*** Trong trí nhớ của cô bé này, thì ấn tượng đối với Lữ Thụ này cũng không tốt.
Nếu không tốt, Đông Xu cũng không cần nể tình.
Cho hắn một vé miễn phí về nhà, không cần cảm tạ!
Lữ Thụ bị đá bay ít nhất hai mươi mét, sau đó 'Phịch' một tiếng rơi xuống đất.
Cả người trực tiếp té ngã ngất xỉu, ngay lúc đó bà nội Lữ ra ngoài lấy đồ, vừa thấy cháu trai bảo bối nhà mình té xỉu giữa đường, liền gào lên một trận.
- Bà Lữ, bà đừng lo la nữa, còn không mau đem người đưa đi trạm y tế.
Một người đi ngang qua nhắc nhở bà lão một câu.
Bà Lữ lúc này mới không thèm mắng cô nữa, lại vừa khóc vừa la đưa cháu trai đi trạm y tế.
Cũng may bà Lữ cả đời làm nông dân, bản lĩnh khác không có nhưng trên người lại có một đống sức lực, chỉ là đưa Lữ Thụ một thiếu niên gầy đi trạm y tế thì vẫn có thể.
Nhưng dọc đường đi, miệng bà Lữ lại không chút nhàn rỗi, vừa mắng vừa la, vô cùng đa dạng.
Chỉ là khoảng cách của họ lúc này càng ngày càng xa Đông Xu.
Theo ký ức của cô bé, Đông Xu trước tiên về nhà họ Khương một chuyến.
Kết quả vừa tiến vào sân, đột nhiên một cây chổi bay ra nghênh đón cô.
- Con nhỏ chết tiệt kia, sáng sớm liền chạy đi đâu, cũng không biết phụ giúp làm việc, mẹ đánh chết mày cái không có tiền đồ này.
Vương Nguyệt Hoa lúc làm cơm sáng thì không thấy con gái mình đâu.
Lúc này vừa nhìn thấy người, thì tức giận chịu không nổi liền cầm chổi đánh tới.
Nếu là Khương Điềm Điềm trước đây thì chắc chắn sẽ bị đánh.
Nhưng bây giờ đổi thành Đông Xu.
Đánh nhau không thành vấn đề a, tiền đề là ngươi đánh lại hay không.
Thân là nữ chiến thần Liên Bang, đệ nhất nữ ma đầu tinh tế, nhiều ít gì thì giá trị vũ lực cũng là cấp bậc 3S, nam nhân nghe tên Đông Xu cũng theo bản năng run rẩy.
Hiện tại lại có một phụ nhân cầm chổi muốn đánh mình.
- Đừng lộn xộn.
Cô giơ tay liền đoạt được cây chổi, tuy rằng thân thể của cô bé không có sức lực, nhưng tinh thần lực của Đông Xu vẫn còn, đối phó với một người phụ nữ vẫn được.
Cô khẽ quát một tiếng, đoạt lấy cây chổi rồi liếc mắt nhìn Vương Nguyệt Hoa một cái, sau đó đi vào trong nhà.
Nhà bọn họ đã sớm đã tách ra ở riêng, ba Khương Điềm Điềm là con trai út nhà họ Khương, được ông nội Khương rất thiên vị, cho nên phòng ở cũng không tồi, tuy rằng cũng là một căn nhà đắp bằng bùn đất.
Nhưng lại có nhiều gian phòng, hơn nữa nhà chính có tổng cộng năm gian phòng.
Phòng Đông Xu ở phía tây, bởi vì cách vách không có phòng ở, cho nên đến mùa đông thì phòng phía tây đặc biệt lạnh.
Nhưng Đông Xu không thèm để ý, đi vào thấy trong phòng toàn những đồ dùng đơn giản, lại cẩn thận phân tích tình huống trong nhà một chút, Đông Xu lại đi ra ngoài.
- Nấu cơm.
Nhìn thấy Vương Nguyệt Hoa còn đứng sững sờ ở nơi đó không phản ứng gì, Đông Xu trầm giọng mở miệng.
Giọng nói của cô bé rõ ràng vẫn mang theo một chút mềm ngọt.
Nhưng Vương Nguyệt Hoa lại từ bên trong nghe ra một chút áp lực.
- Mày, mày..
Vương Nguyệt Hoa còn chưa nói xong, bà đang định nói mày nghĩ bản thân là lão thiên à.
Kết quả, Đông Xu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn bà một cái.
Cái liếc mắt kia tựa như là nhìn người chết vậy.
Vương Nguyệt Hoa theo bản năng giật mình.
Giây tiếp theo, bản thân bà còn chưa phản ứng lại, thì đã cứng nhắc đi nấu cơm.
Nhà họ Khương làm cơm sáng rất đơn giản, nguyên bản cô bé chỉ được chia cho một chút nước cơm, nhưng một chút cũng không ít.
Cô bé năm nay 18 tuổi, mỗi ngày đều phải làm năm, sáu công việc, làm việc không thua kém vì các thiếu niên khác.
Ăn không tốt, làm việc lại nhiều, trong nhà còn chuẩn bị đem cô bán cho nhà giàu đổi lấy tiền cho hai anh trai cưới vợ.
Gia đình cực phẩm ích kỷ như vậy, Đông Xu cũng không cảm thấy mình cần phải nương tay.
Hơn nữa Đông Xu cũng đã phân tích qua, trong trí nhớ cô bé đối với người nhà là oán hận.
Nói cách khác, chỉ cần mình không đem đối phương chơi tới chết, hẳn là không phá hủy nhiệm vụ.
Hơn nữa có thể nhiệm vụ là giúp cô bé thoát khỏi cái nhà này?
Không có số liệu để căn cứ nên hết thảy đều có khả năng.
Nghĩ đến người nhà, Đông Xu không khỏi nghĩ đến ba mẹ mình, còn có anh hai của mình ở tinh tế.
- Anh hai..
Đông Xu thấp giọng gọi một tiếng, mặt trầm ngâm một chút, lúc sau cô mở mắt ra thì ánh mắt đã sắc bén trở lại.
Sở dĩ cô không nghĩ cách rời khỏi nơi này, mà chấp hành cái gọi là nhiệm vụ.
Kỳ thật cũng là vì anh hai của mình, Đông Ly.
Đông Ly đã từng là chiến thần Liên Bang, giá trị vũ lực cấp 3S, tinh thần lực 3S cấp anh hùng, đã từng là thiên chi kiêu tử của Liên Bang.
Chỉ đáng tiếc là một năm trước bởi vì một trận đại chiến tinh tế, não của Đông Ly bị thương tổn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Đông Xu ở thấy được cái hắc bao đàn này rất quỷ dị thì trong lòng cũng muốn xem xét thử.
Nếu chính mình tiến vào đàn, có thể đoạt hắc bao, khi hoàn thành nhiệm vụ, liền sẽ đạt được hắc bao điểm.
Có hắc bao điểm, liền có thể biến thành bao đen.
Đông Xu sở dĩ không có biện pháp chữa khỏi Đông Ly, là bởi vì trị liệu thuật của cô vẫn luôn dừng lại ở cấp S, không có biện pháp tấn chức.
Không phải bản thân không tự đột phá được bình cảnh, mà là bởi vì tinh tế không có xuất hiện người có trị liệu thuật vượt qua cấp cập 2S trở lên.
Hẳn là có điều kiện trói buộc.
Đông Xu muốn xem thử hắc bao đàn này có thể hay không trợ giúp được cho mình.
Vương Nguyệt Hoa nhìn Đông Xu ăn một hơi hết ba chén cháo, cả người lúc này mới bừng tình, bà đột nhiên thét chói tai mắng chửi:
- Mày đúng là cái đồ phá của, anh trai mày buổi sáng mới ăn một chén cháo, vậy mà mày lại dám..
Đông Xu ánh mắt sát khí nồng đậm liếc qua, thành công làm Vương Nguyệt Hoa câm miệng.
Ăn hơi no, Đông Xu bắt đầu làm công việc hằng ngày của cô bé.
Xuống ruộng làm việc.
Hiện giờ là mùa xuân, mọi người đều vội vàng gieo trồng, lúc này làm được nhiều thì có thể tránh được công điểm.
Cuối năm lúc phân lương thực phân thịt, cũng có thể có được nhiều hơn.
Trong đầu Đông Xu, chỉ có một chút kiến thức ít ỏi về cái niên đại này.
Nhưng cũng đủ dùng.
Năm 76 ở nông thôn, nhân công hoặc là trồng trọt hoặc là cày ruộng, hoặc là mang theo con bò cùng nhau cày.
Mặc kệ loại nào thì cũng đều là lao động bằng sức người.
Đông Xu xem qua cũng không có ý muốn cải tiến.
Thời đại này, rất nhiều đồ vật bị hạn chế, hai năm gần đây thì chính sách còn chút thoáng, hai năm trước một chút thì gió thổi cỏ lay liền sẽ bị nhốt vào chuồng bò.
Đông Xu chỉ muốn tiêu sái làm xong nhiệm vụ rồi bỏ chạy lấy người, cũng không để ý đến thời đại này.
Đại Tây Bắc phần lớn đều là cày ruộng, cũng may hiện giờ cây cối còn xem như rậm rạp, tuy rằng gió cát rất lớn, nhưng làm ruộng vẫn được.
Trong ruộng đa số vẫn là người cày ruộng, phía trước là thanh niên trai tráng làm việc, phía sau sẽ có người đi theo rải hạt giống.
Rải giống đa số là cô gái trẻ tuổi, hoặc là phụ nữ, cả ngày tay làm không ngừng, ước chừng có thể làm 6 công điểm.
Xem lượng công việc của mỗi người nhiều ít mà quyết định.
Đông Xu mới vừa đến liền được phân cho một sọt hạt giống, còn chưa xuống ruộng, liền nghe được cách mình mười mét đột nhiên vang lên một trận khóc la!
- Nhà lão Lữ lại gây chuyện gì rồi, Lữ Thụ không phải buổi sáng mới vừa bị đưa đến trạm y tế sao?
Ghi điểm viên đang nhìn nhân viên kỹ thuật phân hạt giống. Kết quả thấy tình huống bên kia, bất mãn nói thầm một tiếng, lại chạy qua xem đang xảy ra chuyện gì.