Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 150: Ứng thanh trùng




Mèo yêu sửng sốt, đang muốn nói thìNinh Tiểu Nhàn lại nói tiếp: “Ngươi chăm chỉ tu hành, mau chút hóa hình thành người có lẽ ngày sau còn có cơ hội để gặp nhau.” Nàng đưa tay đổ ra một viên thuốc, chính là Trúc Cơ Đan, đem nó đưa cho mèo yêu, “Đây là Trúc Cơ Đan, có thể giúp ngươi tu hành nhanh hơn.”
Âm thanh của nàng đột nhiên nghẹn ngào: “Nếu như ngươi còn nhớ rõ là ta cứu ngươi một mạng thì dừng ở nơi này thôi, không được đi theo ta nữa.”
A Hoa dừng bước chân lại, thấy Ninh Tiểu Nhàn trực tiếp đi về phía trước cho nên vô cùng thê thê thảm thảm khóc thét lên mấy tiếng, nàng cũng không để ý, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của mèo yêu.
Mèo yêu này quả thật là đứng bất động tại chỗ, cho tới khi nàng rời đi thật lâu sau mới từ trên mặt đất bò dậy, ủ rũ bước đi.
Cùng Kỳ không nhịn được nói: “Ta còn tưởng rằng nữ chủ nhân nổi thiện tâm, đem mèo yêu này cho vào trong Thần Ma Ngục nuôi.”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Thần Ma Ngục là pháp khí thượng cổ để lại, không phải là nơi thu dụng động vật, ta đem nó vào trong Thần Ma Ngục thì sau này nó cũng chỉ có thể làm một con sủng vật thôi, ta không có ý định nuôi yêu quái làm sủng vật.
Nàng đi về phía tây, đường đi gian nguy như thế, các nàng không biết có thể đi tới cuối cùng hay không, mèo yêu cũng chỉ là tiểu yêu quái tầm thường, người mạnh mẽ cũng không chăm chằm nhìn vào nó, ngược lại hy vọng sống sót của nó còn cao hơn nàng. Tất nhiên, nàng cũng không phải là thánh mẫu, chẳng qua là trong lòng cảm thấy đem một con yêu quái như vậy làm sủng vật tới để nuôi là không nên.
Cứu con mèo yêu nhỏ này, đối với nàng mà nói chẳng qua là chuyện đủ khả năng, ở một đoạn nhạc đệm ngắn này ai cũng không để ở trong lòng.
Theo lời nói của mèo yêu này thì qua quan ải đi xa hơn một chút về phía trước chừng một trăm dặm là có thể tới huyện thành nhỏ đầu tiên của Lôi Châu rồi, bước đi của nàng cũng nhanh hơn.
Nếu như có thể bay như loài chim để thay cho đi bộ là tốt nhất. Hôm qua con chim màu nhạt khổng lồ tới đón Mịch La kia làm cho nàng hâm mộ gần chết. Nếu còn gặp lại con chim to này thì tốc độ của nàng khi đi về phía tây ít nhất có thể nhanh lên không chỉ gấp mười lần.
Như vậy thì Mịch La đang làm cái gì đây ?
Tối nay không trăng không sao, hắn đang ngồi ở một chỗ trên tảng đá lớn để xem phương hướng, vẫn là một thân hồng bào, lông mày như vẽ, ngón tay của hắn chống cằm, gió đêm lay động làm cho chéo áo của hắn bay phấp phới, khiến cho hắn giống như một trong những trích tiên đang nhìn lên trời.
Chỉ một lúc sau có một bóng dáng từ trong quan nội đi ra, lặng lẽ đi xuống nơi này. Ánh trăng mới từ trong mây chui ra, chiều sáng khuôn mặt của người này.
Đương nhiên đó là một trong hai gã thủ vệ ban ngày bị Ninh Tiểu Nhàn đánh.
Hắn hẳn là tai mắt mà Mịch La an bày thu xếp ở nơi này. Được gọi là Hỉ Phàm, là một trong những người phàm đi theo Mịch La, lại đề bạt Liễu Phàm làm mật thám của mình.
Hai tay hắn tùy tiện để bên người, cung kính nói: “Thiếu chủ, ta tới chậm. Hôm nay chủ tri kiểm tra quan ải chính là người của điện Vân Tiêu nên quy định hơi nghiêm.
Mịch La khẽ ừ: “Đát Tử hôm nay đã tới rồi?”
“Dạ” nam tử này liền xoay người, hiển nhiên là sợ cảnh tượng kế tiếp không quá lễ phép, hắn cúi đầu tính thời gian thở, lúc này mới quay lại một lần nữa, trong lòng bàn tay liền có thêm một con sâu kỳ quái.
Vật nhỏ này có màu nâu, ngực rộng, đầu tròn, trên đầu có râu dài nhỏ, hai chân sau tráng kiện, hai cánh che kín người, nếu như không nhìn kỹ thì nó quả thực cùng với còn dế bình thường không có gì khác biệt, chẳng qua là lúc này nam tử này đem nó lấy ra thì tất nhiên cũng có chỗ bất phàm của nó.
Nam tử nhẹ nhàng gõ gõ hai cái ở trên đầu của nó, cho nên con “dế” này liền dùng chân trước vuốt vuốt râu dài, đột nhiên lên tiếng kêu  : “Lý cô nương, xin dừng bước!”
Âm thanh này cùng với tiếng của Đát Tử giống nhau như đúc, những lời này cũng là những câu nói đầu tiên mà hôm nay Đát Tử mở miệng gọi Ninh Tiểu Nhàn, thật giống như đúc!
Tiếp theo chính là một âm thanh có vẻ hơi mơ hồ vang lên : “Người nào gọi ta. . . . . . Ừ. Là ngươi?” Mịch La đối với âm thanh này có chút quen thuộc, chính là cô bé Lý Mộng Tuyết kia.
Con sâu này tất nhiên là một giống rất hiếm thấy trên đời, gọi là  “Ứng thanh trùng” . Thích sống nhờ ở trong bụng của con người, tất nhiên thức ăn chính là tinh khí, nó lớn lên rất giống với con dế mèn, không thuộc về bất kỳ loại yêu quái nào, chẳng qua chỉ là một loại côn trùng, năng lực sinh sản của côn trùng đều rất đáng sợ, nhưng ứng Thanh Trùng này cũng là một đôi trống mái, cả đời cũng chỉ đẻ trứng hai lần, một lần có bốn quả, tỷ lệ sống đều rất thấp, có thể đoán được nó quý giá thế nào? Cho nên mặc dù nó có đại danh đỉnh đỉnh nhưng người may mắn gặp nó cũng le que không có mấy.
Bản lĩnh duy nhất của nó chính là có thể ghi chép hết thảy những âm thanh xung quanh thông qua chấn động ma sát của đôi cánh, nguyên thanh nặng nhẹ.
Đây là bản lãnh khó có được, bởi vì bản thân nó có thân hình rất nhỏ, lại thuộc về một loại cổ nên không mang theo một chút yêu khí nào, ngược lại rất dễ giấu diếm được cảm giác của tu sĩ hoặc yêu quái. Những chủng loại sâu bên ngoài này số lượng phồn thịnh, nếu như có người đi lại ở bên ngoài, ở dưới chân, ở bên cạnh, ở trên đỉnh đầu, không biết bay tới mấy con sâu nhỏ nữa? Sinh vật thật nhỏ như vậy khiến cho mọi người dựa theo thói quen đều không nhìn tới.
Cho nên, đơn giản mà nói, con vật này nguyên bản chính là máy nghe trộm kiêm thu phóng âm thanh, hơn nữa còn có thể tự do di động mà không dễ bị phát hiện, quả thực là công nghe trộm tốt nhất.
Xem xét lại bản thân nam tử này cũng giống như vậy, rất nhiều trường hợp dưới mắt của tu sĩ và yêu quái căn bản đều không chú ý tới người phàm, nhưng người phàm lại là một quần tộc có nhân số nhiều nhất trên thế giới này, bọn họ giống như cỏ bên dưới chân, như một con kiến hôi, là tảng đất vô hình, vậy không phải là thám tử ẩn hình tốt nhất hay sao ?
Thân phận của nam tử này, chính là “ trùng bộc”. nhiệm vụ của hắn chính là lấy tinh khí của bản thân để chăn nuôi con Ứng Thanh Trùng này, sau đó chờ thời cơ thích hợp thì đem nó thả ra để thăm do nhiều loại tin tức nho nhỏ. Mịch La cũng không biết sử dụng phương pháp gì lại có thể khiến cho Ứng Thanh Trùng sinh sôi nảy nở dưới quy mô lớn, cũng không biết ở nơi diện tích địa phương nhỏ này hắn có thể sắp xếp được bao nhiêu “trùng bộc” làm tai mắt của mình.
Những thứ “trùng bộc” này tuyệt đối trung thành với hắn, trừ bọn họ ra người  nhà cũng phải nhận được sự chiếu cố của phủ Phụng Thiên, mỗi hai tháng Mịch La còn muốn cung cấp “trùng hoàn”. Viên thuốc này là dược vật mà hắn đặc chế để bổ khí, dược liệu trong đó có thể cung cấp trọn vẹn năng lượng cho Ứng Thanh Trùng, lệnh cho nó không được ăn sạch tinh khí của túc chủ ( vật thể chủ tá túc )
Nếu là “ trùng bộc” dám không trung thực thì Mịch La sẽ dừng phát “trùng hoàn”, để cho người này tinh khí mất hết mà chết, vì vậy từ đây hắn thành công bí mật xây dựng được đại quân do thám Ứng Thanh Trùng cho tới nay, còn không có một người nào dám phản bội.
Hắn đúng lúc dùng tới số lượng người phàm khổng lồ mà đếm, dùng Ứng Thanh Trùng để thành lập nên một mạng lưới tính báo khổng lồ.
Đội quân tình báo này chỉ phục vụ cho một mình hắn, ngay cả người của phủ Phụng Thiên cũng không biết sự hiện hữu của nó. Mỗi khi cách ba ngày, đều có chuyên gia xử lý một số tình báo, có thể là thứ vô ích, cũng có thể là bí mật kinh thiên, sau đó rút ra thông tin hữu ích, sửa sang lại tình báo rồi đưa cho hắn.
Đây là bí mật nhỏ của hắn.
Trước mắt chỉ có Ứng Thanh Trùng này, hôm nay hiển nhiên là nam tử này âm thầm sai nó bò tới mặt đất gần Đát Tử, đem lời nói của hai nữ nhân đều nghe một chút cũng không lọt.
Hiện tại nó cũng có thể nói một chữ không lọt, tất nhiên là đem cả âm thanh cùng với ngữ điệu thuật lại ra ngoài.
Mịch La lẳng lặng nghe xong cuộc đối thoại của Đát Tử cùng với Ninh Tiểu Nhàn, ngay cả tư thế cũng không sửa, trên khóe miệng chỉ vong lên tia mỉm cười kinh tâm động phách, nam tử này xem ra đối với tính tình của chủ nhân mình cũng có chút hiểu rõ, thấy thế thì vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
“Tốt, rất tốt.” Mịch La cười nói, “Nàng ta quả nhiên là càng lúc càng to gan rồi.” Tiếng nói của hắn hết sức mượt mà, trong giọng nói còn mang theo một tia sát khí cực nhạt, giống như gió chỉ hơi phất qua bên ngươi cũng bị ngừng lại một chút.
“Lý Mộng Tuyết đem ngươi đánh ngã như thế nào ?”
“Bẩm đại nhân.” Sắc mặt nam tử này hồng lên “Hai người chúng ta là một tổ thủ vệ,cũng không biết tình huống của người kia, nhưng đánh ngã ta không phải là nàng!”
Mịch La dâng lên hứng thú: “Hử? không phải là nàng thì là người nào, chẳng lẽ là hai đứa bé kia?”
Hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy, thế mà nam tử này thật sự gật đầu nói: “Đúng là hai đứa nhỏ kia, ta thấy nàng canh giữ ở trước phòng sau khi có người đi vào, nàng liền hướng về phía ta ngoắc gọi, ta đã đề cao cảnh giác, đâu biết sau khi ta đi vào xong thì hai đồng tử kia liền vây quanh bàn đùa giỡn, ta mới phải né tránh, một người trong đó bắt được cánh tay của ta, ta chỉ cảm thấy trên tay đau nhói thì mệt mỏi tăng lên, ngã ra đất ngủ mất rồi, chờ tới khi ta tỉnh lại thì tỷ đệ ba người bọn họ đã không thấy đâu nữa rồi!”
Mịch La trầm mặc một hồi mới nói: “Cho ta xem vết thương.”
Nam tử nghe lời vén tay áo lên, dưới ánh trăng vết thương này cơ hồ thật nhỏ đến mức không nhìn được, nhưng nhãn lực của Mịch La tốt tới bậc nào ? Rõ ràng có thể thấy được, trên cánh tay của hắn đúng là có một vết thương mảnh như sợi tóc, ngay cả máu cũng không chảy ra.
Hắn cũng đưa tay ra. Đầu ngón tay thon dài, móng tay từ từ dài ra, giống như chiếc tiêm dài, hắn đem tiêm trảo này nhẹ nhàng đâm vào trên cánh tay của nam tử, người sau ngay cả lông mày cũng không nhăn không nhíu.
Mịch La đem tiêm trảo thu về, đặt ở dưới mũi tinh tế ngửi, hai hàng lông mày cong lên : “Thú vị! Hai đứa nhỏ này lại không phải là người!” Ở trong máu nam tử này còn dư lại độc không mùi, Mịch La vừa ngửi, vẫn đem mùi trong độc tố ngửi được ra.
Nam tử kinh ngạc nói  : “Vậy đôi song sinh kia là yêu quái sao ? Nhưng xế chiều rõ ràng đã đi qua kính chiếu yêu, trên gương cũng không có bất kỳ phản ứng nào!”
Mịch La lắc đầu: “Hai người bọn họ cùng ta đi một đường, ta cũng không phát hiện, kính chiếu yêu thấp kém bậc này làm sao có thể chiếu ra chân thân của bọn họ được?”
“Nhìn không ra bọn họ còn nhỏ tuổi, đạo hạnh cư nhiên lại cao thâm như vậy!”
“Ngươi sai rồi, cái này không liên quan tới đạo hạnh.” Mịch La không muốn nhiều lời, hứng thú rã rời phất phất tay. Nam tử này biết hắn đối với đoạn nói chuyện này đã mất hứng thú, vội vàng khom người thi lễ một cái rồi an tĩnh rời đi.
Mịch La ngồi ở trên tảng đá lớn, vuốt ve cằm, trong mắt ánh sáng lạnh chớp động. Hai đứa nhỏ này, nếu không phải khi nãy để lại vết thương ở trên người thủ hạ hắn, thì cho tới nay hắn còn không biết gì đâu, hơn hai năm trước, hắn đem người tấn công thành Minh Tiêu, mới từ trong tình báo biết được, trong thành này có một chi chủng tộc Bức Yêu hết sức bí ẩn, gọi là Phúc Bức. Quần tộc yêu quái này ở thời kỳ ấu niên không chỉ có diện mạo giống nhân loại như đúc, mà còn có thể khiến cho yêu lực quanh thân không tiết lộ một chút nào, thật là thiên phú vô cùng kỳ lạ cũng rất hữu dụng.
Hơn nữa, loại Bức Yêu này ở đầu ngón tay có Hôn Thụy độc, có thể làm cho con mồi trong một khoảng thời gian ngắn nhất nhanh chóng hôn mê, đặc điểm này cùng với độc tố ở trên cánh tay nam tử có hiệu quả hết sức phù hợp.
Quan trọng nhất chính là, từ tuổi mà nói, Lý Mộng Tuyết không thể nào là Phúc Bức vị thành niên được, mà chính là người phàm thuần túy, nếu như thế thì nàng cùng với hai con tiểu Bức Yêu tuyệt đối không phải tỷ đệ ruột thịt, tôn nghiêm của yêu quái khắc sâu ở trong huyết mạch cao quý, hai con Phúc Bức này lại còn nhỏ, không thể nào đối với một người bình thường cúi đầu áp tai, theo lệnh mà làm ( hắn còn không biết trên đời có loại mèo yêu tuyệt thế như A Hoa).
Vì vậy, trên người nàng hẳn là cũng có chút bí mật, cũng không phải thoạt nhìn thông minh vô hại như mặt ngoài. Nhân vật như thế, theo tính cách đặc điểm rất giống với một người hắn đang truy xét _ Ninh Tiểu Nhàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.