Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 26:




Sau khi thu hoạch một đợt mặt trời nhỏ, Ninh Tri hài lòng.
Bây giờ trong kho nhỏ của cô đã có 30 mặt trời nhỏ, mà cô có thể đổi để cứu Lục Tuyệt.
“Đi thôi, tôi đưa trở về phòng.” Tiểu ngốc sững sờ tại chỗ, bị cô làm cho sợ hãi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vừa rồi anh không ngừng bắn ra mặt trời nhỏ, rõ ràng là thích cô sờ cằm anh, thậm chí là hôn lên cằm anh.
Lưng áo Lục Tuyệt thẳng tắp, thân thể căng thẳng, trong đầu toàn âm thanh buồn bực ôm Ninh Tri đi vào trong phòng.
Ninh Tri dựa vào trong ngực của Lục Tuyệt, ngực rộng và cường tráng, tựa vào rất thoải mái: “Lục Tuyệt, cứ đặt tôi lên ghế sô pha là được.”
Lục Tuyệt ôm Ninh Tri đứng trước ghế sô pha, không nhúc nhích.
“Anh thả tôi xuống đi.” Ninh Tri thúc giục.
Lục Tuyệt mím môi mỏng, vẫn không nhúc nhích.
Ninh Tri ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Lục Tuyệt cúi đầu, ghé sát cằm vào cô: “Còn, gần gũi.”
Ninh Tri:...
Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri, chậm rãi nói: “Cô gần gũi, tôi muốn gần gũi.”
Bắt gặp đôi mắt đen kịt sạch sẽ của anh, khuôn mặt Ninh Tri nóng bừng, cô đột nhiên có ảo tưởng rằng mình đã kết bạn với một đứa trẻ ngoan và học cách làm điều xấu.
“Anh thích những gì tôi đã làm với anh vừa rồi?” Ninh Tri hỏi anh.
Lông mi đen dài của anh vểnh lên, anh kiên trì cúi đầu xuống, chiếc cằm thanh tú kề sát vào Ninh Tri, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Ninh Tri vươn tay sờ cằm, nhưng mặt trời nhỏ không hề xuất hiện.
Cô nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên nói với anh: “Nếu anh cười, tôi mới có thể gần gũi anh, nếu không tôi làm cũng vô dụng.”
Lục Tuyệt chớp mắt, ngây người nhìn cô.
“Cười đi.” Ninh Tri nhếch khóe môi lên: “Anh không phải thích tôi hôn cằm của anh sao? Vậy anh cười một cái.”
Cô đến gần anh, môi gần như đặt trên cằm anh, cô dụ dỗ: “Nhanh lên.”
Môi mỏng Lục Tuyệt hơi nhếch lên, có chút cứng ngắc, trên khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch hiện lên một má lúm đồng tiền nhỏ.
Khuôn mặt tuấn tú,  lạnh lùng cô độc, đột nhiên có chút ngây thơ trẻ con.
Trái tim của Ninh Tri như bị chọc nhẹ, có chút ngứa ngáy.
Môi Ninh Tri chậm rãi chạm nhẹ vào cằm của anh, cô nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trong khung của Lục Tuyệt.
Bị ép ra một lần nữa.
Hơi thở thơm tho ấm áp rơi tất vào mặt Lục Tuyệt, má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cũng sâu hơn một chút.
Ninh Tri lại chạm nhẹ một cái, mặt trời nhỏ thứ hai xuất hiện.
Ninh Tri hôn thêm vài lần nữa cho đến khi mặt trời nhỏ thứ năm xuất hiện, không còn mặt trời nhỏ nào xuất hiện nữa.
Xem ra lần này Lục Tuyệt thật sự bị cô ép khô rồi.
Ninh Tri lùi lại, giống như một tên lưu manh qua cầu rút ván: “Gần gũi xong rồi.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đen bóng và ẩm ướt, anh ngây người nhìn Ninh Tri: “Hôn tôi thêm lần nữa.”
Ninh Tri không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt của anh: “Nhóc tham lam.” Cô di chuyển thân thể: “Ôm tôi lâu như vậy không mệt sao? Mau thả tôi xuống.”
“Không phiền tôi.” Lục Tuyệt mím môi đặt Ninh Tri lên ghế sô pha.
Ninh Tri đếm kho của mình, tổng cộng có 35 mặt trời nhỏ, một mảnh vàng óng!
Ninh Tri ích kỷ muốn đổi tất cả mặt trời nhỏ lấy hào quang, nghĩ đến có thể đổi lại 35% hào quang, quả thực là quá thơm rồi.
Nhưng ánh mắt cô rơi vào Lục Tuyệt đang đứng trước mặt, cô mềm lòng, chọn đi cứu anh.
Lần trước cô đổi lấy hào quang, lần này quay lại cứu anh, thay phiên nhau.
Chạng vạng tối, mẹ Lục bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối riêng cho Ninh Tri, mang lên tầng cho cô.
Lục Tuyệt ngồi vào vị trí của mình của mình để ăn như thường lệ.
Lục Thâm Viễn cởi áo khoác, cho người treo lên, ngồi xuống trước mặt Lục Tuyệt: “Chuyện hôm nay con đã nghe nói, Tiểu Tuyệt không sao chứ?”
Mẹ Lục nói: “Nó không bị thương.”
Lục Thâm Viễn nhẹ nhàng thở ra: “Không sao là tốt rồi.”
“Nhưng Tiểu Tri bị trật chân. Mẹ sẽ cho người mang thức ăn lên cho con bé.” Mẹ Lục hỏi ba Lục: “Có tin tức gì từ đồn cảnh sát không?”
“Người đó khẳng định rằng anh ta lái xe trong tình trạng có cồn. Người mà tôi cử đi điều tra được buổi trưa anh ta đã đi ăn liên hoan với bạn bè ở một nhà hàng, uống rất nhiều.” Người ba lục phái đi điều tra không tra được điều gì khả nghi.
“Tiểu Tri nói rằng người đó đã đạp ga lao về phía họ.” Mẹ Lục cau mày: “Anh ta coi chân ga làm phanh à?”
“Đối phương uống rất nhiều, khi bị đưa đến đồn cảnh sát, anh ta nồng nặc mùi rượu, có khả năng này.” Ánh mắt Ba Lục lóe lên hắc quang, càng không có khả nghi, càng hoài nghi, ông sẽ tiếp tục âm thần phái người đi điều tra.
“Say rượu còn lái xe là tồi tệ nhất.”
Mẹ Lục rất ghét những người không tuân thủ luật lệ giao thông này, không chỉ có hại cho bản thân mà còn cho người khác: “Cũng may lần này Tiểu Tri phản ứng nhanh, đẩy Tiểu Tuyệt ra, nếu không...”
Bà không thể tưởng tượng được hậu quả.
Mẹ Lục bức xúc: “Ông nói với bên kia một tiếng, không thể dễ dàng buông tha được, phải tuân theo các quy định của pháp luật.”
Lục Thâm Viễn đồng tình: “Mẹ nói đúng, cũng may lần này em trai không sao.”
Anh ta quay đầu lại đề nghị với ba Lục: “Ba, chuyện này giao cho con. Cho dù phát hiện ra là say rượu lái xe, nhưng vẫn phải cẩn thận. Con sẽ cho người tiếp tục điều tra.”
Ba Lục cũng nghĩ như vậy: “Ừ, việc còn lại giao cho con. Con theo dõi vấn đề này.”
Lục Thâm Viễn đáp: “Con sẽ thay em trai ra mặt.”
Lúc này, Lục Tuyệt để đũa trong tay xuống, sau đó cầm khăn giấy sang một bên, lặp lại hành động thường ngày của mình.
Anh lau sạch bàn trước mặt, gấp khăn giấy và nhét vào thùng rác, mới đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Tiểu Tuyệt, con ăn xong rồi sao?” Mẹ Lục hỏi anh.
Lục Tuyệt không trả lời, anh đi lên tầng.
Mẹ Lục nhìn bát cơm trống rỗng của Lục Tuyệt, vẻ mặt kinh ngạc: “Thường ngày Tiểu Tuyệt phải ăn gần nửa tiếng, nhưng hôm nay chưa đến mười phút.”
Nghĩ đến điều gì đó, bà đột nhiên bật cười: “Hôm nay Tiểu Tri không xuống ăn cơm, nó đi lên cùng con bé sao?”
Vị trí ngồi hàng ngày của con trai là cố định, giờ ăn cố định, lặp đi lặp lại và cứng nhắc, nếu thói quen thường ngày bị phá vỡ, tâm tình anh sẽ không tốt.
Mà bây giờ, anh vì Ninh Tri mà thực sự phá vỡ thói quen của mình.
Lục Thâm Viễn lặp lại lời nói của mẹ Lục: “Có vẻ đúng như lời bác sĩ nói, Ninh Tri có ảnh hưởng rất lớn đến em trai.”
Mẹ Lục gật đầu cười.
Quả nhiên, Ninh Tri là một sự tồn tại đặc biệt đối với Tiểu Tuyệt.
Trong phòng, Ninh Tri ngồi vào bàn ăn. Ăn đồ ăn do người giúp việc mang lên, phải nói đầu bếp nhà họ Lục nấu ăn rất giỏi, ngày nào cũng khiến cô tham lam muốn ăn thêm vài miếng.
Lúc này, cửa mở ra.
Cô nhìn thấy Lục Tuyệt bước vào với bộ đồ thể thao màu đỏ.
Vóc dáng Lục Tuyệt cao, thường thích tập thể dục buổi sáng, khi đi bộ, thậm chí xuyên qua quần, Ninh Tri cũng cảm thấy đôi chân dài đặc biệt có sức hút.
“Không phải anh ăn cơm ở dưới tầng sao?” Bình thường, lúc này, anh không ăn nhanh như vậy.
Anh bước đến bên cạnh Ninh Tri, ngồi xuống.
“Anh ăn xong rồi?” Ninh Tri hỏi anh.
Khuôn mặt tuấn tú không có biểu hiện gì, anh trầm giọng đáp: “Ừ.”
Đối với chuyện cơm nước xong xuôi của người khác Ninh Tri không nghĩ nhiều, nhưng Lục Tuyệt khác với người bình thường, thói quen hàng ngày đều cố định.
Cô đến gần anh, ngập ngừng hỏi thăm: “Chẳng lẽ anh lên đây để giúp tôi ăn cơm?”
Tầm mắt Lục Tuyệt rũ xuống khẽ run, một lúc sau, anh mới trả lời lại.
Cô đoán đúng rồi!
Trời ơi, sao người đàn ông này có thể tốt bụng như vậy?
Ninh Tri cảm thấy từ khi cô bắt nạt anh, chính là một kẻ xấu xa tội ác tày trời.
Cô đổi đũa, gắp một miếng cá tươi mới, đưa trực tiếp đưa lên môi Lục Tuyệt: “Đây là thưởng cho anh, há mồm.”
Lục Tuyệt mím môi.
“Không nên?” 
“Vậy coi như xong.”
Ninh Tri đang định rút tay về tiếp tục ăn, giây tiếp theo, đầu của Lục Tuyệt nhích lại gần, anh mở miệng ăn miếng cá trên đũa của Ninh Tri.
Lục Tuyệt nhai đồ rất chậm, nhưng anh đẹp trai, nhai từ từ chậm rãi như vậy, có một sự tao nhã khó tả.
Ngay lúc anh ăn cá cô gắp cho, Ninh Tri đã nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu anh.
Ninh Tri rất ngạc nhiên.
“Anh muốn ăn gì nữa không? Tôi gắp cho anh.”
Ninh Tri bắt đầu xum xoe, không đợi Lục Tuyệt đáp lại, cô đã gắp một miếng thịt ngon, bón cho anh lần nữa.
Mặt trời nhỏ thứ hai!
Ninh Tri gắp cho anh ăn mấy lần, cho đến khi lấy được năm mặt trời nhỏ, không có mặt trời nhỏ nào xuất hiện trên đầu Lục Tuyệt nữa.
So với ba mươi lăm mặt trời nhỏ lúc cô hôn lên cằm rõ ràng là hơi ít, nhưng Ninh Tri cũng vừa lòng, hôm nay thật sự là một ngày làm giàu, tổng cộng có bốn mươi mặt trời nhỏ trong kho của cô!
Trong đêm.
Sau khi Ninh Tri tắm xong, cô thay bộ quần áo đã chuẩn bị trước, đi giày vào sau đó mới gọi Bá Vương ra.
Cô đã giao cho Bá Vương ba mươi mặt trời nhỏ, trong khi vốn chật ních nháy mắt chỉ còn lại mười mặt trời nhỏ.
Thực sự lãng phí mặt trời.
Khi Ninh Tri mở mắt ra lần nữa, đã xuyên không.
Cô thấy có rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh cấp hai màu xanh trắng đi ngang qua. Lần này, cô vẫn đang xuyên về lúc cấp hai của Lục Tuyệt?
Có vẻ như Lục Tuyệt đang ở gần đây.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tri đến trường cấp hai của Lục Tuyệt.
Cô hối hận vì đã không hỏi mẹ Lục, Lục Tuyệt học ở trường cấp hai và cấp ba nào, nếu không, cô có thể tìm lớp rồi vào đó tìm cậu rồi.
Ninh Tri bắt đầu tìm kiếm người.
Ánh mặt trời chiều chiếu lên phố, trong lòng có chút tĩnh lặng, cô phát hiện trường học rất lớn, lúc này có hai nam sinh đi ngang qua cô: “Không chơi bóng, anh Thương không có ở đây, rất nhàm chán.”
Một cậu bé khác cầm bóng rổ hỏi cậu ta: “Anh Thương đi đâu vậy?”
“Anh Thương và Lâm Phàm đưa kẻ ngốc đến vườn bách thảo.”
Thanh niên cầm bóng rổ cười nói: “Chuyện gì vậy? Anh Thương không phải muốn đánh tên ngốc đó sao?”
Thanh niên bên cạnh nói với cậu ta: “Anh Thương hôm nay rất tức giận. Hoa khôi trường giận anh ấy. Tên ngốc vừa lúc đi ngang qua, hoa khôi trường cố ý dùng lời nói chọc tức anh Thương.”
Chàng trai giễu cợt: “Hoa khôi trường nói thích tên ngốc, trong nội tâm anh Thương thầm ghen tị, lại không muốn xin lỗi hoa khôi trường nên đã dạy cho tên ngốc đó một bài học.”
“Anh Thương và tên ngốc, chỉ cần IQ online của của hoa khôi trường, cũng nên biết chọn cái nào.”
Trong lòng Ninh Tri có linh tính không tốt, tên ngốc trong miệng hai người này có lẽ là Lục Tuyệt.
Cô nhanh chóng đuổi theo.
Đi qua tòa nhà dạy học, Ninh Tri đi theo hai người đến vườn bách thảo phía sau thư viện.
Nhìn thoáng qua, cô thấy có hai nam sinh, còn có một nữ sinh, một trong hai nam sinh có mái tóc màu nâu nhạt và đeo khuyên tai, trông rất kiêu ngạo và đẹp trai.
Trước mặt họ, người họ đang chặn là Lục Tuyệt.
Ninh Tri bước tới ngay lập tức.
Chàng trai đó là Tống Cảnh Thương, cậu ta hỏi nữ sinh bên cạnh rằng: “Em có chắc là em thích loại phế vật này không?”
Hoa khôi trường cắn môi nhìn Tống Cảnh Thương, hai mắt sáng ngời, nhìn cậu ta nhưng không nói.
Lâm Phàm, anh em của Tống Cảnh Thương, kéo lấy chiếc cặp trong tay Lục Tuyệt, thả xuống đất và giẫm mạnh lên.
Cậu ta cười tự mãn: “Hoa khôi trường học, nhìn xem, cho dù cậu ta bị bắt nạt cũng sẽ không phản kháng, còn ngu ngốc không hiểu được lời nói của chúng ta. Kẻ ngốc như vậy làm sao có thể so sánh với anh Thương?”
Hoa khôi trường cũng không thèm nhìn Lục Tuyệt, cô ta thuận miệng nói một câu.
Người cô ta thích chỉ có Tống Cảnh Thương, trong trường học cậu ta là cây cỏ, đẹp trai lại ngông nghênh, bên trong lộ vẻ hoang dã, có rất nhiều nữ sinh trong trường phải lòng cậu ta.
Hôm nay cô ta chỉ cố tình chọc giận cậu ta.
Hoa khôi trường chủ động nói với Tống Cảnh Thương: “Chúng ta giảng hòa, em chỉ thích anh.”
Ninh Tri ở một bên, từ lời nói của họ, cô đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô tức quá, cái quái gì vậy, hai người này thực sự đã dùng Lục Tuyệt làm bàn đạp cho mối quan hệ của mình!
Cô ở bên cạnh nắm lấy tay Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị đã tới.”
Đến giúp cậu đánh bại những kẻ xấu!
Một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay cậu, một lúc sau, Lục Tuyệt mới ngẩng đầu lên.
So với hai năm trước, hiện tại Lục Tuyệt đã lớp 8 đã cao hơn rất nhiều, lần trước chỉ cao hơn Ninh Tri một chút, bây giờ cao hơn Ninh Tri nửa cái đầu.
Ngũ quan Lục Tuyệt dài hơn ba thước, trẻ tuổi lạnh lùng, hiển nhiên so với quỷ quái trường học trước mặt đẹp trai hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.