Nụ cười trêи mặt Cha Chu lập tức cứng lại.
"Cô nói vậy là có ý gì?"
Trà Trà cười giống như một tiểu ác ma.
"A? Nghe không hiểu sao? Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng tôi không có hứng thú đến quán cà phê, có nghĩa là tôi chưa từng tới quán cà phê, chính là nói, tôi thật sự không biết các người nha!"
Ai da, làm sao phải để cho cô nói rõ ràng như vậy?
Thực sự làm người ta khó chịu.
Thất Thất, [ nhưng là............Trà Trà, cô rõ ràng.............] Là quên biết ông già này mà.
Trà Trà thở dài, "Thất Thất, ngươi cũng giống như tiểu phong tử, đều là ngốc bạch ngọt, không thể động thủ đánh bọn họ, tất nhiên phải ngược đãi họ từ một góc độ khác!"
Thất Thất, [.......Tôi không còn thể nói cái gì? ]
Dù sao, điều duy nhất nó có thể cảm nhận được là Trà Trà của nó đã thực sự thay đổi.
Không phải Trà Trà lúc đầu còn không biết gì nữa, cho dù vẫn luôn bị lừa gạt bắt cóc, nhưng ngoài cẩu nam nhân kia ra, có thể hố Trà Trà nhà nó, thật sự là không ai có thể làm được.
Ai, không thể nghĩ về nó nữa.
Thất Thất cảm thấy rằng càng nghĩ, nó càng thất vọng.
Trà Trà bảo bảo của nó sẽ sớm là của người khác.
Ồ không, đã là của người khác rồi.
Cẩu nam nhân!
Kể từ ở quán cà phê ngày hôm đó, cha Chu đã biết cô gái nhỏ này không đơn giản, khiến người ta phải chú ý tới.
Không nghĩ đến, ông đã thực sự nắm bắt được một ít manh mối.
Cư nhiên là có quan hệ yêu đương với con trai của ông ta?
Còn ồn ào huyên náo.
Không chỉ vậy, Chu Kình Hoán còn thay đổi suy nghĩ, trở thành một học sinh ngoan, trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên sẽ đến gặp cô gái nhỏ đặc biệt hấp dẫn này.
Đương nhiên trước đó hai người đều chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ cô gái này lại không cho bọn họ một chút mặt mũi nào.
Ngay cả thủ đoạn giả ngu cấp thấp cũng có thể dùng?
"Cô gái nhỏ, cô phải biết tôi là cha của Chu Kình Hoán và là trưởng bối của cô, nếu nói với tôi như thế này, cô không sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô và Chu Kình Hoán sao?"
Nói cách khác, cô sau này sẽ bước vào cửa của Chu gia, phải được ông ta gật đầu đồng ý!
Đây là điều mà cha Chu muốn bày tỏ, và ông nghĩ rằng điều đó rất đương nhiên.
Trà Trà suy nghĩ một chút, lại càng không vui, "Ông đang uy hϊế͙p͙ tôi?"
Tuy rằng không hiểu lão nhân gia trước mặt, lại có thể tự tin uy hϊế͙p͙ cô ở chỗ này, nhưng là Trà Trà cảm thấy được, bọn họ đang muốn cô hợp tác một chút.
Cha Chu chậc một tiếng, nghĩ rằng cô đang hoảng sợ, cười nói," làm sao có thể là lời uy hϊế͙p͙ chứ? Đây không phải là tâm sự với cô, bồi dưỡng thêm tình cảm sao? Vì trong tương lai, chúng ta đều là người một nhà."
Người một nhà?
Trà Trà khóe miệng giật giật, cô đặc biệt ghét bỏ mà lùi lại một bước, "Ông đang mơ sao? Ai muốn cùng ông trở thành người một nhà? Còn bồi dưỡng tình cảm? Ông có bệnh!"
Làm sao một lão nam nhân, lại nói về sau cùng ta là người một nhà?
Thất Thất, [.............]
Cha Chu thái dương giật giật.
Mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận, ngươi, ngươi, ngươi, là một đứa trẻ, làm sao lại nói lời như vậy?
Muốn chọc giận ông ta?
Người phụ nữ bên cạnh cha Chu, lúc này là bà Chu, em gái của mẹ Chu Kình Hoán, mỉm cười dịu dàng và giật quần áo của cha Chu.
"Bạch trà? Cái tên nghe cũng khá hay, nhưng tiểu cô nương đừng có thù dai như vậy, như vậy không tốt. Sau này nếu gả cho Kình Hoán của chúng ta, sống chung dưới một mái hiên, ngẩn đầu không gặp cúi đầu gặp."