Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 139: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (67)




Lời nói vừa nói xong.
Thất Thất lại tức giận.
[ !!! ] Ta muốn bò ra ngoài đánh chết các người!
Làm sao mà mặt lại dày như vậy được chứ?
Ai muốn làm người một nhà với các người?
[ Trà Trà, ngược bọn họ! ]Thất Thất rất tức giận.
Trà Trà trấn an Thất Thất một chút, khóe môi cong lên.
"Tôi nghĩ các người đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Thứ nhất, tôi không biết các người.
Thứ hai, các người một tiếng Kình Hoán hai tiếng Kình Hoán, xin hỏi, các người cùng anh ấy rất thân sao?
Hơn nữa, anh ấy khi nào là người cùng một nhà với các người? Tôi nhớ rõ, Chu ca ca của tôi từ trước đến nay đều ở với bà ngoại.
Lại nói tiếp, không chừng cũng không liên quan gì đến các người, nếu phải nói về quan hệ, thì đó chính là quan hệ kể thù.
Tuy tôi còn trẻ tuổi, làm người thời gian cũng không dài, tôi không có sống lâu như các người. Nhưng tôi vẫn muốn nói với các người một điều: làm người, nhất định phải tự hiểu lấy và biết mình đang làm cái gì.
Bây giờ, những người như các người không biết tự hiểu lấy còn không biết chính mình đang làm cái gì, thật sự rất hiếm! "
Còn không biết chính mình đã làm những gì, còn chạy đến trước mặt cô thao thao bất tuyệt, còn uy hϊế͙p͙ cô?
Có bệnh đi?
Một đống lời nói đập tới, trực tiếp đập cho hai người Chu gia vẻ mặt mộng bức.
Trà Trà thở dài, trông có vẻ mệt mỏi, "Thật lãng phí thời gian để nói chuyện với các người!"
Cô chạm vào túi tiền, sau đó xoay người rời đi.
Ahhhh, cô ấy muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon!
An ủi tâm tình nhỏ bé đang bị uy hϊế͙p͙ của cô.
"Thất Thất, ta muốn mua trái cây sấy khô! Coca! Bỏng ngô"
Thất Thất, [ Trà Trà, buổi tối không thể ăn nhiều như vậy, sẽ càng ngày càng mũm mĩm.]
"Mũm mĩm?" Trà Trà nói lại với đôi mắt trầm xuống, rồi nghĩ về vẻ ngoài mũm mĩm của cô, "Như vậy........Cũng khá tốt nha!"
Thất Thất, [............] Được rồi, cô ăn đi!
Xem như tôi chưa nói gì đi.
Sau khi Trà Trà rời đi, cha Chu và dì Chu đứng ở đó, một lúc lâu sau họ mới hồi phục ý thức.
Từ lời nói của cô, bọn họ đoán rằng Trà Trà có thể đã biết điều gì đó, nhưng Chu Kình Hoán sẽ nói cho cô biết loại chuyện này?
Cha Chu nặng nề thở dài, "Em nói xem, anh phải làm sao bây giờ? Anh vốn dĩ muốn để cô ấy đưa Kình Hoán về nhà họ Chu để làm dịu mối quan hệ. Ai biết cô gái nhỏ này........Lại không biết điều như vậy?"
Hơn nữa lời nói ra lại khiến người ta tức giận như vậy.
Sớm biết như thế, ông ta đã không tới đây!
Ông tức giận đến mức muốn giậm chân, hừ lạnh, lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến ông ta rùng mình, "Ai cho phép các người đến đây quấy rầy cô ấy?"
Cha Chu toàn thân nổi da gà, giọng nói này.........
Hai người giật mình quay lại, chưa từng nghĩ rằng khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của Chu Kình Hoán lại lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Bộ dáng của anh lạnh lùng và hung ác.
Cha Chu không dấu vết lùi lại một bước, mẹ nó.........ngươi sao lại ở đây?
Bọn họ đã cố ý tránh đi Chu Kình Hoán, cư nhiên lại gặp được?
Cha Chu nhanh chóng thu lại biểu cảm.
"Kình Hoán? Nhìn xem, ta đây là không phải không tìm được ngươi sao?
Không có biện pháp, ta đành phải đi tìm cô gái nhỏ kia, các ngươi không phải đang yêu nhau sao? Vừa vặn, ta là cha của ngươi nên cùng cô ấy nói chuyện một chút.
Ồ, đúng rồi, cô gái nhỏ kia, Cô ấy cũng khá tốt, rất dễ nói chuyện, khi nào rảnh, nhớ đưa cô ấy về ăn cơm!"
Ánh trăng chiếu lên gương mặt của thiếu niên, phía sau tối đen như mực, "Cô ấy như thế nào, không cần ông phán xét! Trà Trà của tôi tất nhiên là tốt nhất!"
Cha Chu đã theo lời anh nói: "Uh, tốt nhất." Trong trường hợp này, tất nhiên, phải làm nghe theo.
"Ồ, cần phải khen Trà Trà của ta một câu, cô ấy nói ông trong lòng không tự hiểu lấy không biết chính mình đang làm cái gì, câu này thật đúng là chính xác!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.