Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 149: Mèo Yêu Báo Ân




Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Rất tà môn! Hết lần này tới lần khác chuyện thiếu chủ giao cho mình lại quan trọng hơn, phải xử lý gấp.
Cuối cùng nàng vẫn dò xét lại một lần mới bất đắc dĩ rời đi. Lý Mộng Tuyết này là một hậu hoạn, nếu có một ngày nàng ta gặp phải thiếu chủ, đem chuyện mình làm hôm nay nói cho hắn biết, nàng rùng mình một cái, trong lòng đã quyết định, nếu như gặp lại được Lý Mộng Tuyết, bất kể là có hỏi được chuyện mầm linh trà từ trong miệng nàng ta hay không thì cũng phải giết ngay lập tức, để chấm dứt hậu hoạn.
Nhìn Đát Tử một lần lại một lần băn khoăn ở trên trời, Ninh Tiểu Nhàn lầm bầm nói : “Con nữ yêu này thật sự là nổi điên rồi nha!” Ả ta không tìm được mình thề không bỏ qua sao, cuối cùng bọ cạp yêu ở trên trời cũng cưỡi pháp khí rời đi, rất lâu cũng chưa có vòng lại nữa, đại khái lúc này đã thật sự rời đi.
Nàng từ trong Thần Ma Ngục đi ra, tìm được một lùm cây liền cúi người xuống, lay rụng lá ở trên cây, lộ ra lồng tre ở phía dưới, mèo yêu nhìn chằm chằm nàng, mắt to cô đơn lộ ra vẻ ngu ngơ.
Trường Thiên không nhịn được nói: “Tại sao ngươi phải cứu nó? Huyết thống con mèo yêu này vô cùng kém, ngay cả mười vạn phần của huyết mạch đại yêu cũng không có, cuộc đời này chỉ có thể tấn chức tới Hóa Hình kỳ đã là tổ tông che chở rồi.” Trong mắt hắn nhìn thấy, con mèo yêu này không có giá trị để cứu giúp, ở thời gian chạy chối chết quý giá Ninh Tiểu Nhàn còn muốn xoay người đi lấy lồng tre, thật sự làm hắn không còn gì để nói.
Hắn đánh giá người ngoài như thế thật sự ác độc a, Cùng Kỳ thật lâu chưa lộ diện cũng khen : “Đương nhiên bởi vì nữ chủ nhân nổi lên thiện tâm rồi.”
Nàng đâu thể nói là do ánh mắt tuyệt vọng bi thương của con mèo yêu này xúc động tới nội tâm mềm mại của nàng được? Trong Thần Ma Ngục cũng chỉ có ba giống đực, một con là thần thú có máu tinh khiết, một con là chảy nửa huyết mạch yêu quái, một con thì dứt khoát ngay cả thân thể cũng không có, trực tiếp vẽ lên lò luyện đan, nói cảm tính với bọn họ thì bọn họ có thể hiểu được hay sao?
Nếu như truy binh đi qua, người cũng đã cách quan ải không xa nữa, hẳn là không có đại yêu quái đột nhiên xông tới ngăn cản đường nữa, nàng giơ lồng tre lên, hướng về phía mèo yêu bên trong thật tình nói: “Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta. Ừ, nếu như ngươi không đột nhiên nhảy dựng lên cào ta thì ta sẽ đem ngươi thả ra, như thế nào?”
Mèo yêu kia liền mờ mịt gật đầu
“Ngươi được tự do.” Ninh Tiểu Nhàn đem mấy lá bùa lung tung xé toang không còn một mảnh, mở cửa lồng ra sau đó xoay người bỏ đi.
“Thế thôi sao?” Cùng Kỳ nghi ngờ nói. Nữ chủ nhân cũng có một bụng mưu ma chước quỷ, nàng đem con mèo yêu yếu ớt này cứu ra ngoài, hẳn là phải có lợi ích gì đó mới đúng?
“Thế thôi à.” Nàng bất mãn nói, “Giọng điệu của ngươi là có ý gì?” Thỉnh thoảng giúp đỡ những kẻ nhỏ yếu một chút thì nàng vẫn làm được. Điều kiên tiên quyết là không nguy hiểm tới an toàn của bản thân. Con mèo nhỏ này làm cho nàng liên tưởng tới chính mình, ban đầu khi đi tới cái thế giới này, nàng còn bất lực hơn cả con mèo yêu này, nó còn là một yêu quái a, nàng thì chỉ có sức lực yếu đuối đáng thương của một cô gái phàm trần. Nếu như không có gặp được Trường Thiên, cả đời này nói không chừng nàng còn phải ở trong cái thôn nho nhỏ trong núi kia, không thể chống lại được sự tàn phá của thời gian, cuối cùng còn có thể gả cho một anh chàng lỗ mãng.
Có lẽ dần dần nàng cũng từ từ quên mất đi vùng đất Hoa Hạ đã sinh dưỡng ra nàng.
Hiện tại, nàng có một chút sức mạnh, vì sao lại không thuận tay giúp tiểu yêu quái này? Nó có tu vi thực lực thấp như vậy, ngay cả hại người cũng không đủ bản lĩnh.
Vậy mà chỉ đi phía trước mấy bước, dưới chân liền truyền tới cảm giác đạp phải thứ gì đó.
Trên đường nhỏ này ngay cả tảng đá cũng không có, nàng giật mình, vừa cúi đầu nhìn thì thấy con mèo yêu kia cũng đi theo, đang dán ở dưới mắt cá chân của nàng làm nũng.
Í, tên tiểu tử này có chút cổ quái.
Đừng nói là nàng, ngay cả Trường Thiên ở trong Thần Ma Ngục cũng nhẹ nhàng í một tiếng: “Kỳ quái, con mèo này đi đường lại không có một chút tiếng động, ngay cả ta, nếu như không cẩn thận nghe cũng không nghe được âm thanh bước chân của nó.”
Nhưng phàm là những con mèo bình thường thì trên chân đều có đệm thịt, lúc đi sẽ rút móng vuốt vào, lặng yên không một tiếng động. Song ngũ giác của nàng đã vượt xa người bình thường, còn chưa nói tới pho tượng thần thú trong Thần Ma Ngục có ngũ giác càng vượt qua cự yêu, nếu ngay cả hắn đều nói bước chân của con mèo yêu này quá nhẹ, như vậy nó thật sự có một chút cổ quái.
“Trên người của ngươi có chút cổ quái đây.” Nàng cúi người, nhẹ giọng nói với con mèo yêu này.
Con mèo yêu lập tức tỉnh táo tinh thần, ngước cổ lên, hướng về phía nàng kêu lên vài câu, giống như muốn nói cái gì đó.
Ninh Tiểu Nhàn một đầu hắc tuyến. Nàng là người, nghe không hiểu tiếng nói của mèo yêu a!
Trong Thần Ma Ngục, giọng nói của Trường Thiên trầm thấp vang lên: “Cùng Kỳ!”
Cùng Kỳ bất đắc dĩ nói: ” Chẳng qua chỉ là lời nói của một con mèo yêu đê tiện mà thôi, lại còn muốn đường đường Cùng Kỳ đại nhân ta tới phiên dịch , ai nha!” Sau đó kêu thảm một tiếng, đoán chừng là bị Trường Thiên gõ lên đầu rồi, lúc này mới rầu rĩ nói, “Con mèo yêu này nói, từ khi nó sinh ra tới nay thể chất dường như yếu hơn những con mèo khác, nên nhanh chóng bị mẫu thân vứt bỏ rồi. Chẳng qua là bước chân của nó so với đồng loại nhẹ hơn rất nhiều, có thể dấu giếm được rất nhiều yêu quái, ừ, nó nói nó cũng không biết tại sao lại như vậy.”
Mèo yêu thấy nàng có thể nghe hiểu lời của mình liền mừng rỡ. Nàng đi một đường thì con mèo nhỏ cũng đi theo một đường, trong miệng không ngừng nức nở, thỉnh thoảng còn úp sấp ở trên lưng bàn chân của nàng làm nũng với nàng, tính tình này cùng với một con sủng vật nuôi ở trong nhà dường như không có bất kỳ cái gì khác nhau.
Nàng không nhịn được ngồi chồm hổm xuống gãi gãi cổ con mèo này, chỉ thấy nó lập tức ngã xuống đất, mắt nheo lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Trường Thiên không nhịn được cả giận nói: “Con mèo yêu này không chỉ có nhỏ yếu mà ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất của yêu tộc cũng không để ý, sớm biết như thế thì không cho ngươi cứu nó!”
Cùng Kỳ len lén nhìn hắn một cái thầm nghĩ, Thần Quân đại nhân ngài đây là tức giận hay đố kỵ vậy?
Nàng cười hắc hắc hai tiếng. Cứu cũng đã cứu, hiện tại mới nói tới đổi ý là có dụng ý gì ? Rồi lại nói bản thân con mèo yêu này cũng nhỏ yếu, làm nũng bán manh còn không phải là một sách lược sinh tồn sao? Cái này rất giống những người của gia đình phú quý nuôi chó, chỉ lắc lắc cái đuôi ba cái là có thịt ăn, mà sói ở nơi dã ngoại có lẽ quắt bụng uống gió tây bắc mấy ngày cũng không có ăn. Tất nhiên, lời này không thể nói với Trường Thiên, nếu không hắn sẽ cảm thấy tôn nghiêm của yêu tộc nhận lấy vũ nhục lớn lao.
Lòng tự ái của nam nhân thật là thứ vô cùng dễ vỡ.
Nàng bị Đát Tử đuổi theo một đường, hai con ngựa đều để lại ở quan ải căn bản không dắt đi được, một trong số đó chính là con ngựa già cơ trí, chẳng qua ngựa này ở nơi có nhiều người so với đi lên đường theo nàng thì tốt hơn.
Từ trước tới nay nàng rất ít khi làm những vụ mua bán thâm hụt tiền vốn thế này, vừa nghĩ tới mất hai con ngựa ở quan ải thì trong lòng có chút buồn bực.
Hiện tại nàng cũng chỉ có thể đi bộ thôi, cũng may con mèo yêu bên cạnh không có chuyện gì liền vòng quanh nàng xoay vòng vòng, làm đủ bộ dáng đáng yêu, khiến trong lòng của nàng bớt hờn dỗi một chút.
Mặc dù trong lòng Cùng Kỳ tâm không cam, tình không muốn, nhưng không cách nào làm trái ý của nữ chủ nhân, cho nên nó rất nhanh liền đem thân thể con mèo yêu nói ra, thì ra là tuổi của nó cũng có hơi sáu mươi rồi, nghe tới đó Trường Thiên lắc đầu, một con mèo yêu sống tới sáu mươi tuổi còn muốn dựa vào làm nũng để sống, nó lăn lộn trong cuộc sống cũng quá thê thảm một chút, nó tự biết cho dù thực lực hay huyết thống cũng là một yêu quái tầm thường trong những yêu quái tầm thường, thậm chí còn không có bất kỳ một thế lực yêu tông nào chịu chứa chấp nó, cho nên qua nhiều năm nó vẫn trải qua cuộc sống bôn ba vô định.
May là nó còn có một thiên phú không ai bằng, tức là đi trên đường không tiếng động, thậm chí có thể giấu diếm được lỗ tai của rất nhiều đại yêu quái, nó dựa vào bản lãnh này, vốn có thể từ yêu quái khác hoặc dã thú trộm được một chút thức ăn cơm thừa canh cặn, miễn cưỡng ăn no cái bụng của mình. Nghe tới đó ngay cả Cùng Kỳ cũng không nhịn được muốn trợn trắng mắt lên, làm yêu quái mà ngay cả dã thú bình thường cũng đánh không lại, hôm nay thật là mở rộng tầm mắt a.
Ninh Tiểu Nhàn đối với chuyện này cũng không có cảm giác quá lớn, con mèo yêu này ckhông giống yêu quái, ngược lại chỉ giống như một con mèo nhỏ bình thường, hơi đần một chút, cuộc sống khó khăn thì có gì khó hiểu đâu?
“Vậy tại sao ngươi lại chạy đến trong nhà lão nhân kia ở? A. . . . . . Hoa.”
Cái tên thật sự là cực phẩm, chẳng qua mèo yêu hiển nhiên đã nghe quen, nhất thời ngay cả lỗ tai cũng đều rũ xuống, cúi đầu một lúc lâu, lộ ra vẻ mặt rất đưa đám.
Bốn mươi năm trước, nó mới vẻn vẹn hơn hai mươi tuổi. Tuổi thọ của yêu quái dài, tất nhiên sinh trưởng so với dã thú bình thường càng chậm hơn, nó rất sớm đã bị vứt bỏ, thân thể trước sau vẫn nhiều bệnh tật, lúc hơn hai mươi tuổi còn nhỏ hơn con thỏ lớn một chút, có một ngày nó bị lão sói cắn ở trong miệng, mắt thấy sắp phải biến thành bữa ăn trong miệng nhà khác rồi, vừa lúc đó vị tổ phụ kia tuổi còn trẻ đi qua, lúc ấy hắn chỉ có mười bảy tuổi, chính là thời điểm khí huyết rất vượng, cho nên cầm củi đốt làm lão sói sợ chạy mất, cứu con mèo yêu này.
Nó còn nhớ rõ thiếu niên này lúc ấy rất ôn nhu mà vuốt ve đầu nó, liền hái thảo dược thoa lên miệng vết thương của nó, lúc này mới thả nó xuống để nó đi.
Chớp mắt một cái đã qua bốn mươi năm, thiếu niên ban đầu đã biến thành một lão hán gần sáu chục tuổi, nó lại không có biến hóa gì, so với một con thỏ lớn thì không lớn hơn được bao nhiều, bên ngoài khoác da mèo, chẳng qua là đối với cái mạng của mình cũng càng thêm cẩn thận.
Rốt cục cũng có một ngày nó tìm được lão đầu tử này, lúc này, vợ con hắn đã chết trong một cuộc đại hỏa nghiêm trọng, chỉ để lại một đứa bé trắng nón nã. A Hoa không có bản lãnh khác, nhìn lão nhân làm buôn bán gạo và mì, ở trong nhà thường xuyên bị chuột ăn vụng, tổn thất không nhỏ cho nên liền ở lại giúp hắn đuổi chuột, hẳn là làm hết phận sự nghĩa vụ của một con mèo thủ vệ bình thường, lâu tới bảy năm.
Nếu như lần này không hiện hình ở dưới kính chiếu yêu, không chừng nó còn muốn ở trong nhà của lão đầu này, chăm sóc hắn cho tới trước lúc lâm chung.
“Làm sao lại sơ ý để bị kính chiếu yêu phát hiện?” Chưa từng thấy có con yêu quái ngu như vậy, dám mạnh mẽ đứng ở dưới bảo kính.
Kết quả con mèo yêu nghẹn khuất nói, nó vốn ngủ ở trong bọc hành lý của tổ tôn kia, đâu có biết quan ải hôm nay lại treo kính chiếu yêu lên, nhất thời làm cho nó lộ ra nguyên hình, nói cách khác, công việc làm tình báo quá kém, Nham Thành gặp chuyện không may hai ba ngày rồi, yêu quái xung quanh đây cũng đều nghe được tiếng gió, chỉ có nó là không để ý tới chuyện bên ngoài, cũng xứng đáng có một kiếp lần này.
Sau khi nghe xong Ninh Tiểu Nhàn cũng không nói gì nữa. Yêu quái này cũng có tình có nghĩa khó gặp, chẳng qua là không ôm chí lớn một chút.
“Bây giờ ngươi còn muốn đi tìm vị lão tiên sinh đó không?”
Mèo yêu lắc đầu. Ở quan ải, thái độ của lão hán đối với nó làm cho nó vô cùng thương tâm, chung sống bảy năm, một khi biết mình là mèo yêu thì lập tức vạch rõ giới hạn, một tay đẩy nó đi ra, nó đã nản lòng thoái chí.
Làm bạn với người một nhà này bảy năm, ừ, ân cũng đã báo xong.
“Kế tiếp, ngươi định làm thế nào?” Ninh Tiểu Nhàn hỏi.
Mèo yêu lập tức chấn hưng tinh thần, meo meo điên cuồng nói. Cùng Kỳ đang muốn phiên dịch, Ninh Tiểu Nhàn chận lại nói: “Đợi đã, để cho ta đoán, nó muốn đi cùng ta?”
“Nữ chủ nhân, ngài thật là thông tuệ cơ mẫn, Thiên Hạ Vô Song. . . . . .”
Nàng thở dài, không để ý tới con cọp om sòm này, cúi đầu nói với mèo yêu: “A Hoa, một đường đi về phía tây của ta, bản thân tự khó bảo toàn, sau này cũng khó có thể che chở chu toàn cho ngươi được, hay là ngươi kiếm một người chủ nhân khác tốt đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.