Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn

Chương 3:




* * *

Bởi vì buổi sáng, đại đội trưởng còn không chưa có thổi còi chính thức khởi công, đa số mọi người cũng chỉ mới vừa lãnh hạt giống.

Cho nên có náo nhiệt, tự nhiên là chạy lại xem một chút.

Đi nhận hạt giống, mỗi người đều đặc biệt cẩn thận cầm theo sọt của mình.

Đông Xu nguyên bản cũng không nghĩ tới chạy qua xem.

Đại khái là sinh hoạt ở tinh tế, tính cách nữ chiến thần khá đạm mạc, thậm chí có chút máu lạnh.

Hiện giờ cô chỉ nghĩ xem tâm nguyện của Khương Điềm Điềm là cái gì thôi, đối với cái khác, cũng không cảm thấy hứng thú.

Khi đám người đều bỏ đi xem náo nhiệt, chỗ này liền chỉ còn có vài người.

Một người đàn ông có gương mặt đặc biệt đáng khinh, xoa xoa tay đi đến trước mặt Đông Xu, lộ ra hàm răng vàng khè cười hắc hắc.

Người đàn ông này tuổi cũng không quá lớn, theo tính toán của thời đại này thì hẳn khoảng 20 tuổi.

Trong trí nhớ của cô bé cũng có nhân vật này, tên thường gọi là Lương Cẩu Xuyên, tên thật là Bất Tường, trong thôn có tiếng là tên du thủ du thực.

21 tuổi còn không có cô gái nào nguyện ý gả cho hắn, trong nhà lại nghèo, chỉ nghĩ đến việc lừa các cô gái trong thôn khác nhưng đều lừa không được.

Chính hắn cũng không có tiền đồ, lại còn không chịu chăm chỉ xuống làm ruộng, không có việc gì đi dan díu với quả phụ.

Đã từng nửa đêm chạy đến nhà quả phụ giành giật đánh nhau với nhân tình của quả phụ, một trận liền thành danh trong cả thôn.

Lương Cẩu Xuyên thấy những người khác đều đi xem náo nhiệt, Khương Điềm Điềm còn đứng đây một mình, vội lại đây nghĩ nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi.

Lương Cẩu Xuyên nói:

- Tiểu Điềm Điềm, tới đây anh nhìn xem em một chút.

Ở thời đại này, lớn lên quá xinh đẹp kỳ thật cũng là một loại sai lầm.

Nhưng nữ chiến thần chưa bao giờ cho rằng lớn lên xinh đẹp, là một loại sai lầm, chẳng hạn như cô.

Ở tinh tế, xinh đẹp như cô thật sự không mấy người, nhưng không ai dám tới trêu chọc cô.

Nắm tay lớn là đạo lý!

Người khác dám bởi vì dung mạo của cô nói ra nói vào thì nữ chiến thần liền có thể đánh tới khi hắn câm miệng.

Hơn nữa, Tiểu Điềm Điềm cái tên này.

Cũng là vì ở chỗ này, nếu đổi thành ở tinh tế.

Đông Xu có khả năng sẽ trực tiếp đem hắn ném đến Trùng tộc, làm trùng hậu hành hạ hắn, sau đó lại mang về giáo huấn tiếp!

Lương Cẩu Xuyên cho rằng chính mình có thể nắm tay cô, nói không chừng còn có thể thuận tay sờ ngực gì đó.

Các cô gái khác trước đây hắn đều có thể xuống tay được.

Tiểu Điềm Điềm này lại dung mạo xinh đẹp lại kiều diễm, làn da còn trắng nõn, hắn vẫn luôn muốn xuống tay với cô nhưng không có được cơ hội.

Hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội phải sờ một phen.

Nghĩ đến đó hắn liền mất hồn, Lương Cẩu Xuyên liền cảm thấy thèm đến phát điên.

Cô bé kia còn cố tình không biết, còn hướng hắn cười ngọt ngào như vậy.

Lương Cẩu Xuyên thấy chính mình có thể chiếm được người đẹp, kết quả giây tiếp theo, nữ chiến thần tặng hắn vé máy bay miễn phí.

Bay 15m ra ngoài ruộng, Đông Xu đem Lương Cẩu Xuyên lại đá tiếp sang luống khác..

Hai cái luống lúc sau đều san bằng.

Ít nhất 30 mét.

Lương Cẩu Xuyên rơi xuống đất, bị quăng ngã ở trên đất, trừ lúc rơi xuống đất có chút đau đớn, vết thương khác đều không có.

Nhưng lúc rơi xuống đất, Lương Cẩu Xuyên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Nữ chiến thần khống chế tốt lực đạo, biết niên đại này không được chơi chết người.

Cho nên, chỉ trừng phạt nhỏ.

Lại không nghe lời, liền chơi hư các ngươi!

Để tránh phiền toái, Đông Xu không thể ở lại đó mà chạy đi xem náo nhiệt.

Chỉ là lúc đi qua đó, lại xuất hiện một màn làm nữ chiến thần thấy quỷ dị.

Trên mặt đất là một cô gái vừa khóc vừa nháo, trên đầu lại có mấy cái chữ to màu đỏ tươi.

Số liệu dị thường!

Những người khác trên đầu đều thực bình thường, cái gì cũng không có.

Cố tình lại xuất hiện ở cô gái kia.

Đông Xu trong lòng khẽ nhúc nhích, không vội từ từ tìm hiểu, trước cẩn thận xem xét một chút.

Cô gái kia tên là Lữ Đào, là con gái lớn của gia đình Lữ Nhị Căn, năm nay chỉ mới 17 tuổi.

Lớn lên còn xem như trắng trẻo, nhưng đại Tây Bắc khí hậu không tốt này, trên mặt cô mang theo mấy nốt tàn nhang đỏ đỏ, nhưng cũng không có ảnh hưởng mỹ cảm.

Nhà họ Lữ ở thôn Bàn Thạch là có tiếng.

Không phải bởi vì nhà hắn có quyền thế hay có tài ba như thế nào, mà là bởi vì nhà bọn họ loạn thành như nồi cháo heo.

Ông Lữ cùng bà Lữ nắm quyền trong nhà, ngang ngược không chịu tách ra riêng.

Trong nhà ba đứa con trai, đứa lớn thì gian dối thủ đoạn, đứa giữa chỉ biết cam chịu, đứa út thì sớm cưới một cô gái trong thành, chạy tới trong thành làm công nhân trong xưởng giày nhựa, ăn lương nộp thuế.

Cứ như vậy, người thì trong thành nhưng vẫn phải thường xuyên về nhà tống tiền ba mẹ.

Bà Lữ lại đau lòng con út, nên hắn đến xin tiền bà liền cho.

Con gái út của nhà họ thì gả cho một người đàn ông cùng thôn, liền ở cách vách Lữ gia, con gái út này cũng rất tinh ranh giảo hoạt, không có việc gì liền về nhà mẹ đẻ tống tiền.

Cô cùng anh út của cô hợp nhau đánh kép, khiến bà Lữ không chút thể chống cự.

Ông Lữ thiên vị một nhà quỷ lười con trai lớn, bà Lữ lại thiên vị một nhà con trai út cùng con gái út.

Đứa con trai giữa, cùng vợ hắn lại là một người mềm yếu, luôn chịu đựng sự chèn ép của gia đình, lại còn phải làm việc.

Cho nên, vì cái gì muốn tách ra riêng.

Con trai giữa nuôi một nhà tốt như vậy.

Bọn họ đương nhiên không muốn tách ra riêng, cho nên cũng không nháo ra cái gì.

Nhiều nhất chính là hai vợ chồng đứa con trai giữa phải chịu mệt thôi, rồi cãi vã gì đó.

Nhưng hôm nay Lữ Đào vừa đến đầu bờ ruộng còn chưa lãnh hạt giống, đột nhiên liền cùng đứa con thứ hai của nhà Lữ Đại Căn là Lữ Tráng cãi nhau.

Nói hắn quấy rối mình!

Quấy rối cũng là phạm tội, tại đây cũng không phải là tội danh nhỏ.

Ông Lữ là người ít nói cũng không biết ăn nói, đầu óc cũng nông cạn.

Bà Lữ chỉ biết chiếu cố cháu nội Lữ Thụ.

Lữ Đào trước đây vẫn luôn không hé răng, cả người âm u, hôm nay lại mồm mép nhanh nhẹn.

Cô nói Lữ Tráng đối với cô động tay động chân, nói nhà họ Lữ nhiều năm như vậy không tách ra riêng, khiến trong thôn chê cười.

Lữ Đào vừa khóc vừa nháo, còn thật đáng thương quỳ rạp trên mặt đất.

Mọi người luôn có thói quen đồng tình với kẻ yếu, cho nên lúc này trong thôn đã bắt đầu chỉ trích một nhà Lữ Đại Căn, còn Lữ Tráng kia bị Lữ Đào cào nát mặt.

Lữ Đại Căn luôn sử dụng thủ đoạn nhưng mồm mép kỳ thật cũng không lưu loát, đa phần lực chiến đấu vẫn chính là vợ hắn.

Cố tình bà vợ của Đại Căn hôm nay lại về nhà mẹ đẻ tống tiền không ở nhà!

Lưu lại mấy cái miệng không linh hoạt, lúc này bị Lữ Đào chèn ép nói không ra lời.

- Đủ rồi, mày là đồ con gái bất hiếu, đây là thái độ mày đối với ông nội mày sao?

Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Căn lên tiếng, cũng chính là ba của Lữ Đào, hắn nhìn không được liền lấy một cây đòn gánh định đánh Lữ Đào.

- Nhị Căn, đừng đánh, anh như vậy sẽ đem Tiểu Đào đánh chết a.

Mẹ Lữ Đào tên là Chu Tiểu Thảo, là một người nhu nhược. Bởi vì sinh ba đứa con gái, ở Lữ gia không địa vị, tùy ý ba mẹ chồng khắc khe, anh em chồng còn có cô em chồng khi dễ, cũng không dám cãi lại.

Làm việc nhiều nhất, ăn ít nhất, chịu ức hiếp cũng nhiều.

Tuy rằng buổi sáng Lữ Đào náo loạn như vậy, khiến cô cũng hoảng sợ.

Nhưng thời điểm mấu chốt, cô vẫn biết che chở con của mình.

Tiến lên ôm Lữ Đào bảo hộ trong lòng, Chu Tiểu Thảo nước mắt tuôn ra, nhưng cô không giỏi ăn nói, nửa ngày, cũng chỉ la được một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.