìm đường.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô phát hiện trường học của Lục Tuyệt cách đây không xa, khu này là khu phố cổ.
Cậu từ trường đi ra?
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đến trường, quả nhiên xe của nhà họ Lục vẫn đậu ở cổng trường, tài xế đứng bên cạnh, sốt ruột gọi điện thoại.
Rõ ràng đối phương không thấy Lục Tuyệt đâu. 
Ninh Tri nhanh chóng dẫn Lục Tuyệt đi tới.
Tài xế đang nghe điện thoại nhìn thấy Lục Tuyệt đột nhiên xuất hiện, lời đến bên miệng, quá mức kinh ngạc nói: “Thiếu... Thiếu gia.”
Người lái xe định thần lại, ông ấy vội vàng nói vào điện thoại: “Phu nhân, đã tìm được thiếu gia, thiếu gia tự mình trở về.”
“Đúng vậy.” Người lái xe nhanh chóng đáp lại: “Tôi sẽ đưa thiếu gia trở về ngay.”
Cúp điện thoại, tài xế thầm thở dài: “Thiếu gia, vừa rồi cậu đi đâu vậy? Phu nhân rất lo lắng cho cậu.”
Lục Tuyệt mím môi, không lên tiếng, cứng rắn mở cửa xe lên xe.
Ninh Tri lên xe theo, ngồi bên cạnh cậu.
Tài xế sờ mồ hôi túa ra trên mặt rồi nhanh chóng lên xe.
Niệm niệm: “Thiếu gia, sau này cậu có việc gì, cứ bảo tôi sẽ chạy thay cậu, cũng đừng một mình bỏ đi...”
Ninh Tri ghé sát vào tai Lục Tuyệt, môi cô gần như chạm vào tai cậu, giọng nói nhỏ nhẹ, khiển trách cậu: “Em có nghe thấy chú tài xế nói gì không? Không được rời đi một mình.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, có chút giòn tan, có chút ngứa ngáy, cảm giác kỳ lạ này là lần đầu tiên Lục Tuyệt cảm nhận được.
Đôi lông mi dài của cậu khẽ rung lên, từ từ, dường như cố nén một âm thanh trong cổ họng ra: “Hừ.”
Trên ghế lái, lần đầu tiên nhận được phản ứng của Lục Tuyệt, người lái xe thở phào nhẹ nhõm.
Xe trở về nhà họ Lục.
Mẹ Lục và ba Lục đang sốt ruột chờ đợi.
Khi nhận được cuộc gọi từ tài xế, ba Lục chuẩn bị cho người ra ngoài tìm Lục Tuyệt.
Ông thậm chí còn cho người đến xem camera theo dõi trong trường học, ông phát hiện con trai mình đã học cách trèo tường.
Ba Lục không hỏi Lục Tuyệt lý do, thứ nhất, ông biết rằng con trai mình sẽ không để ý tới mình, thứ hai, có lẽ con trai ông cảm thấy thú vị, cậu nhìn thấy người khác trèo ra, cậu mới trèo ra theo.
Vấn đề trèo tường, ông sẽ tìm trường, cung cấp tiền để xây tường cao lên.
“Tiểu Tuyệt, con đi đâu vậy? Có bị thương hay không?” Mẹ Lục nhanh chóng nhìn toàn thân Lục Tuyệt, ngoại trừ quần áo hơi bẩn thì không có gì khác thường.
Lông mày nhíu chặt của mẹ Lục dần dần buông lỏng: “Sau này con không được chạy lung tung. Nếu xảy ra chuyện gì, con muốn mẹ làm sao?”
Lục Tuyệt không trả lời.
Thấy con trai không sao, mẹ Lục vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối, làm một ít canh bổ dưỡng.
Ba Lục đang suy nghĩ có nên cử người bí mật theo dõi con trai mình hay không.
Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri đi lên tầng.
Trở lại phòng, Lục Tuyệt vẫn nắm chặt tay Ninh Tri, cậu ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô.
Cậu bé đã cao hơn một chút, bây giờ khi ngồi, cậu cũng cao hơn cô.
Ninh Tri sờ sờ đầu của cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt lại cao hơn.”
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt hiện lên một chút ngượng ngùng, cậu miễn cưỡng buông tay Ninh Tri ra, sau đó đứng dậy, đi tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo len màu đỏ mới tinh.
Trước mặt Ninh Tri, cậu cởi bỏ bộ đồng phục học sinh xanh trắng, chán ghét đặt nó sang một bên, mặc bộ quần áo mới màu đỏ vào.
Cơ thể thiếu niên gầy, không quá yếu, còn rất trẻ.
Sau khi Lục Tuyệt mặc quần áo vào, cậu bước lại bên cạnh Ninh Tri, ngồi thẳng lưng, lại nắm lấy tay cô.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt thật sự rất đẹp trai.” Làm sao Ninh Tri lại không nhìn ra hành vi yêu cầu khen ngợi rõ ràng của thiếu niên?
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt, khóe môi hơi nhếch lên: “Quỷ chị xem, chị xem.”
Ninh Tri cười híp mắt: “Được rồi, chỉ cho chị xem.”
Một cậu bé ngoan như vậy, biết tìm đâu người thứ hai?
Cô quay đầu lại, ánh mắt vô tình rơi vào tờ lịch trên máy tính để bàn, xoay tròn một vòng, Ninh Tri mới nhớ ra hôm qua là sinh nhật Lục Tuyệt.
“Hôm qua là sinh nhật của em?”
Lục Tuyệt gật đầu.
Đôi mắt đen của cậu lặng lẽ nhìn Ninh Tri: “Ước gì ở chị.”
Anh đã ước một điều.
Ninh Tri hơi tò mò: “Tiểu Tuyệt Tuyệt đã ước gì?”
Lục Tuyệt lông mày xanh lét, anh chậm rãi nói: “Đó là nhìn thấy quỷ chị.”
Anh hy vọng rằng quỷ chị sẽ xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.