Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 18: Ngoại ô




Bùi Mạch Ninh có chút trốn tránh, rời khỏi người Bùi Mặc. Mặc dù nàng như thế nhưng hắn cũng vẫn bước theo, không nhanh không chậm tiêu sái phía sau lưng nàng, ánh mắt nóng rực kia muốn nàng bỏ qua cũng khó.
Thời gian cũng đã không còn sớm nữa. Bùi Chính Vũ trước đó cũng đã sai người chuẩn bị bữa tối. Tất cả mọi thành viên trong Bùi gia đều tụ hội lại để dùng cơm.
Bùi Chính Vũ có chút vui mừng nhìn trưởng tử của mình. Mấy nhi tử của ông đều ở nơi xa xôi vạn dặm, thật không ngờ lần này đứa con trai trưởng lại trèo non lội suối trở về. Thật ra đối với chuyện thành thân của Bùi Mạch Ninh, chúng chỉ cần gửi về một bức thư chúc mừng là được rồi, không nghĩ tới trưởng tử lại đi suốt đêm để trở về.
Hai phụ tử cao hứng trò chuyện với nhau. Bùi Chính Vũ cảm thấy con trai của mình trưởng thành lên không ít, nhưng ông lại không nhận ra được, nơi đáy mắt của Bùi Mặc ẩn chứa một sự đau khổ mơ hồ.
Bùi Mạch Ninh dù sao cũng đã là nữ tử đã gả ra ngoài, nên ngay trong đêm đó, sau khi dùng xong bữa tối nàng và Tư Không Thu Trạm liền trở về Tư Không gia. Dù đã đi rất xa, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh màu trắng phiếm buồn kia. Thở dài, nàng hy vọng đại ca có thể sớm quên đi nàng.
Ngày lại mặt qua đi, Bùi Mạch Ninh bận rộn không để đâu cho hết việc. Cuối cùng, nàng cũng lĩnh hội đủ các loại bất đồng nhân tính .
Những vị đại bá, thẩm thẩm, người nào người nấy, ai cũng có vẻ muốn nhằm vào trưởng tức nàng. Hết những vấn đề nan giải trong buôn bán đến những chuyện lặt vặt như chọn màu hoa tai, họ đều đến tìm nàng. Nàng bây giờ, đến muốn ra ngoài cửa cũng không ra được.
Những người này đã thật sự kích thích tính hiếu thắng trong nàng. Nàng bằng tuổi này đã kế thừa vị trí Nữ Diêm Vương một cách thuận lợi, nguyên nhân có một phần nhỏ là do được lão gia tử kia đặc biệt cho phép, còn phần lớn chính là nhờ vào năng lực thiên phú của nàng.
Tất cả mọi thứ, chỉ cần nhìn qua một lượt, nàng căn bản đã nhớ kỹ hết thảy. Cho nên, quản trướng, khai trương cửa hàng mới, chỉ trong một thởi gian ngắn, dưới bàn tay của Bùi Mạch Ninh, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Những vị bá bá, thúc thúc đều phải trợn mắt há hốc mồm.
Tài năng của Bùi Mạch Ninh khiến Tư Không Giang cùng Liễu Thục Tuyết ngày nào cũng tủm tỉm cười, càng nhìn càng thấy đáng yêu, xem nàng còn hơn cả con trai của mình.
“ Nàng dâu hiền thảo của ta, cưới được con thật đúng là phúc khí của Trạm Nhi! Thật không hổ danh là người xuất thân từ đệ nhất hương liệu thế gia, bản lĩnh thật đáng khâm phục!” Liễu Thục Tuyết cười cười, sai người đem những đồ điểm tâm đặc biệt chuẩn bị cho Bùi Mạch Ninh ra, thanh âm kia mới vui vẻ và dễ gần làm sao!
Trên thực tế, Bùi Mạch Ninh đã giúp bà một việc lớn. Những việc này, từ trước đến nay, tất cả đều là do Liễu Thục Tuyết quản lý. Bây giờ có nhi tức bên cạnh cùng chia sẻ, bà đương nhiên hết sức vui mừng.
Thế nhưng, có người vui thì cũng có người buồn. Tư Không Thu Trạm đang ngồi cách họ ở một chỗ không xa, cả người hắn tản mát ra hơi thở u ám. Đừng nói hắn vốn không thể làm cho người khác đến gần mình, mà bây giờ cho dù có hắn có thể khiến cho người ta đến gần thì họ cũng sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Liễu Thục Tuyết tề mi lộng nhãn nhìn còn trai lẫn con dâu nhà mình, cười không khác gì phú ông được mùa bắp cải. Bà sao mà không hiểu được tâm tư của hắn cơ chứ! Đứa con này của bà, suốt hơn hai mươi năm qua mới có người có thể lại gần nó, và người đó cũng đã trở thành con dâu của bà. Vài ngày không được gặp nàng, tâm tình nó đương nhiên là không tốt.
Khụ khụ khụ, bà là mẫu thân, đương nhiên phải giúp con mình rồi.
“ Ừm, con dâu à! Hôm nay, theo thông lệ là ngày kiểm tra cửa hàng, con cùng Trạm Nhi đi cùng nhau nhé!” Liễu Thục Tuyết cười sáng lạn, ý tứ của bà đã quá rõ ràng.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, nếu mẹ chồng đã mở miệng, thì tất nhiên nàng cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Tư Không Thu Trạm thực sự ít khi đi ra ngoài, bởi vì, hắn vừa ra khỏi cửa thì người đi trên đường, toàn bộ đều ngã xuống. Thực tế cửa hàng kia cũng không cần hắn phải đi, Liễu Thục Tuyết nói như vậy chẳng qua chỉ là vớ lấy một cái cớ mà thôi.
Nơi có nhiều người hắn không thể đến, chỗ ít người thì hắn có thể đi. Xuất môn hôm nay chính là đi ra ngoại thành phía tây. Đưa mắt nhìn ra là thấy một mảnh mây lục sắc, hô hấp của hắn cũng có phần thoải mái hơn.
Bùi Mạch Ninh có chút bồi hồi nhìn nam nhân lặng im bên cạnh. Mặc dù, bọn họ đã là phu thê, chuyện phải làm cũng đã làm rồi, nhưng lúc chỉ có hai người với nhau, không khí yên tĩnh đến an bình.
Hơi hơi nghiêng người nhìn sang, Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt. Nàng nhìn theo khuôn mặt nam nhân vẫn đang im lặng , không chút biểu tình , ồ, một vành tai của hắn đã nhuộm màu đỏ.
“Phốc” một tiếng, Bùi Mạch Ninh nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Nàng cảm nhận được nam nhân bên cạnh đang bất mãn, nhìn chằm chằm vào nàng, có vẻ như đang ngượng ngùng. Chính là, tay kia vẫn gắt gao giữ chặt lấy nàng.
Bàn tay nàng trắng noãn ấm áp. Loại cảm thụ này, Tư Không Thu Trạm hắn chưa bao giờ được trải qua. Khóe miệng hắn hơi hơi lộ ra một chút ý cười. Có lẽ đây là lễ vật tốt nhất hắn thu được từ chuyến đi này.
Hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau chậm rãi bước đi trên thảm cỏ. Gió hơi quất vào mặt, phía trước không xa có một cái hồ. Nước trong hồ trong vắt, sáng như gương, thoạt nhìn đẹp cực kỳ.
“ Chúng ta đi đến chỗ đó đi!” Đôi mắt sáng ngời, Bùi Mạch Ninh lên tiếng đề nghị.
Tư Không Thu Trạm liếc mắt nhìn thấy bộ dạng cao hứng của thê tử, đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Thế nhưng, còn chưa đi tới đó thì đã có một đoàn người đập vào mắt họ. Cỏ vẻ mục đích của những người đó cũng là đi đến bên vùng hồ kia.
“ Nơi này cảnh sắc thật đẹp! Biểu ca, muội thích nơi này, có thể tặng cho Lâm Nhi nơi này được không?” Một thanh âm trong trẻo mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt, cái mũi khẽ hừ, ngón tay chỉ thẳng vào vùng hồ nước trước mặt. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin, dường như chuyện nàng muốn, nàng nhất định phải thực hiện bằng được thì thôi.
Càng khiến người không ngờ hơn nữa chính là, biểu ca trong miệng của nàng, hóa ra lại chính là Hoàng Phủ Việt.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Việt có vẻ không kiên nhẫn nhìn nàng kia, nhưng vẫn cố nở nụ cười: “ Lâm Nhi, nơi này không phải Lang thành. Chỗ này thuộc về Tư Không gia, ngay cả Hoàng huynh cũng không đoạt đi được!” Lời nói này một chút cũng không sai, kể cả cách đó không xa về phía trước cũng toàn là vùng đất thuộc Tư Không gia.
“ Tư Không gia? nơi đó thuộc về Tư Không gia sao?” Đôi mắt Nam Lâm trừng lên, hết sức không vui. Nhưng, cuối cùng cũng chỉ bĩu môi, giảm xuống một chút kiêu ngạo. Dù sao thì nàng cũng biết đến Tư Không gia, và họ cũng không phải là gia tộc mà Nam gia có thể đắc tội được.
“ Hừ! Biểu ca cũng thật là… Tư Không gia không phải là thần tử dưới tay hoàng huynh sao? Chẳng lẽ ngay đến một cái hồ nước nhỏ cũng không lấy được?” Nam Lâm bất mãn oán trách, cũng không biết là ai trước đó cứ nhìn nàng chằm chằm hồi lâu nhỉ? Chẳng phải là biểu ca hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.