Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 47: Phụ thân, tức giận đi!




Bữa cơm tại gia trôi qua vô cùng bình đạm, không có cảnh thê thiếp đấu đá lấy lòng gia chủ, mọi người chỉ chăm chú ăn phần cơm của mình, không ai lên tiếng trò chuyện, không khí trầm lặng an nhiên.
Hai vị di nương Tần thị và Khương thị dường như chung sống cùng đại phu nhân Dung thị rất tốt, cả hai đều dịu dàng hiền thục, lễ nghi chu toàn.
Mặc Triêu Ngân thì khá kì lạ, từ lúc trò chuyện tán gẫu với Vệ Thượng thư đến giờ vẫn luôn trầm lặng, chỉ là ánh mắt nhìn ta mang theo một chút hàm xúc không rõ.
Một chút hàm xúc đó, giống như là vẻ bi thương ảm đạm của một cánh hoa tàn điêu linh trong gió, lại giống như biển xanh dậy lên từng đợt sóng ngầm, thay nhau luân chuyển trong mắt hắn.
Nhưng...tại sao chứ?
Dùng xong cơm tối, Mặc Triêu Ngân nhận đại lễ của mọi người rồi kéo tay ta về phòng, phòng này tất nhiên là khuê phòng cũ của Vệ Cơ Anh.


Nhưng mà, ta vẫn còn việc cần làm, vì vậy dừng chân nói với hắn:
"Vương gia, chàng đi trước đi, thần thiếp còn có chuyện muốn nói với phụ thân."
Mặc Triêu Ngân đối với hành động này của ta hơi nhíu mày, nhưng rồi hắn vẫn gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn ta.
"Vậy ta đi trước, nàng trở lại sớm một chút." Giọng nói của tiểu thụ trầm thấp truyền tới, ẩn chứa ôn nhu đưa tình dịu dàng.
Ta nghe mãi cũng quen, không thấy nổi da gà nữa, hành lễ cáo từ với hắn mới dẫn người đi tìm Vệ Thượng thư.
Khi trở lại đại sảnh, ta mới được hạ nhân cho biết Vệ Thượng thư đã đi đến thư phòng rồi, vì vậy ta lại đi Thư phòng tìm gặp ông ta.
Thư phòng nằm ở phía tây Vệ phủ, đi qua ba dãy hành lang quanh co, một tiểu viện mới tới nơi. Thư phòng nhìn từ bên ngoài khá rộng lớn, cách phòng ngủ của Vệ Thượng thư chỉ vài bước chân, phía trước trồng vài bồn quân tử lan cùng tùng, bách loại nhỏ, trông rất có phong vị điềm tĩnh nhã nhặn.


Đợi gia đinh tiến vào thư phòng bẩm báo, sau đó được sự chấp thuận của Vệ Thượng thư, ta mới cho tất cả hạ nhân đứng chờ ở bên ngoài cách thật xa cửa chính, bản thân lúc này chậm rãi tiến vào thư phòng.
Thư phòng quả thật rộng lớn, nhưng vẫn kém một chút so với thư phòng ở vương phủ của Mặc Triêu Ngân. Vệ Thượng thư đang đứng bên cạnh án thư đặt giữa phòng, điềm tĩnh chắp tay. Ông ta đứng quay lưng về phía ta, cẩm bào màu tím khoác hờ, bóng lưng đơn độc dưới ánh nến yếu ớt dường như trông già nua đi rất nhiều.
"Phụ thân." Ta tiến lên, không nhanh không chậm gọi một tiếng. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, hạ nhân lại cách xa thư phòng, hẳn là có thể bình thường tán gẫu.
Vệ Thượng thư nghe thấy ta gọi cũng nhanh chóng ngoảnh lại, vẻ mặt nhìn ta có chút nghiêm nghị. Ông ta nhìn ta như vậy một lúc, sau đó ôn hòa nở nụ cười:


"Lúc trước chưa từng hỏi qua con, là vì sợ Đoan Vương không thoải mái. Nhưng giờ xem ra, Đoan Vương đối xử với con rất tốt?"
Giọng nói của Vệ Thượng thư khá trầm, nghe thoáng qua giống như tiếng an ủi nhẹ nhàng vậy.
Nhưng mà, sợ Đoan Vương không thoải mái sao? Vậy còn cảm xúc của Vệ Cơ Anh, ông ta có từng nghĩ nàng cũng sẽ không thoải mái? Hơn một năm chia cắt mới được đoàn tụ cùng thân nhân, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt của phụ thân, Vệ Cơ Anh làm sao cảm thấy tốt được.
Bất quá, đây cũng không phải là chuyện của ta.
Khẽ cúi đầu, ta cũng mỉm cười đáp lại: "Vương gia làm sao sẽ không vừa ý với phụ thân được. Dù sao thì nữ nhi cũng chưa từng làm hại ngài ấy."
Vẻ mặt của Vệ Thượng thư hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã trở nên hoà hoãn. Ông ta bình đạm nói: "Anh nhi, con vẫn cho rằng con là quân cờ mà ta sắp xếp bên cạnh Đoan Vương sao?"
Ta im lặng, chỉ là ánh mắt đã trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
Vệ Thượng thư thấy thế liền thở dài: "Anh nhi, con có lẽ đã quên...không phải là ta ép buộc con, mà là chính con nguyện ý được gả cho Đoan Vương."
Nghe ông ta nói vậy, ta cũng không có quá nhiều bất ngờ. Thẳng thắn nhìn vào mắt người được gọi là phụ thân trước mặt, ta ôn hòa nói:
"Phụ thân định nói rằng, vì yêu thương nữ nhi, không đành lòng khi thấy nữ nhi đau khổ mới gả con cho Vương gia lúc ấy còn là tam Hoàng tử sao?"
"Chẳng lẽ không phải như vậy?" Vệ Thượng thư nhướng mày nhìn ta, trầm thấp hỏi.
Ta lại tiếp tục mỉm cười, nhưng trong lòng chẳng có một chút ý cười nào nói: "Phụ thân nếu yêu thương con như vậy, tại sao sau khi Vân Phi tạ thế, Vương gia lúc ấy còn là điện hạ lâm vào thế hạ phong, phụ thân là người tại sao không có một chút động tĩnh? Ngay cả một lá thư cũng không viết cho nữ nhi? Nếu phụ thân yêu thương con, tại sao lại chạy đến chỗ Lan Thừa tướng xu nịnh phục tùng, trong khi nữ nhi và tế tử của người đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng? Lúc đó con cam nguyện được gả cho Vương gia, xem ra rất hợp tâm ý của phụ thân người."
"Hỗn xược!" Vệ Thượng thư tức giận vỗ mạnh lên án thư, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
"Phụ thân, con không lớn tiếng, cũng không hỗn xược, con chỉ nói lên sự thật." Ta cúi đầu rũ mắt, nghiêm túc nói chuyện.
Vệ Thượng thư phẫn nộ đến mức ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt đỏ bừng như thiêu như đốt. Ông ta run run chỉ tay vào ta, gằn giọng: "Con thì hiểu cái gì?! Sự thật? Sự thật mà con nói chính là Vệ Cẩn ta cố gắng giữ cho Vệ gia phong quang ngàn đời không giảm, là một tay ta chống đỡ cho Vệ phủ vinh hoa phú quý trăm năm chẳng suy! Con là thân là nữ nhi Vệ gia, tất nhiên phải vì Vệ gia suy nghĩ. Huống hồ, không phải bây giờ con sống rất tốt sao, con còn không vừa lòng chuyện gì?"
Ha, nữ nhân cổ đại vì gia tộc mà hi sinh hạnh phúc cả đời là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Thật đáng thương cũng thật nực cười!
Còn nữa, phong quang ngàn đời không giảm, phú quý trăm năm chẳng suy? Ông ta có biết, vì quyết định ngu ngốc tự cho là thông minh kia của mình, Vệ gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu, máu tươi rửa trôi phong quang, xác người lấp đầy phú quý?
Mạnh bạo ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vệ Thượng thư, ta từng chữ từng chữ một nói rõ ràng: "Phụ thân cho rằng bản thân là người đánh cờ, nhưng đã tính đến bước bản thân cũng chính là một quân cờ mặc người bày bố hay chưa? Phụ thân đừng quên, con là Đoan Vương phi, nhưng cũng là đại tiểu thư của Thượng thư phủ, năm đó phụ thân tìm đủ mọi cách gả con cho Vương gia, bây giờ lại đầu quân cho Thừa tướng, Lan Thừa tướng thực sự tin dùng phụ thân sao, hay là chỉ muốn lợi dụng phụ thân, phục vụ cho mục đích quyền lực của ông ta? Lại nói, ngoại thích có quan hệ mật thiết với các vương tôn quý tộc, muốn hãm hại hoàng thân quốc thích, ngoại thích đúng là một vị trí bắc cầu rất tốt. Nhạc phụ cấu kết với tế tử mưu đồ bất chính, phụ thân đã từng tính đến chuyện này?"
Cả người Vệ Thượng thư sững lại, khuôn mặt kinh ngạc tột cùng, khóe môi run rẩy: "Con...sao con..."
Ta thẳng người đứng dậy, lạnh lẽo tiếp lời: "Hoặc là, phụ thân đã từng tính đến chuyện này, nhưng người lại cho rằng, Thừa tướng vẫn sẽ tạm thời cần phụ thân như vậy, bởi vì người chủ quản Binh bộ, nắm trong tay thực quyền thiết yếu để nâng đỡ Lan gia. Còn bản thân phụ thân cam chịu nhưng ngấm ngầm bồi dưỡng thực lực thoát li khỏi Thừa tướng, chờ đến một ngày có thể khiến ông ta không thể đụng tới Vệ gia. Nhưng mà phụ thân, thứ cho nữ nhi nói điều này, Binh Bộ không đổi, nhưng Binh bộ Thượng thư chức quan này có thể mãi vững như Thái Sơn sao?"
"Con câm miệng!!" Vệ Thượng thư quát lớn một tiếng. Bàn tay của ông ta giơ mạnh lên không trung, chắc hẳn là muốn cho ta một cái tát, nhưng rất lâu vẫn không thể hạ xuống.
Ta nhìn bàn tay của ông ta, cũng không cảm thấy sợ hãi, một cái tát đổi một con đường sống, tính ra thì ta vẫn quá lời. Ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm ông ta, quan sát dáng vẻ phẫn nộ của ông ta, sau cùng nhàn nhạt nói:
"Phụ thân, cây to đón gió, nhưng trước khi đại thụ ngã xuống, đám cây con sống nhờ dưới tán cổ thụ mới là những thứ yểu mệnh đầu tiên chết đi."
Khuôn mặt già nua của Vệ Thượng thư trở nên ngày càng tối tăm. Ông ta hạ tay xuống, cả người dựa cả vào án thư.
Không khí trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh quỷ dị.
Giữa lúc này, tiếng cười khô khan của Vệ Thượng thư đột ngột truyền tới.
"Hậu cung không ngờ lại là một nơi đáng sợ như vậy. Con xem con đã trở thành cái gì?" Ông ta nhìn ta chăm chú, đôi mắt màu nâu mờ nhạt đọng lại một chút hoài niệm cùng bi thương nhàn nhạt.
Ta im lặng không lên tiếng. Đây đều là kịch tình mờ nhạt nói tới, ta chỉ dựa vào đó, từ từ lật giở rõ ràng từng tâm tư tính toán của vị phụ thân này lên.
"Con nói xem, phụ tử ta vì sao lại trở nên như ngày hôm nay? Ta chỉ muốn bảo vệ phong quang mấy đời Vệ gia mà thôi, rốt cuộc ta đã sai ở đâu?" Vệ Thượng thư khản giọng nói.
"Ngay từ đầu phụ thân đã sai rồi." Ta không chần chừ đáp lời. "Phụ thân đã sai ở ngay nước cờ đầu tiên, sai ngay từ lúc dựa vào người khác để củng cố quyền lực, chứ không phải tự mình trù tính để thăng tiến quan hàm. Phụ thân, kéo bè kết phái trên chốn quan trường nữ nhi không tiện nói tới, nhưng phụ thân chọn người để hạ mình làm thần thật sự quá sai lầm!"
Vệ Thượng thư nhìn ta, ánh mắt không chút dao động, như đang muốn nhìn xuyên qua ta, nhìn xem ta rốt cuộc đã trở thành cái gì như lời ông ta nói.
Đến nước này rồi, xem ra Vệ Thượng thư vẫn chưa từ bỏ ý định làm cây tầm gửi, ta đành phải lật lá bài này, đây mới chính là nguyên do mà ta tìm gặp ông ta.
Ta tiến lên vài bước, mỉm cười nhìn ông ta, mang mười phần nhi nữ nhu thuận nói: "Phụ thân, nữ nhi tìm người, chính là có chuyện này không thể không nói."
_________________
Trở lại khuê phòng, ta rất bất ngờ khi thấy tên thụ ngu ngốc vẫn đang thức chờ mình. Hắn đã cởi bỏ ngoại bào tuấn dật, chỉ mặc hai lớp trung y trắng thuần như tuyết, dáng người ngồi bên mạn giường chờ đợi có chút trầm tư, giống như một vị trích tiên bị lạc mất phương hướng.
"Triêu Ngân, sao thế?" Ta tiến lại gần hắn, trong lòng nổi lên vài phần thương tiếc.
Hắn là nam nhân, sao ta lại thương tiếc hắn được nhỉ? Cũng có phải là mỹ nữ yểu điệu yếu ớt đâu?
Mặc Triêu Ngân đang ngẩn người, dường như cũng không để ý ta đã tiến vào phòng, lúc này nghe ta gọi mới giật mình một cái, vẻ mặt hắn có điểm thất lạc.
Ánh mắt hắn mông lung nhìn ta, mãi một lúc sau mới mấp máy môi nói: "Nàng...về rồi."
Ta lúc này mới thực sự cảm thấy tiểu thụ có điểm không ổn, vì vậy hơi gật đầu rồi nhíu mày nhìn hắn, nửa đùa nửa thật: "Ừ, ta về rồi. Nhưng chàng sao vậy? Đồ ăn hôm nay có vấn đề gì sao? Chàng yên tâm, cho dù phụ thân có xích mích với chàng cũng không dám làm ra chuyện gì đâu."
"Phụ thân nàng..." Mặc Ngân bây giờ mới có phản ứng rõ ràng, hắn đột ngột bật thốt.
Hử? Vệ Thượng thư làm sao? Chẳng lẽ ông ta đã thật sự làm ra chuyện gì không tốt?
Giữa lúc này, Mặc Triêu Ngân bỗng nhiên mạnh bạo ngẩng đầu nhìn ta, nhưng rất nhanh đã quay đầu sang hướng khác, mi mắt có điểm rũ xuống, nhỏ giọng: "Phụ thân nàng nói với ta...nàng lúc trước là vì yêu thích ta, nên mới nguyện ý gả cho ta."
Lúc ấy, ta không để ý tới giọng nói của hắn có chút ngượng ngùng, lại kiềm nén rất nhiều hi vọng cùng chờ mong.
Ta nghe xong, rốt cuộc hiểu ra chuyện gì. Vệ Thượng thư nhìn ra được Mặc Triêu Ngân đối xử tốt với ta, vì vậy đem chuyện này nói ra, mục đích muốn hắn tin tưởng ta hơn, sau này dễ dàng thông qua ta mà tính toán trên người hắn. Nhưng ông ta không ngờ được chuyện tối hôm nay mà ta đến tìm gặp, mấy lời này theo đó đã trở nên thật vô nghĩa.
Lại nhìn tiểu thụ đang ngập ngừng như con thỏ nhỏ trước mặt đây, hẳn là rất khó xử rồi. Nghĩ xem, đang trong mối quan hệ kết giao bằng hữu tốt đẹp bỗng biết được một bên có tình ý, bên còn lại lại trân trọng tình cảm hữu hảo này, không muốn phá vỡ nó, là ai cũng không thể ngăn được bản thân khó xử.
Ta mỉm cười, sau đó xoa đầu hắn, lên tiếng trấn an: "Lời của phụ thân mà chàng cũng tin được sao? Phụ thân chỉ là muốn bãi bỏ ngăn cách giữa phu thê hai người chúng ta mà thôi."
Hắn nghe xong, quay phắt người nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sửng sốt sững sờ.
Hắn không tin sao? Hắn nghĩ ta lừa hắn à?
Vì vậy, ta đành nói thêm một câu: "Chàng yên tâm, chúng ta mãi là bằng hữu tốt, ta không có khả năng sẽ thích chàng."
Ta nói xong liền nhìn về phía hắn, vô cùng bất ngờ khi thấy tiểu thụ đang đờ ra, hai mắt hắn không còn kinh ngạc như trước, mà có điểm rã rời.
Hử? Nói đến vậy mà còn không tin nữa sao?
"Ta là nói thật, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thích chàng, vì vậy chàng không cần khó xử làm gì."
"Đủ rồi!" Mặc Triêu Ngân bỗng dưng quát ầm lên, vô tình làm cho ta giật bắn.
Cái tên nhóc khốn kiếp này, sao đột ngột phát bệnh vậy hả?
Mặc Triêu Ngân trừng ta, đúng vậy, hắn chính xác là đang trừng ta, cả khuôn mặt tuấn tú đều đỏ bừng lên, trên trán còn nổi gân xanh, thực sự có chút khiến người ta phải sợ hãi.
"Ý của nàng, ta hiểu rồi. Xem ra gả cho ta đã khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi ủy khuất!"
Mặc Triêu Ngân thật khác với thường ngày, dường như hắn đã thực sự tức giận, không, phải nói là rất tức giận mới đúng.
"Ta..." Ta mấp máy môi, nhưng chẳng thể nói ra được lời nào.
Biết nói cái gì đây? Ta luôn miệng bảo rằng bản thân không thích hắn, không yêu hắn, nhưng lại chấp nhận thành thân với hắn, vậy chẳng khác nào giống như hắn nói, ta nhẫn nhịn ủy khuất gả cho hắn. Mặt khác, nếu như ta đã không yêu tiểu thụ mà vẫn ngang nhiên trở thành tam Hoàng tử phi, vậy chẳng khác nào nói Vệ Cơ Anh ta biết bản thân là một quân cờ, nhưng vẫn chấp nhận mặc người bày bố, đến bên tiểu thụ vì mục đích đen tối xấu xa.
Hắn tức giận cũng là lẽ dĩ nhiên.
Mặc Triêu Ngân nói xong lời này, cáu gắt nằm xuống giường trùm chăn kín mít, không nói thêm câu nào với ta nữa.
Ta cũng thật bất đắc dĩ, vì vậy quyết định không tới dỗ dành hắn như thường ngày, bản thân yên tĩnh đi ngủ.
Chặn một cái gối giữa hai người, ta rất cố gắng để không đụng chạm tới tiểu thụ đang phát hỏa, sau đó mới cẩn thận nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền. Nằm một lúc như thế, kẻ bên cạnh cũng chẳng thấy có dấu hiệu động đậy, hẳn là đã ngủ say.
Ta phải thừa nhận bản thân là một người rất dễ ngủ, mới một lúc mà đã thấy mình đi vào giấc mơ rồi.
Trong mơ, dường như có ai đó đang gọi ta, giọng điệu trách cứ vô cùng phẫn nộ:
"Nàng là đồ vô tâm, tàn nhẫn, phũ phàng, ích kỉ, thần kinh thô, ngốc chết đi được!"
"Nhưng mà, dù cho nàng vô tâm, tàn nhẫn, phũ phàng, ích kỉ, thần kinh thô, ngốc chết đi, ta vẫn thích nàng."
"Ta thích nàng, thích nàng đấy!"
"Mẹ kiếp, ta thích chính là nàng, gâu gâu!"
Là ai đang nói? Tại sao lại giống như đang uất ức cùng bất lực như thế? Với lại, đây hình như là con người đúng không? Con người tại sao lại sủa tiếng chó vậy?
___________________
Bù đắp 2 chương, nhưng đừng quên bình chọn cho chương trước nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.