Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 47:




Ninh Tri nghĩ mãi không hiểu: “Tôi nghi ngờ cậu đang gạt tôi.”
Bá Vương ủy khuất: “Sao tôi có thể làm chuyện xấu như vậy?”
“Tôi nghi ngờ cậu muốn nuốt thêm mặt trời nhỏ của tôi nhiều hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bá Vương nhanh chóng phủ nhận: “Số lượng mặt trời nhỏ cần dùng đã quy định trước, chủ nhân, tôi tuyệt đối không dám báo số ảo.” 
Mặt trời nhỏ là đức tính thuần khiết nhất, nếu cậu bé có tham lam hoặc suy nghĩ xấu xa, mặt trời nhỏ nó có sẽ biến mất. Nó đủ thông minh, sẽ không làm những điều ngớ ngẩn như vậy.
Hơn nữa, so với nảy sinh phú quý, thường có nhiều thịt cá, đi theo chủ nhân giàu nhanh, đã rất thỏa mãn.
Ninh Tri vẫn còn tức giận: “Hiện tại tôi chỉ có 100 mặt trời nhỏ.”
Lúc trước nhận được 120 mặt trời nhỏ, cô đã đổi 20% hào quang, chỉ còn lại 100 mặt trời nhỏ.
Bá Vương nhanh chóng dỗ dành: “Chủ nhân, cô tiếp xúc với Lục Tuyệt nhiều một chút, cô sẽ sớm có được mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri hừ một tiếng: “Nếu anh ấy bị tôi khai phá hết thì phải làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Lục Tuyệt bị ép khô không có khả năng sản sinh ra mặt trời nhỏ thì phải làm sao? Đây là điều cô lo lắng suốt thời gian qua, cô lo lắng rằng trước khi cứu Lục Tuyệt xong, mặt trời nhỏ của anh sẽ hết.
Tiếng sữa nhỏ Bá Vương có chút phấn khích: “Không thể nào!”
Ninh Tri: “Cậu chắc chứ?”
Bá Vương: “Chủ nhân nhất định có thể yên tâm, trên người Lục Tuyệt có rất nhiều mặt trời nhỏ, cho dù tiêu hao bao nhiêu cũng đủ.”
Lục Tuyệt chắc chắn là một trong những vạn người có rất nhiều mặt trời nhỏ.
Ninh Tri yên tâm, nhưng vẫn tiếp tục khai phá...
Không thể hiểu, sắc mặt Ninh Tri trong bóng tối dần trở nên nóng rực, cô nhanh chóng thoát khỏi hình ảnh màu vàng chợt hiện lên trong đầu, ngắm mặt trời nhỏ màu vàng càng thích hợp hơn.
Ngày hôm sau, Ninh Tri tỉnh dậy với quầng thâm nhẹ màu xanh dưới mắt, giấc mơ đêm qua đều là việc cô đã cầu xin mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt như thế nào.
Cô quay lại, thấy Lục Tuyệt bên cạnh vẫn ngủ say như cũ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, căn phòng im ắng, cô có thể nghe thấy tiếng thở hơi gấp của anh.
Ninh Tri đứng dậy, cô lặng lẽ tiến về phía anh.
Cô cúi đầu, nghiêm túc nhìn Lục Tuyệt.
Mi mỏng, lông mi dài và dày, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím lại, quả thật là dài theo thẩm mỹ của cô.
Anh ngủ rồi, cô hôn anh, liệu có nhận được mặt trời nhỏ không?
Ninh Tri thầm muốn thử.
Cô mím môi, cúi đầu hôn lên ch/óp mũi của anh, không có mặt trời nhỏ nào bắn ra.
Ninh Tri hơi di chuyển xuống, đáp nhẹ lên môi anh nhưng vẫn không có mặt trời nhỏ, dường như mặt trời nhỏ sẽ chỉ xuất hiện khi Lục Tuyệt thức dậy.
Đột nhiên, Ninh Tri bắt gặp đôi mắt đen láy, mờ mịt của Lục Tuyệt.
Cô kinh ngạc ngẩn người, sau đó mới bình tĩnh đứng lên: “Chào buổi sáng, anh tỉnh rồi?”
Trên môi vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, Lục Tuyệt mấp máy môi, anh ngồi dậy, yên lặng nhìn Ninh Tri.
“Vừa rồi tôi mộng du.” Ninh Tri hoảng sợ, giống như lừa gạt một đứa trẻ, không có chút áy náy: “Tôi không biết sao lại ngủ ở đây.”
Lục Tuyệt chớp mắt, một lúc sau, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: “Có thể.”
“Hả? Có thể cái gì?”
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Có thể, ngủ với tôi.”
Ninh Tri nhanh chóng từ chối: “Tôi sẽ không ngủ cùng anh.”
Lông mi Lục Tuyệt khẽ run: “Có thể, cô đến đây ngủ.”
Ninh Tri có chút xúc động, trước đây khi cô ngủ trên giường của anh, mây đen sấm sét sẽ nổi lên, hiện tại, anh đã có tiến bộ, muốn mời cô ngủ lại bên mình.
Sau đó, Ninh Tri thấy Lục Tuyệt cúi đầu xuống, vành tai anh không hiểu sao đỏ lên, ấm ức nói: “Chờ tôi.”
Lục Tuyệt vén chăn lên, Ninh Tri chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng đứng dậy lẩm bẩm nói: “Chờ tôi, chờ tôi.”
Chờ anh làm gì?
Vẻ mặt Ninh Tri khó hiểu, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt mặc một bộ đồ lót màu đỏ, bộ đồ ngủ màu xanh lam hoa lớn, vội vàng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Lục Tuyệt nhanh chóng bóp kem đánh răng, đánh răng.
Mặt anhcAnh không thay đổi nhìn vào gương, há to miệng, chải chậm và rất cẩn thận, như thể từng chiếc răng đều phải được chăm sóc.
Đánh răng xong, anh nhanh chóng rửa mặt, cổ áo ngủ yêu thích bị ướt, cũng không quan tâm mà nghiêm túc rửa mặt.
Sau khi vệ sinh sạch, anh ngước mắt lên nhìn mình trong gương.
Lục Tuyệt mím môi, dùng tay đỡ trán, đè vài sợi tóc mái xuống, đè xu/ống.
Một lúc sau, anh đi ra ngoài.
Ninh Tri ngẩn người ngồi trên giường, nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra, cô mới định thần lại: “Vệ sinh xong? Đến lượt tôi.”
Lục Tuyệt mím môi, đi lại bên cạnh Ninh Tri, ngồi xuống.
Anh nhìn Ninh Tri, sau đó chỉ vào miệng mình: “Sạch sẽ.”
Ninh Tri gật đầu: “Ừ, rất sạch sẽ.”
Môi Lục Tuyệt tiến gần phía cô: “Có thể hôn, tôi sạch sẽ.”
Bây giờ Tri Tri có thể rồi, anh đã làm sạch miệng.
Ninh Tri:...
Vừa rồi anh nói đợi, hóa ra là đợi sau khi anh đánh răng đi ra, cô có thể hôn anh sao?
Ninh Tri dở khóc dở cười, cảm thấy anh quá đáng yêu.
Nếu không phải biết anh rất ít ăn kem, cô nghi rằng ngày nào anh cũng ăn dễ thương để lớn.
Cô không nhịn được nhéo mặt anh, dùng đầu ngón tay lau những giọt nước trên mặt anh: “Anh có muốn hôn không?”
“Muốn.” Lông mi dài của Lục Tuyệt run lên, run rẩy, giống như cầu xin Ninh Tri mau hôn anh.
Ninh Tri vừa rồi đang nghĩ làm sao có cớ hôn anh.
Mặt trời nhỏ đưa tới cửa, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Ninh Tri có chút xâis, cô cố ý nói: “Nhưng tôi còn chưa rửa mặt đánh răng, hay là tôi đi rửa trước? Rồi hôn anh sau?”
Lục Tuyệt rất vội vàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng: “Tôi không chê cô, không chê.”
Làm sao có thể có một người đàn ông đơn thuần và đáng yêu như vậy? Bắt nạt anh, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Hai tay Ninh Tri ôm mặt anh: “Thực xin lỗi, tôi sẽ không trêu anh. Anh muốn tôi chạm vào chỗ nào trước?”
“Miệng.” Mục đích của Lục Tuyệt rất rõ ràng, anh thích Ninh Tri chạm vào nơi này của mình nhất.
“Anh nhắm mắt trước đi.” Lần trước anh uống thuốc khác với bây giờ, nhìn đôi mắt trong veo và sạch sẽ của anh, cô không hiểu có chút khẩn trương, giống như đang ôm lấy đứa trẻ ngoan làm chuyện xấu.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, anh cảm nhận được mùi thơm mềm mại trên môi mình, hương vị của Tri Tri.
Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ lại xuất hiện trong khung trên đầu Lục Tuyệt, một loạt 10 cái!
Cô có chút giật mình.
Trước đó lông mày, mũi, cằm và cả yết hầu mà cô hôn Lục Tuyệt, lần đầu tiên cô nhận được là lần cuối cùng, sau đó giảm dần, sau đó, cách một gian cô nhận được một mặt trời nhỏ, giống như bị ép khô.
Bây giờ, giống như ngày hôm qua, b/ắn ra 10 mặt trời nhỏ, không hề tiêu giảm.
Ninh Tri quá vui mừng, hôn môi của anh luôn có thể nhận được 10 mặt trời nhỏ sao? Hay sau vài lần thử sẽ giảm?
Cảm thấy Ninh Tri nghe xong, Lục Tuyệt có chút bất mãn: “Muốn tiếp tục.”
Chẹp, ông chủ của mặt trời đã học cách đưa ra yêu cầu.
Ninh Tri kiểm tra kỹ lưỡng, môi cô lại rơi vào môi mỏng của anh, vừa rồi anh đã rửa mặt, trên môi có mùi bạc hà mát lạnh, rất dễ chịu.
Môi anh cũng mềm, hình môi rất đẹp, rất thích hợp để hôn.
Ninh Tri có chút thất thần, cô chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi mềm mại đột nhiên tiến vào.
Cô kinh sợ trợn mắt.
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô bằng đôi mắt đẹp như hoa đào, những mặt trời nhỏ trên đầu anh hiện ra thành hàng mười cái.
Lần trước Ninh Tri đã dạy anh, nhưng bây giờ Lục Tuyệt vẫn còn chút vụng về.
Cuồng loạn trong cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri. Anh giống như một con chó sữa nhỏ không biết gì, dùng đầu lưỡi li/ếm láp cái miệng nhỏ nhắn, muốn nghiên cứu khắp nơi.
Đột nhiên, lồng ngực Ninh Tri đập mạnh một cái, có chút tê dại.
Tinh thần nghiên cứu của Lục Tuyệt quá tốt, mặt Ninh Tri có chút nóng, cô gần như không thể chịu đựng được.
Măt trời nhỏ thứ ba mươi.
Mặt trời nhỏ thứ bốn mươi.
Mặt trời nhỏ thứ năm mươi.
...
Con thú sữa nhỏ bé bị ức hiếp đã lâu, dường như đã tìm được cách trở mình làm chủ, anh thích nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Tri Tri, anh thích nhìn đôi mắt ngập nước của cô.
Lục Tuyệt cũng thích nghe thấy âm thanh hừ nhẹ của Tri Tri, anh dùng sức một chút.
“Tri Tri, muốn, tôi còn muốn.” Lỗ tai đỏ bừng, anh thấp giọng lẩm bẩm, anh thích quá đi mất.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi Ninh Tri bước ra khỏi phòng, đôi môi ửng hồng, Lục Tuyệt dường như đã nếm được vị ngọt, hận không thể chờ đợi được mà dính lấy cô.
Ninh Tri mắng anh không được quá tham lam, anh mím môi kiềm chế.
Nhưng Ninh Tri vẫn rất vui, trước đó trong khi nhỏ của cô có 100 mặt trời nhỏ. Vừa rồi, cô mê hoặc thân thiết với Lục Tuyệt quá lâu, có được 80 mặt trời nhỏ.
Bây giờ cô có tổng cộng 180 mặt trời nhỏ!
Khi Ninh Tri đi xuống tầng, cô đã nhìn thấy những người giúp việc chuyển một đống hành lý ra ngoài.
“Nhị thiếu phu nhân.” Người giúp việc nhìn thấy cô vội vàng chào hỏi.
“Những thứ này là...” 
“Đây là hành lý của đại phu nhân, còn là một phần của đại thiếu gia.”
“Tối hôm qua không phải đã dọn dẹp sao?” Ninh Tri liếc mắt một cái, nhiều đồ như vậy tưởng nhà mình bị lục soát.
“Tối hôm qua lo lắng quấy rầy nhị thiếu gia, còn để hai người nghỉ ngơi. Nên chỉ thu dọn sơ sơ.”
“Thôi, cô đi giúp đi.” Ninh Tri có chút vui mừng, Lục Thâm Viễn quyết định dọn ra khỏi nhà họ Lục cùng Lâm Điềm Điềm?
Thật tốt quá, mau cút, tránh ra xa.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn mặc tây trang màu đen đi về phía Ninh Tri, Lục Thâm Viễn dừng lại trước mặt cô.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Ninh Tri liếc anh ta một cái: “Anh nói.”
“Chuyện của Điềm Điềm, tôi xin lỗi cô và em trai tôi. Gần đây, sức khỏe cô ấy không tốt cộng với ngoại hình đột nhiên thay đổi khiến cảm xúc mất kiểm soát, trở nên cực đoan, vì vậy cô ấy mới có thể nghĩ đến điều đó.”
“Ồ.” Ninh Tri không cho là đúng, cô làm sao không nhìn ra được Lâm Điềm Điềm đang nghĩ gì?
Giọng điệu Lục Thâm Viễn thành khẩn nói: “Lần này cô ấy phạm phải sai lầm lớn, nhưng cô ấy cũng đã nhận ra sai lầm. Mong cô đại nhân có đại lượng, đừng đem chuyện này để lòng.”
“Tôi chắc chắn không để trong lòng, không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.” Tha thứ chắc chắn sẽ không tha thứ, về phần Lâm Điềm Điềm, cô ta lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ về những gì mình đã làm?
Cô ta không rảnh rỗi như vậy.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lục Thâm Viễn không cần phải nhận được sự tha thứ của Ninh Tri, anh chỉ cho thấy thái độ thừa nhận sai lầm của mình.
Nhìn Lục Thâm Viễn rời đi, Ninh Tri thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô nghe thấy quản gia dặn dò người giúp việc bên cạnh: “Những thứ khác của đại thiếu gia không cần dọn dẹp. Đại thiếu gia đã nói với phu nhân và tiên sinh rằng, thứ bảy sẽ ở lại đây.”
Ninh Tri nhíu mày, quả nhiên, Lục Thâm Viễn sẽ không dễ dàng chuyển ra khỏi nhà họ Lục.
Anh ta quá khôn ngoan.
Bây giờ mẹ Lục và ba Lục đang tức giận, họ nhất định không muốn nhìn thấy Lâm Điềm Điềm, khả năng sẽ có ý kiến với Lục Thâm Viễn.
Anh ta chủ động dọn ra ngoài, tỏ thái độ thừa nhận lỗi lầm và chịu phạt, đến thứ bảy quay lại, sau một thời gian dài mẹ Lục và ba Lục hết giận, sau đó họ sẽ cảm thấy áy náy khi để Lục Thâm Viễn chuyển ra ngoài, khoảng cách tạo ra vẻ đẹp.
Khi đó, mẹ Lục và những người khác đương nhiên sẽ chú ý đến Lục Thâm Viễn hơn.
Thậm chí sau một thời gian dài, dưới sự thuyết phục của Lục Thâm Viễn sự tức giận đối với Lâm Điềm Điềm đã dần dần tan biến.
Ninh Tri nheo mắt, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô không chắc mình có thể vạch trần bộ mặt thật của Lục Thâm Viễn.
Chỉ cần Lâm Điềm Điềm mất đi hào quang, não cô ta sẽ tàn. Còn Lục Thâm Viễn khi còn bé là một tiểu hồ ly, nhưng bây giờ đã trở thành một con cáo già, khó đối phó hơn Lâm Điềm Điềm rất nhiều.
Ban đêm.
Ninh Tri đếm lại mặt trời nhỏ của mình, tổng cộng là 180 cái.
Cô gọi Bá Vương: “Lần này cậu có chắc cần tiêu thụ 150 mặt trời nhỏ không?”
Bá Vương: “Đúng vậy, thưa chỉ nhân, chắc chắn là 150 cái, già trẻ không gạt.”
Ninh Tri khịt mũi, cô đưa cho cậu bé 150 mặt trời nhỏ, trong chốc lát, kho nhỏ của cô gần như không còn.
Nhìn chỉ còn lại 30 mặt trời nhỏ, Ninh Tri cảm thấy đau lòng một lúc, cô hận không thể tách ra làm hai nửa để dùng.
Khi mở mắt ra, xung quanh đã thay đổi.
Ninh Tri thấy đường phố và ngõ hẻm xung quanh có chút cũ nát, cô nhíu mày, Lục Tuyệt làm sao có thể ở gần đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.