Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 46: Người một nhà




Ta thực sự không hề có ấn tượng nào về Thượng thư phủ, nhưng vẫn phải cố gắng che giấu đi ánh mắt xa lạ.
Vệ Thượng thư dẫn chúng ta đi qua hai cái sân lớn mới đến được đại sảnh, trong thời gian này Mặc Triêu Ngân vẫn nắm lấy tay ta không buông một khắc nào, tinh thần làm diễn viên dâng cao phơi phới.
Thượng thư phủ mang phong thái không quá xa hoa mỹ lệ, trái lại còn vô cùng nho nhã thanh cao. Đây thực sự là nơi mà một vị quan tiếng xấu đồn xa như Vệ Thượng thư sống sao?
Chỉ còn cách đại sảnh vài bước chân nữa, ống tay áo của ta chợt bị giật lại. Ta ngoảnh đầu ra phía sau, chẳng có ai cả. Ống tay ta lại bị giật một lần nữa, lần này ta cúi xuống, nhất thời thấy được vị muội muội đáng yêu kia đã đến bên cạnh từ lúc nào.
Nàng ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: "Tỷ tỷ!"


Lòng ta mềm xuống, bước chân vô thức khựng lại. Cho dù ta không thích trẻ con, nhưng cũng không thể phủ nhận được đôi lúc trông chúng rất đáng yêu.
Mặc Triêu Ngân thấy ta dừng hắn cũng dừng, nghi hoặc nhìn ta: "Nàng sao vậy?"
Vệ Thượng thư và người Vệ gia ở phía trước cũng cảm nhận được động tĩnh đằng sau, bọn họ đều dừng lại xoay người. Riêng Vệ Thượng thư sau khi thấy một cảnh này, ông nhìn Vệ Cơ Yên nghiêm nghị nói, nhưng giọng điệu vẫn có chút bất đắc dĩ cùng mềm mỏng: "Yên nhi, đừng vô lễ với Vương phi."
Vệ Cơ Yên nghe vậy, nàng phồng má, mắt to ngập nước hiện rõ vẻ bất bình. Sau đó, cô nhóc này đột ngột giang tay ôm lấy hông ta hét lớn: "Tỷ tỷ là tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải là Vương phi!"
Ta bất ngờ bị nàng ôm, không biết nên nói gì cả, lại nhìn qua Dung thị thì thấy bà đang rơm rớm nước mắt.


"Yên nhi! Đừng náo loạn nữa!" Vệ Thượng thư kinh hãi quát lớn một tiếng.
Vệ Cơ Yên không chịu thua ôm ta chặt hơn, trừng mắt nhìn tiểu thụ bên cạnh nói lớn: "Đều tại ngươi! Trả tỷ tỷ lại cho ta!"
"Yên nhi!" Vệ Thượng thư thực sự đã vô cùng phẫn nộ, toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo dữ tợn.
Vệ Cơ Yên quả thật bị dọa sợ, nhưng nàng không buông ta ra, trái lại còn nép về phía sau ta, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập ủy khuất.
Quan hệ giữa hai tỷ muội Vệ gia rất tốt sao? Nếu như là Vệ Cơ Anh nguyên tác, nàng ta sẽ làm gì vào lúc này?
Nghĩ một lúc, ta đưa tay xoa đầu Vệ Cơ Yên, lại ôn hòa nói với Vệ Thượng thư đang nộ khí bừng bừng bên kia: "Không sao đâu, phụ thân không cần quá hà khắc, Vương gia làm sao sẽ chấp nhặt với một hài tử được?"
Vệ Cơ Yên cười híp mắt, Vệ Thượng thư tỏ vẻ bất đắc dĩ, xem ra là ta đã làm đúng việc rồi.


Nói xong, ta ngẩng đầu lên nhìn Mặc Triêu Ngân. Tiểu thụ lúc này đang ngẩn người, thấy ta nghi hoặc nhìn hắn mới hoàn hồn, cười một tiếng nói:
"Phải, Thượng thư đại nhân không cần quá lo lắng."
Vệ Thượng thư và Vệ gia lúc này mới thở ra một hơi, không ngờ lại nghe hắn nói tiếp:
"Chỉ là..." Hắn nhìn chằm chằm Vệ Cơ Yên, nhướng mày. "Nhị tiểu thư của quý phủ hình như có chút nhầm lẫn. Cơ Anh là Vương phi của bổn vương, làm sao có chuyện trả lại?"
"..." Mặc Triêu Ngân lại muốn phát bệnh rồi!
Vệ Cơ Yên nghe vậy, mắt trừng càng lớn, nàng run rẩy mở miệng: "Ngươi dựa vào cái gì?"
Vệ Thượng thư thất kinh, còn chưa kịp lên tiếng đã bị tiếng cười của Mặc Triêu Ngân cắt ngang.
"Dựa vào gì sao?"
Nói xong, hắn cúi người xuống, gương mặt kề sát mặt ta, dưới góc độ mà mọi người thấy thì giống như hắn đang hôn má ta.
Nhưng mà, ta vẫn bình tĩnh không đánh chết hắn, bởi vì tên này xem ra khá giữ lời, chỉ nhẹ thổi phớt qua má ta một cái, không có hành động gì khác.
Mọi người có vẻ lại không nghĩ như vậy.
Diễn trò xong, Mặc Triêu Ngân bá đạo khiêu khích nhìn Vệ Cơ Yên, nhếch mép cười đắc thắng: "Dựa vào bổn vương có thể làm như vậy, còn ngươi thì không. Ngươi cùng lắm chỉ có thể ôm hông nương tử của ta thôi."
"..."
Vệ Thượng thư chết lặng.
Vệ phu nhân chết lặng.
Vệ Cơ Yên chết lặng.
Toàn bộ Vệ gia chết lặng.
Ta giật giật khóe miệng. Vệ Thượng thư, ta xin rút lại lời nói vừa rồi, tiểu thụ ấu trĩ có thể chấp nhặt được với hài tử, thù cũng rất dai.
Lại nhìn một nhà trên dưới Vệ gia đang đứng hình, ta vô cùng bất đắc dĩ thở dài. Bản thân sống chung với lũ đã quen, nhưng không phải ai cũng thích nghi được với một tiểu thụ đang phát bệnh như vậy.
Ta đẩy Mặc Triêu Ngân ra, tự mình tiến lên một bước nói với Vệ Thượng thư: "Phụ thân cùng Vương gia nói chuyện, nữ nhi không tiện xen vào. Nữ nhi xin được cùng mẫu thân và Tiểu Yên trở lại hậu viện."
Vệ Thượng thư đang sững sờ, nghe ta nói lời này cũng nhanh chóng hồi thần, ông lúng túng ho khan:
"Khụ, vậy phu nhân, nàng dẫn Vương phi và Yên nhi đến hậu viện tâm sự. Hai người di nương các nàng cũng lui xuống đi."
Dung thị nghe vậy, bỏ qua lúng túng vừa rồi mà dịu dàng nở nụ cười, tiến tới nắm lấy tay ta.
"Vương phi, xin hãy để thiếp thân dẫn đường cho người." Giọng nói của phu nhân này êm ái dễ nghe, chất chứa rất nhiều tâm sự, hơn cả là tấm lòng của một người mẹ gặp lại nữ nhi sau một năm chia cắt.
Đáng tiếc, Vệ Cơ Anh thực sự đã không còn ở đây nữa rồi.
Tần thị và Khương thị hai vị di nương cũng theo lời Vệ Thượng thư dịu dàng vâng một tiếng, kính cẩn thoái lui.
"Cơ Anh!" Tiếng tiểu thụ mè nheo gọi với theo.
Ta giật giật cơ mặt quay lại nhìn hắn, không bất ngờ lắm khi bắt gặp một khuôn mặt cún con tội nghiệp, vì vậy ta hung ác làm một động tác cắt cổ, dùng khẩu hình nói với hắn:
"Yên lặng hoặc bình xịt."
Mặc Triêu Ngân: "..."
Vậy là, ta theo Vệ phu nhân Dung thị một đường đi tới hậu viện, bên cạnh còn có một muội muội xinh đẹp ôm cứng trên người như một chú gấu koala.
Nhìn Vệ Cơ Yên một hồi, hình ảnh này dường như có chút quen mắt.
Tính cách của muội muội này với tên thụ kia thật sự khá tương đồng.
Nơi mà chúng ta dừng chân là khuê phòng cũ của Vệ Cơ Anh, bài trí khá đơn giản, đáng lưu tâm chính là vô cùng sạch sẽ, chắc hẳn luôn được quét dọn chăm nom hằng ngày.
Dung thị cho hạ nhân lui hết ra bên ngoài, sau đó mới nghẹn ngào ôm chầm lấy ta:
"Anh nhi của ta, cuối cùng cũng về rồi!"
Nước mắt bà như lệ châu từng giọt lại từng giọt tuôn rơi, giọng nói xúc động nghẹn lại, thực sự khiến ta không biết phải làm thế nào mới tốt.
Ta sợ nhất là có ai đó khóc trước mặt mình, ngoài không biết làm thế nào còn bị lây một chút buồn thương tê tái của người kia.
Vị phu nhân này khác với người mẹ kiên cường gai góc của ta, ngoài lần tiễn cha ra đi thì ta chưa thấy bà khóc thêm lần nào, một mình chống chịu gồng gánh nuôi hai anh em ta khôn lớn. Còn vị phu nhân này, thực sự mềm yếu lại vô cùng dễ xúc động.
Ta trong lòng hơi bất đắc dĩ, đã chiếm thân xác của Vệ Cơ Anh rồi, cũng nên đối xử với thân nhân nàng ấy tốt một chút mới phải.
Ta dùng bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng cho Dung thị, giọng nói cũng mềm đi: "Mẫu thân, không sao rồi, nữ nhi đã về rồi đây!"
Dung thị nghe vậy, ngẩn ra một lúc rồi khóc to hơn, Vệ Cơ Yên bên cạnh cũng khóc òa lên.
"..." Chuyện gì thế này?
"Tỷ tỷ, phụ thân nhớ tỷ, mẫu thân nhớ tỷ, muội cũng nhớ tỷ lắm!"
Vệ Cơ Yên khóc thút tha thút thít nói.
Ta không biết nên nói gì, chỉ sợ chọc trúng chỗ mềm yếu trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ càng xúc động hơn. Vì vậy, ta chỉ im lặng một tay ôm lấy rồi vỗ về tấm lưng yếu ớt của Vệ phu nhân, tay kia nhẹ nhàng xoa đầu muội muội đang nước mắt nước mũi tèm nhem bên cạnh.
Đây không phải là mẫu thân ta, cũng không phải là muội muội ta thật sự, ta quả thực không cách nào xúc động rơi lệ, bản thân có thể làm đến bước này đã là làm hết bản sự rồi.
Khoảng chừng một khắc sau, hai người kia đã bình ổn tâm tình. Dung thị lúc này đã kéo tay ta ngồi xuống ghế, mắt phiếm hồng nói:
"Mẫu thân thật sự lo lắng cho con, trong cung nguy hiểm trùng trùng, sợ rằng Vương gia lúc đó còn là tam điện hạ không yêu thương con, một mình con sẽ phải làm thế nào đây?"
Nói xong lại rơi lệ.
Nhưng rất nhanh, bà đã ngẩng đầu lên mỉm cười: "Nhưng hôm nay con đã xuất cung, vừa rồi chúng ta cũng thấy được Đoan Vương đối xử tốt với con như vậy, mẫu thân yên tâm rồi."
Ta mím môi không lên tiếng. Vệ Cơ Anh không phải bị phụ thân nàng tính kế gả đi sao, bây giờ tại sao lại giống một nhà tình thâm như vậy?
Nhưng ta không hỏi, chuyện này vô cùng phức tạp, ta lại không phải là Vệ Cơ Anh chân chính, chưa nắm bắt rõ ràng tình hình trước kia.
"Hừ! Nam nhân xấu đó có gì mà đối xử tốt với tỷ tỷ chứ? Nhìn bộ dạng làm nũng còn cao siêu hơn con gấp vạn lần kia, khẳng định là tỷ tỷ đã chịu không ít khổ!" Vệ Cơ Yên dẩu môi lên tiếng.
Nhìn hành động này của nàng, ta lại thổn thức, thật là giống đến thần kì!
"Khụ khụ!" Dung thị ho khan quở trách: "Yên nhi, không được vô lễ!"
Ta cười, vỗ tay bà hòa giải: "Mẫu thân, không sao đâu. Vương gia tuy hơi ấu trĩ, nhưng luôn chiếu cố con rất tốt."
"Tốt, tất nhiên là phải tốt!" Dung thị lại nghẹn ngào rơi lệ, vẻ mặt nhìn ta tràn ngập thương tiếc.
Vệ Cơ Yên tính cách linh động hơn vị mẫu thân này rất nhiều, nàng đắc ý cong khóe môi:
"Hừ! Hắn không tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ liền thường xuyên ném hắn xuống hồ cho cá ăn là được rồi!"
"..."
Không khí thoáng chốc ngưng đọng lại.
Ta giật giật cơ mặt. Lời đồn ta hung tàn độc ác, chèn ép phu quân, khiến cho không một nữ nhân nào dám đến gần Mặc Triêu Ngân đã truyền khắp kinh thành rồi, truyền đến cả Thượng thư phủ, miệng lưỡi thế nhân quả nhiên vô cùng đáng sợ.
"Mẫu thân hãy nghe con giải thích!" Ta vô cùng oan uổng phân trần.
"Tỷ tỷ, tỷ giữa đêm ném tên kia xuống hồ, tỷ thật là oai phong!" Vệ Cơ Yên điếc không sợ súng nói chêm vào một câu.
"..." Muội muội, đừng thêm dầu vào lửa nữa được không?
Dung thị trầm mặc một lúc lâu, không khí trong phòng lại tiếp tục ngưng đọng, khó chịu bối rối đan xen khiến lòng người bất an ngứa ngáy. Sau một hồi như vậy, bà chậm rãi nắm chặt tay ta, thủ thỉ giống như dặn dò, lại thêm vào một chút lo âu phiền muộn: "Anh nhi, thân là tức phụ của Hoàng thất, dù mọi chuyện ra sao, con cũng phải nhún nhường trượng phu ba phần. Mỗi bước đi của phụ thân con trên chốn quan trường đều giống như đang dẫm trên băng mỏng, khó bảo toàn nổi mình, huống hồ là ra mặt bảo vệ con? Gả vào nhà đế vương là phải nhìn sắc mặt đế vương, ngôn hành cử chỉ đều phải cẩn thận. Đoan Vương lại là nhi tử của Hoàng đế, là một phần của Hoàng đế, con làm Đoan Vương mất mặt, ô danh lan xa, có khác nào làm Hoàng đế đứt một góc áo? Bây giờ Hoàng đế mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng sau này thì thế nào?"
Nói rồi, bà đưa bàn tay trắng nõn mềm mại lên vuốt ve gò má ta, nghẹn ngào: "Đoan Vương hiện tại yêu thích con, có thể sẽ ra mặt giùm con trước Hoàng đế, nhưng đó chỉ là tình cảm thuở thiếu thời. Nếu như con cứ mãi ỷ sủng sinh kiêu, cao ngạo phách lối, khó tránh sau này sắc tàn tình phai, kết cục lúc đó sẽ vô cùng thảm hại. Nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, con ngăn được một lúc, nhưng sẽ ngăn được cả đời sao? Anh nhi, nghe lời mẫu thân, thu liễm một chút, con ở Thượng thư phủ có thể kiêu ngạo hiên ngang, bởi vì con là đại tiểu thư Vệ gia, nhưng con ở Đoan Vương phủ, chỉ có thể làm một Đoan Vương phi đặt dưới mí mắt của Hoàng thất."
Ta hơi bất ngờ về những gì Dung thị nói, nhưng cũng ngẫm ra được vài đạo lí quan trọng. Đúng vậy, chuyện lần trước dù ai đúng ai sai, có khúc mắc thế nào, người phải nhún nhường vẫn sẽ là ta. Cuộc sống tự do sau khi xuất cung đã khiến ta quên rằng, bản thân đã gả vào Hoàng thất, không thể thoải mái đối đãi với tiểu thụ trước mặt người ngoài. Chuyện xuân dược vừa rồi, dù ta không muốn đẩy tiểu thụ xuống hồ, không muốn thị uy chèn ép tiểu thiếp vào cửa lớn vương phủ cũng thành có, bọn họ không nhìn vào sự thật, sự thật nằm ở số đông.
Vệ Cơ Yên cũng như hiểu ra chuyện gì đó, nàng mím môi im lặng, nhìn ta bằng ánh bắt đầy ủy khuất đồng cảm.
"Nữ nhi hiểu rồi, sau này nữ nhi sẽ cẩn trọng hơn." Ta nhìn Dung thị nói rõ ràng, bây giờ giải thích cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, trước hết phải trấn an mọi người đã. Quan trường, hậu cung, gia quyến Hoàng thất luôn gắn bó mật thiết với nhau, một bên sụp đổ, bên còn lại cũng không thể đứng vững được.
Dung thị nghe ta nói vậy, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, xoa đầu ta dịu dàng nói: "Anh nhi đã trưởng thành rồi."
Vệ Cơ Yên khịt mũi một cái, sau đó nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiến tới ngã vào lòng ta cọ cọ:
"Tỷ tỷ chịu khổ rồi, tối nay tỷ tỷ ngủ với Tiểu Yên được không?"
Ta chưa kịp phản ứng lại trước hành động này của nàng thì Vệ phu nhân một bên đã che miệng cười nói: "Yên nhi đừng vô ý như vậy, tỷ tỷ và tỷ phu của con tất nhiên là phải cùng một phòng rồi, con nếu buồn chán có thể tới ngủ với mẫu thân."
Cái miệng nhỏ nhắn của Vệ Cơ Yên khẽ chu lên một cái, nàng bất bình oán thán: "Mẫu thân! Rất lâu rồi con không được gần gũi với tỷ tỷ mà!"
Dung thị nghe Vệ Cơ Yên nói xong, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngập, bà ho khan hai tiếng nhưng vẫn phản đối:
"Tóm lại là không được! Tỷ tỷ cùng tỷ phu con chung phòng, con chạy tới xen vào còn ra thể thống gì?"
Nói rồi, bà nhìn qua ta, khuôn mặt trắng nõn tinh tế lại đỏ ửng lên. Dung thị ngắm ta một lúc, ánh mắt dần di chuyển xuống dưới rồi tập trung chủ yếu vào ngực ta, sắc đỏ trên mặt chậm rãi lui tán, thay vào đó là rầu rĩ cùng bất đắc dĩ cực hạn:
"Sao lại giống phụ thân con ở điểm này vậy chứ? Một năm trước cái gì cũng đã thử qua rồi, một năm sau sao vẫn không tiến triển được chút nào như vậy?"
"..."
Ta nhìn bộ ngực tròn đầy no đủ của Vệ phu nhân, trong lòng cũng cực kỳ bi ai.
Bi ai chưa hết, chợt ta lại nhớ ra một chuyện: con mẹ nó lại cùng với tên thụ ngu ngốc kia chung phòng nữa à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.