Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 27:




Lục Tuyệt cụp mắt nhìn bàn tay mình đang cầm, không có bỏ qua, cũng không có trả lời.
Lần này, Ninh Tri cảm thấy rằng cậu đã nhận ra cô.
“Lục Tuyệt, bọn họ đang bắt nạt em.” Ninh Tri tức giận nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù đối với người tự kỷ mà nói, bọn họ coi như không thấy, nhắm mắt làm ngơ không nghe lời người khác nói, thậm chí có khi tiếng pháo nổ ầm ĩ, họ cũng không cảm thấy gì, chỉ nghe những âm thanh thích thú.
Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người có thể tùy ý bắt nạt.
Những người trước mặt hiển nhiên cảm thấy Lục Tuyệt mắng không lại bọn họ, cũng không đánh lại được, dễ bắt nạt mà thôi.
“Chúc mừng anh Thương, hoa khôi trường muốn giảng hòa với anh.” Nam sinh bên cạnh cười nói.
Tống Cảnh Thương nhướng mày: “Về sau còn dùng người ngoài kí/ch thích tôi nữa không?” Giọng điệu đầy kiêu ngạo và khinh thường: “Em đừng so sánh tôi với kẻ ngốc nữa.
“Vậy sau này đừng nhận thư từ những cô gái khác, nếu không, lần sau em sẽ thực sự ở bên Lục Tuyệt.” Hoa khôi trường tỏ vẻ ngại ngùng, nói với giọng điệu ấp úng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri nghe xong lời nói của cô ta, nhất thời không nói nên lời, đây là loại nữ sinh gì mà lại dùng Lục Tuyệt làm lốp xe dự phòng.
Cô tức giận đến mức tiến đến trước mặt hoa khôi trường, không biết xấu hổ mắng nhiếc: “Cô cho rằng muốn ở cùng Lục Tuyệt, cậu ấy sẽ đồng ý cô sao? Cô lấy tự tin ở đâu vậy?”
Cái gọi là hoa khôi trường trước mặt cô có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng so với vẻ đẹp của Ninh Tri thì không phải kém ít.
Ninh Tri tiếp tục mắng: “Hai người các người yêu nhau, có thể không liên lụy đến người vô tội được không?” Lục Tuyệt không nợ bọn họ cái gì.
Nhưng mà Ninh Tri nói, đương nhiên hoa khôi trường nghe không được.
Người anh em Tống Cảnh Thương bên cạnh nói đùa: “Hoa khôi trường, cái này cô sai rồi, cho dù tức anb Thương thì cũng nên tìm một người ưu tú. Kẻ ngốc này làm sao có thể so sánh với anh Thương được?”
“Đúng vậy, tôi đoán chừng bây giờ kẻ ngốc còn sợ chúng ta tới mức ngốc hơn.”
Ninh Tri hận không thể hiện thân ngay lúc này để hù chết hai thiếu niên ngu ngốc này, Lục Tuyệt làm sao có thể thua kém những người khác chứ?
Ninh Tri bước nhanh lại bên cạnh Lục Tuyệt, cô ghé vào lỗ tai cậu: “Đừng nghe lời bọn họ nói lung tung, em là người đẹp trai nhất, tính cách trầm lặng, IQ cao, lại giàu có, em ưu tú như vậy, bọn họ là ghen tị với em thôi.”
Theo ý của Ninh Tri, nếu Lục Tuyệt không mắc bệnh tự kỷ, những người này thậm chí không thể so sánh với một đầu ngón tay của cậu.
Dưới ánh trời chiều, lông mi dài của Lục Tuyệt run lên, cậu nhướng mi, tầm mắt rơi vào mặt Ninh Tri, cậu liếc mắt một cái, liền nhanh chóng dời đi.
Lúc này, một nam sinh cao gầy đột nhiên đi tới, nét mặt đối phương quen thuộc Ninh Tri liếc mắt đã nhận ra đó là Lục Thâm Viễn.
Cậu ta đến tìm Lục Tuyệt?
Ninh Tri thở phào nhẹ nhõm, Lục Thâm Viễn đến, ít nhất những người này không dám tùy tiện bắt nạt Lục Tuyệt.
Những người khác cũng nhìn thấy Lục Thâm Viễn đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều biết Lục Tuyệt là em trai của Lục Thâm Viễn.
Gia thế như nhà họ Lục không phải thứ họ có thể chạm tới. Cho nên, họ chỉ âm thầm bắt nạt Lục Tuyệt, không dám ở ngoài, bọn họ chưa bao giờ động thủ với Lục Tuyệt.
Vì không dám.
Chỉ cần Lục Tuyệt bị thương, đoán chừng ngay ngày hôm sau bọn họ sẽ bị nhà họ Lục giết ch/ết.
Cho tới nay, bọn họ chỉ mắng Lục Tuyệt mà thôi. Đối với bọn họ, bắt nạt Lục Tuyệt ả giác giống như giẫm lên nhà họ Lục, bọn họ cảm thấy rất thoải mái.
Còn Lục Thâm Viễn không giống với Lục Tuyệt, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, hiện tại phát hiện bọn họ bắt nạt Lục Tuyệt, e rằng cậu ta sẽ đối phó bọn họ.
Một số người có mặt rất lo lắng.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lục Thâm Viễn coi như không nhìn thấy cảnh bọn họ bắt nạt Lục Tuyệt, trực tiếp đi qua trước mặt mọi người, sắc mặt nhàn nhạt rời đi.
“Anh Thượng, cậu ta có ý gì?” Nam sinh không thể hiểu nổi: “Không phải cậu ta đang tìm người đến chứ?”
Tống Cảnh Thương chế nhạo, nói đầy ẩn ý: “Cậu khẩn trương cái gì? Chúng ta cũng không làm gì cả.”
Ninh Tri nhìn thấy bóng dáng Lục Thâm Viễn rời đi, cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô nên đoán được, từ khi còn nhỏ, Lục Thâm Viễn đã bắt đầu giở trò với Lục Tuyệt, bây giờ nhìn thấy Lục Tuyệt bị bắt nạt, cậu ta sẽ không bao giờ tới giúp.
Mấy nam sinh khác hiểu ý của Tống Cảnh Thương, ngay lập tức thoải mái.
Hoa khôi trường nói: “Cảnh Thương, đi thôi, em có chút đói.” Cô ta đứng có chút mỏi, không muốn ở đây thêm nữa.
Cô ta không phải thực sự thích Lục Tuyệt, cô ta chỉ lợi dụng cậu để chọc giận bạn trai của mình, bây giờ cô ta và Tống Cảnh Thương đã hòa giải, cô ta không muốn lãng phí thời gian cho kẻ ngốc này một chút nào.
“Anh Thương, hoa khôi nói rằng cô ấy đói, vậy người bạn này của anh ném đi đâu.” Vài nam sinh bắt đầu trêu chọc.
“Được, đi thôi, tối nay tôi mời.” Tống Cảnh Thương nhướng mày.
Theo quan điểm của Ninh Tri, nhóm người này không ai xấu.
Đám người Tống Cảnh Thương đã rời đi.
Ninh Tri chỉ còn lại mười mặt trời nhỏ, cô tiêu tốn một mặt trời rồi nhặt ba lô màu đỏ của Lục Tuyệt trên đất lên.
Ninh Tri nhẹ phủi mấy dấu chân bị mấy người kia giẫm lên, cô đặt lên tay Lục Tuyệt, sau đó nắm lấy tay còn lại của cậu: “Đi, chị đưa em về.”
Tài xế họ Lục đã đợi ở ngoài cửa, Ninh Tri nhìn thấy Lục Thâm Viễn ngồi trong xe.
Ninh Tri trừng cậu ta mấy lần.
Ninh Tri không phải là người bốc đồng, cho dù phát hiện ra sự khác thường của Lục Thâm Viễn, cô cũng sẽ không vội chạy tới trước mặt mẹ Lục hay ba Lục để tố cáo.
Cô biết rõ kỹ năng bề ngoài của Lục Thâm Viễn quá tốt, đặc biệt là ở trước mặt ba và mẹ Lục, cậu ta giống như một người con trai hoàn mỹ.
Nếu cô nói ra những hành động mờ ám của Lục Thâm Viễn, mẹ Lục và những người khác nhất định sẽ không tin.
Dù sao cô mới gả vào nhà họ Lục được nửa năm, hơn nữa lúc trước buồn thiu, còn Lục Thâm Viễn đã là người con hiếu thảo ở nhà họ hơn 20 năm, một người anh trai tốt.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại cô không có bằng chứng cụ thể nào để chứng minh bên ngoài Lục Thâm Viễn không phải là hình tượng người anh trai tốt.
Nhìn thấy Lục Tuyệt lên xe, vẻ mặt Lục Thâm Viễn bình tĩnh, nói tài xế: “Tiểu Tuyệt đến rồi, chú Trần, chú lái xe đi.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Trở lại nhà họ Lục.
Ninh Tri nhìn thấy mẹ Lục ở trong phòng khách, trên mặt nở một nụ cười, bà bước tới cầm lấy cặp sách của Lục Tuyệt, nhưng bị Lục Tuyệt né tránh.
Lục Tuyệt đi lên tầng đeo cặp sách trên lưng.
Lục Thâm Viễn trầm ngâm nói: “Mẹ, con về rồi, hôm nay con có rất nhiều bài tập.”
Mẹ Lục cười nói: “Vậy con về phòng làm bài trước đi, đợi tí nữa phòng bếp chuẩn bị bữa tối xong, mẹ sẽ gọi con.”
Lục Thâm Viễn cười: “Được rồi, cảm ơn mẹ.”
Một người thì lạnh lùng nặng nề, không để ý mọi người, một người nhu nhuận hiểu chuyện, sẽ làm bất cứ điều gì mình thích.
Sự khác biệt giữa Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn là quá rõ ràng.
Ninh Tri không khỏi trừng mắt nhìn Lục Thâm Viễn thêm vài lần, cậu ta làm vậy là có cố ý, đóng vai con trai hoàn hảo để tô đậm điểm không tốt của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt đã lên tầng.
Ninh Tri không muốn đối mặt với Lục Thâm Viễn, cô cũng đi lên tầng.
Cô thuần thục mở cửa phòng Lục Tuyệt ra.
Ninh Tri thấy rèm cửa trong phòng đều bị kéo lên, trong phòng tối om.
Cô đi vào, đóng cửa lại, xung quanh càng tối thêm.
Cô mò mẫm đi đến chỗ Lục Tuyệt.
Đối với những người mắc chứng tự kỷ, họ có thể dễ dàng tìm thấy thứ mình muốn như ở chỗ có ánh sáng khi ở trong phòng tối.
Ninh Tri mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn trước bàn sách.
Cô bước tới.
“Lục Tuyệt.” Ninh Tri ngồi cạnh Lục Tuyệt: “Ở đây tối quá, chị còn không nhìn thấy mặt em.”
Cô chỉ đại khái nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Trong bóng tối, Lục Tuyệt đột nhiên đưa tay ra, sờ lên mặt Ninh Tri.
Ninh Tri sửng sốt.
Cô cảm thấy những ngón tay của Lục Tuyệt chạm vào hình dáng và ngũ quan của cô.
Ninh Tri nhớ rằng trên Internet đã đề cập đến việc bệnh nhân tự kỷ nhận ra người qua xúc giác, nhận ra người thông qua đụng chạm.
Ngón tay Lục Tuyệt hơi lạnh, Ninh Tri lại cảm thấy nơi được chạm vào đều để lại cảm giác mát lạnh.
Ninh Tri nhắm mắt lại để tay cậu chạm vào mặt cô: “Lục Tuyệt, em có nhớ chị không?”
Bây giờ cậu đã trưởng thành, hẳn là nhớ đến cô.
Lục Tuyệt không trả lời, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt cô, như là đang xác định.
Một lúc sau, Ninh Tri mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Tuyệt: “Quỷ chị.”
Ninh Tri cong môi, cậu nhớ cô.
Nhưng cô vẫn phải uốn nắn cậu: “Không phải quỷ chị, là thần tiên tỷ tỷ, chị là thiên thần, chị là mỹ mỹ thần tiên tỷ tỷ.”
Lục Tuyệt trầm giọng nói: “Quỷ chị.”
Ninh Tri thở dài, chật vật bỏ qua: “Ở đây.”
Trong bóng tối, Lục Tuyệt đột nhiên đứng lên, Ninh Tri dường như nhìn thấy cậu đang đi về phía tủ quần áo.
Nghe giọng nói, dường như cậu đang lục tìm thứ gì đó.
Một lúc sau, Ninh Tri mới mơ hồ thấy Lục Tuyệt quay lại.
Lục Tuyệt đưa tay ra, cậu nắm lấy tay cô.
Ninh Tri không thể nhìn rõ, nhưng cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh và mềm quấn quanh cổ tay mình.
Cô ngạc nhiên: “Lục Tuyệt, em đang làm gì vậy?”
Lục Tuyệt cúi đầu, chuyên tâm tập trung, chậm rãi nói: “Trói chị.”
Ninh Tri:...
Giây tiếp theo, cô cảm thấy cổ tay mình bị một thứ mềm mại giống như dải băng quấn quanh, sau đó buộc chặt lại.
Ninh Tri đột nhiên nhớ tới lần trước, Lục Tuyệt dùng dây ruy băng lụa sặc sỡ trói chân cô và cậu lại, cố gắng không cho cô rời đi.
Cô có chút buồn cười, nhưng lồng ngực lại rầu rĩ, cho dù cậu có trói như thế nào, cô vẫn sẽ biến mất.
Tấm rèm bên cạnh được kéo ra, ánh sáng tràn vào phòng.
Xung quanh sáng lên, Ninh Tri nhìn thấy cổ tay mình và tay Lục Tuyệt đang bị buộc chặt, trên đó là dài ruy băng màu sắc quen thuộc.
Lục Tuyệt chớp chớp đôi mắt đẹp, trong đôi mắt đen hiện lên tia hạnh phúc.
Đôi lông mày xanh lục của cậu có chút ngượng ngùng: “Quỷ chị, của tôi.”
Quỷ chị, là của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.