Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 17: Lại mặt




Xe ngựa chạy lạch cạch trên đường, thẳng cho đến khi đến trước cửa Bùi gia mới dừng lại.
Tư Không Thu Trạm lạnh lùng bước xuống xe, sau đó lại quét ánh mắt sắc lạnh nhìn mọi người bốn phía như thể đang chờ xem kịch vui. Hắn lạnh nhạt đưa tay ra để Bùi Mạch Ninh vịn chặt bước xuống xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên Bùi Mạch Ninh xuất hiện trước mặt mọi người mà không dùng mạng che mặt. Dù sao nàng giờ đã là thê tử người ta, nên cũng không cần lúc nào cũng phải mang mạng che mặt, hơn nữa nàng cũng không thích như vậy.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Mọi người ở đây đều đang nhìn không chớp mặt đôi tuấn nam mỹ nữ Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch Ninh. Tất cả đều cảm thấy mơ mơ ảo ảo, thật không ngờ nữ tử bị Việt vương gia đương triều khước từ lại có vẻ đẹp thanh tú đến vậy. Mọi chuyện đang diễn ra cứ như trong truyện cổ tích vậy, thật đáng sợ!
“ Ninh Nhi….!” Bùi Chính Vũ tự mình đứng trước đại môn nghênh đón bọn họ. Nhìn Tư Không Thu Trạm săn sóc nữ nhi của mình cẩn thận như thế, ông hài lòng gật gật đầu, trong lòng cũng đã yên tâm hơn phần nào.
“ Phụ thân!” Bùi Mạch Ninh khẽ cười, nụ cười của nàng giống như đóa hoa nở rộ, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc lòng người, ngay cả Tư Không Thu Trạm đứng bên cạnh cũng thấy sững người. Hắn giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy thê tử của mình cười, đẹp đến không rời mắt được.
Bùi Chính Vũ kích động mang theo hai người vào cửa. Ông không muốn nữ nhi cùng hiền tế của mình tiếp tục đứng đây cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng như con khỉ diễn xiếc ngoài đường.
“ Ninh Nhi, hắn có đối xử không tốt với con hay không?” Thanh âm trầm ấm, Bùi Chính Vũ dò hỏi Bùi Mạch Ninh. Ông chỉ sợ duy nhất một điều, chính là nữ nhi của ông gả vào nhà người ta bị bọn họ khi dễ.
Bùi Mạch Ninh lắc đầu. Hai người bọn họ ít nhất đến bây giờ vẫn luôn tương kính như tân, so với tưởng tượng ban đầu của nàng cũng không có khác gì.
*tương kính như tân: tôn trọng lẫn nhau.
Bùi Chính Vũ nghe được Bùi Mạch Ninh khẳng định như thế, ông vừa lòng gật đầu. Còn đối với vị hiền tế kia thì mặc nhiên ông vẫn giữ một khoảng cách nhất định rồi mới dám nói chuyện.
Bùi Mạch Ninh đối với những chuyện hai người bọn họ nói hoàn toàn không có chút hứng thú. Thế nên, một mình nàng đi ra hậu viện tản bộ. Tùy ý tiêu sái thả bước, khi nàng đi đến đình viện từng ở trước khi thành thân thì nhìn thấy một nam tử thân mặc bạch y đứng ở nơi đó. Nhưng, nhìn tấm lưng kia, nàng liền cảm thấy một loại thương cảm dấy lên trong lòng.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nam tử kia xoay mạnh người lại. Diện mạo tuấn tú, trong sáng, mười phần là một mỹ nam u buồn.
Bùi Mạch Ninh nín thở nhìn hắn, Chậc, cổ đại này đúng là không ít mỹ nam. Dù sao thì nơi này không khí không bị ô nhiễm, có non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình mới tạo nên những con người như thế này. Thật sự là quá đẹp mắt!
“ Ninh Nhi!” Mỹ nam tử u buồn kia vừa nhìn thấy Bùi Mạch Ninh, hai mắt bỗng sáng lên, khuôn mặt lập tức lộ ra một chút tươi cười, nhanh chóng chạy đến trước mặt Bùi Mạch Ninh. Lúc nàng còn chưa lấy lại tinh thần thì cả người đã bị hắn ôm trọn vào lòng. Thoáng chốc, hơi thở mang theo hương thơm cỏ xanh mạnh mẽ xông vào mũi nàng. Không thể không nói, hương vị trên người mỹ nam tử này thật sự rất dễ chịu.
“ Ách… Vị công tử này….!” Bùi Mạch Ninh nhất thời lơ mơ, rất nhanh nàng đã kịp lấy lại tinh thần, vội vã muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn. Nhưng mỹ nam tử kia vừa nghe thấy Bùi Mạch Ninh xưng hô với mình như thế kia, sợ hãi đến mức trực tiếp lui về sau vài bước. Hai tay hắn nắm chặt lấy bờ vai nàng. Con ngươi lớn hữu thần của hắn trừng to nhìn nàng, như thể không thể tin điều mình vừa nghe.
“ Ninh Nhi! Cái gì mà công tử? Ta là đại ca của muội! Muội như thế nào mà lại coi ta như kẻ xa lạ vậy?” Đôi mắt hắn vẫn mở to, con ngươi nhìn chằm chằm vào nàng như đang lên án. Bùi Mạch Ninh cảm thấy xấu hổ, đầu thoáng quay đi. Nàng thử lật xem những ký ức trong đầu có liên quan đến vị mỹ nam u buồn này. Hình như, hắn chính là huynh trưởng của nàng.
“ Đại ca, mấy hôm trước ta bị sợ hãi, nên có một số chuyện không nhớ được!” Bùi Mạch Ninh rũ mi xuống, hơi thở mang theo sự buồn bã, bộ dạng kia thật tội nghiệp khiến người khôn khéo như Bùi Mặc cũng phải tin nàng. Hắn thương tiếc vô cùng, ôm lấy Bùi Mạch Ninh.
“ Sự tình này ta đã có nghe qua, đáng tiếc lúc đó ta lại ở nơi cách xa ngàn dặm. Muội có biết, lúc ta nhận được thư của cha, ta đã thương tâm bao nhiêu, phẫn nộ biết bao nhiêu không? Càng không nghĩ đến, chính là, ta thiên tân vạn khổ gấp gáp trở về, thế nhưng muội lại đi thành thân mất rồi!” Bùi Mặc bi thương, cảm xúc trong lòng phức tạp vô cùng. Nàng thậm chí còn nghe được nỗi ai oán và sự không cam lòng của hắn.
Trong lòng rùng mình, này… Đại ca này sẽ không phải là có tâm tư khác với nàng đó chứ?
“ Ninh Nhi, muội nói cho ta nghe, là muội không muốn, là bọn họ ép buộc muội, đúng hay không?” Bùi Mặc lắc lắc thân thể của Bùi Mạch Ninh. Trong mắt hắn lộ rõ vẻ bi thương, thậm chí còn nổi lên cả một tầng nước. Bùi Mạch Ninh nhìn thấy mà cảm giác ghê người, xem ra, suy đoán của nàng hình như là đúng rồi.
“ Đại ca, tuy rằng việc thành thân không phải là mong muốn của ta, nhưng đây đã là sự thật!” Nàng nói rõ ràng cho hắn nhìn thẳng vào sự thật, chuyện thành thân không phải là chuyện đùa. Chuyện tình cảm yêu đương huynh muội với nhau, nàng không có khả năng chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận đâu.
Sự bị thương trong đôi mắt của Bùi Mặc ngày càng mãnh liệt. Hắn rõ ràng nhìn ra, Bùi Mạch Ninh đứng trước mặt hắn đây đối xử với hắn hoàn toàn như kẻ xa lạ, hơn nữa lại có ý bài xích. Trong lòng hắn đau đớn, hắn vẫn tự cho rằng mình có cơ hội, thiên tính vạn tính cũng không nghĩ đến chuyện này. Có lẽ, hắn đã biết mở đầu nhưng tại sao lại không nghĩ đến sẽ có một kết cục như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.