Nhung Mã Hồng Trang

Chương 21:




Quách Uẩn đã truyền chỉ dụ từ trước, để chúng ta không cần xuống ngựa tiến thẳng vào cung, vì vậy chúng ta cưỡi ngựa đi thẳng đến trước Văn Hoa điện.
Yến tiệc ở Văn Hoa điện đã được dọn ra, ta ngồi xuống chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn Quách Uẩn.
Nàng ngược với ánh sáng, trang phục hoa lệ ngồi trên long ỷ, trêu ghẹo ta: “Nhìn xem Khai Bình tướng quân của chúng ta được hoan nghênh biết bao, một đống túi tiền, chỉ sợ là trái tim của tất cả thiếu niên ở Đế Đô đều treo lên người ngươi rồi.”
“Thần không có dự định đó, chí không ở đây, nguyện cả đời không gả, bệ hạ đừng nhắc tới nữa.”
Dứt lời, mọi người đều im bặt.
Tĩnh Vương cho phép nữ tử trong vương phủ tái giá, những lời này ta cố ý nói trước mặt văn võ bá quan, chặt đứt con đường tái giá của bản thân.
Điều kinh khủng hơn là ta nắm trong tay binh quyền Tuyên Phủ quân, nếu tái giá, Quách Uẩn có thể lấy cái cớ này mà thu hồi binh quyền của ta. Nhưng nếu ta không muốn tái giá thì…
Ngoại thần võ tướng từ chối giao ra binh quyền là đại tội mưu nghịch.
Ánh mắt kinh ngạc của Sở Nông Ngọc đảo qua lại trên người ta và Quách Uẩn, sợ Quách Uẩn nổi trận lôi đình ở đây. Du Đương Quy sững sờ nhìn ta, Lục Cô Nguyệt nhún vai, bày ra vẻ mặt đã biết từ lâu. Còn Trương Kính Tiên ngồi bên dưới lo lắng siết gãy đôi đũa trong tay.
Vậy mà Quách Uẩn lại cười để phá vỡ sự im lặng này, nàng nói: “Tối nay Đế Đô đặc biệt vì Khai Bình tướng quân mà hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm để tổ chức lễ hội đèn lồ ng. Tướng quân đừng nói trước như vậy không chừng hôm nay ngươi sẽ gặp được ý trung nhân đấy.”
Ta lắc đầu: “Từ nhỏ ta đã sống ở Đế Đô, sau khi thành thân thì luôn quanh quẩn trong hậu viện Vương phủ. Cho đến khi xuất chinh ta mới biết non sông tráng lệ. Nay thiên hạ đã thái bình, thần muốn cầu xin bệ hạ ban cho một ân điển.”
Quách Uẩn cau mày, giống như đã biết ta muốn được ban điều gì: “Ngươi nói.”
“Thần cầu được tự do. Đông Hải có Tiên Sơn, Bắc Mạc khói cô độc, biên giới phía Nam có dị nhân, phương Bắc có mây màu. Thần muốn nhân lúc còn sống đi chu du tứ phương, thăm thú vạn dặm núi sông.” Ta giương mắt nhìn Quách Uẩn, vẻ mặt khẩn cần.
Quách Uẩn nhìn chằm chằm ta hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng tự giễu cười một tiếng, ánh mắt xa xăm không biết đang nghĩ gì.
“Ở trên cao quá lạnh lẽo, những người bên cạnh trẫm không phải đã rời đi thì là chuẩn bị rời đi.”
Nhưng nàng vẫn thở dài và nhỏ giọng nói: “Cho phép.”
Trong lòng ta vui sướng không thôi, nâng ly đi lên cùng Quách Uẩn cụng ly: “Vậy thần trước kính bệ hạ một chén rượu.”
Quách Uẩn ngồi trên long ỷ nhìn thẳng vào ta, thậm chí ta có thể nhìn rõ hàng lông mày dài và đôi môi đỏ mọng được nàng tỉ mỉ vẽ lên để chủ trì yến hội này.
Lúc chạm ly, ta nghe thấy môi nàng khẽ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức không nghe được: “Tiểu hồ ly, cụng ly.”
Ta cũng nhỏ giọng nói với nàng một câu: “Lão thợ săn, cụng ly.”
Ly rượu chạm vào nhau, ta và Quách Uẩn đều uống một hơi cạn sạch, cho nhau xem hai đáy ly trống rỗng.
Đôi mắt nàng phản chiếu hai má ửng đỏ của ta.
Ta trở lại chỗ ngồi, lúc ăn uống trong yến hội linh đình, nhìn khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp của Quách Uẩn. Vị cô cô này của ta, vất vả quá.
Thời niên thiếu đã mất cả cha lẫn mẹ, sau này đi theo tổ phụ xông pha chiến trường, đường đi máu tươi khói lửa vất vả lắm mới có chút công danh thì hoàng thất lại bắt đầu hoài nghi Quách gia, ép nàng gả cho tiên đế đương triều.
Quách Uẩn bị vây trong thâm cung, thậm chí còn không thể gặp gia gia Quách Ninh một lần cuối.
Tiên đế thích loại mềm mại ôn nhu như Trương Kính Tiên, ghét người như Quách Uẩn.
Thật ra trong ký ức của nguyên chủ, lúc Quách Uẩn ở trong cung đã có quan hệ rất tốt với Tĩnh Vương, hai người thường xuyên cùng thảo luận cảm thán thế sự hỗn loạn.
Nhưng sau đó Tĩnh Vương tử trận ở thảo nguyên Lũng Mạch.
Ta là tri kỷ của nàng, nhưng sẽ không vì bất cứ ai mà ở lại triều đình.
Ta thích cuộc sống tự do tự tại hơn.
Vừa rồi nàng thở dài cho phép ta rời đi, ta tin Quách Uẩn thật sự rất cô độc.
Ta đến thời đại này, trên vai gánh quá nhiều trách nhiệm, gặp rất nhiều người. Tĩnh Vương ôn hòa hiền hậu, Sở Nông Ngọc đoan trang, Du Đương Quy xinh đẹp, Lục Cô Nguyệt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mỹ nhân số một số hai của Đế Đô thậm chí là cả thiên hạ – Trương Kính Tiên. Nhưng ngay cả khi có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh như vậy, ta vẫn không nhịn được nhìn về phía Quách Uẩn.
Nàng là người mạnh mẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Và cũng là người đáng thương.
Yến tiệc nhanh chóng kết thúc dưới cái nhìn chăm chú của ta, triều thần đều đã cáo từ, sau đó chỉ còn lại những nữ quyến, Ly Châu dẫn theo một nhóm tỳ nữ đi về phía ta, hành lễ: “Thưa Quách tướng quân và các vị đại thần, trang phục tham gia hội đèn lồ ng đã được chuẩn bị xong, để các nàng dẫn các vị đi tắm rửa thay quần áo.”
Sau khi tắm rửa bụi đất mệt mỏi nơi chiến trường, ta để cho tỳ nữ lau khô tóc, thay một bộ trang phục đen huyền. Mấy tỳ nữ tụ tập lại thảo luận một lúc rồi chọn được búi tóc và phong cách trang điểm cho ta, ba chân bốn cẳng giúp ta trang điểm làm tóc rồi cười hì hì đẩy gương đến trước mặt ta.
Ta nhìn nữ tử trong gương đồng.
Trận chiến ở Phù Yết không làm ta đen đi, bộ váy dài đen tôn làn da trắng sáng như bạch ngọc, trên thắt lưng treo một sợi dây vàng mỏng đung đưa theo bước đi của ta càng tô điểm dáng người xuất chúng. Ta không chải búi tóc đang thịnh hành mà tết phần tóc trên đỉnh đầu thành một bím tóc nhỏ rồi buộc cao lên, cố định bằng kim quan có hoa văn hình sóng nước. Phần tóc còn lại tùy ý tản ra, tiêu sái vô cùng.
Tướng mạo của nguyên chủ vốn dĩ đã có phần anh khí nay được tỳ nữ trang điểm ăn mặc làm phần khí chất này tăng lên đến cực hạn.
Đám tỳ nữ dẫn ta đến Văn Hoa điện, bây giờ nữ tử trong vương phủ và Trương Kính Tiên đều đã đợi ta ở bên trong.
Ta nhìn Lục Cô Nguyệt đã thay váy dài màu bạc, chải búi tóc Lăng Tiêu Kế đội trân châu cài trâm bạc. Nàng giống như tiên nữ trên cung trăng xinh đẹp đứng dưới bậc thềm. Lại thấy Du Đương Quy thay váy dài thêu hoa thược dược màu vàng nhạt, trên búi tóc cài vài đóa hoa lụa có nhụy h0a làm từ bảo thạch, tỏa sáng dưới ngọn đèn. Bên cạnh là Sở Nông Ngọc, trên người là một bộ váy dài tầng tầng lớp lớp màu đỏ hồng, cách phối màu táo bạo nhưng lại mang đến một vẻ đẹp khác biệt.
Sau đó, rèm được vén lên, một luồng ánh sáng rực rỡ tràn vào sảnh Văn Hoa điện.
Là Trương Kính Tiên.
Nàng khoác lên mình bộ váy dài phối màu vàng tím, sắc vàng đẹp đẽ cao quý không thể tả, màu tím lại thêm vài phần xinh đẹp. Những sợi tua dài tím vàng đan xen buông xuống bên tai đong đưa theo bước chân nàng.
Ta không nhìn Trương Kính Tiên nữa, vẻ đẹp của nàng quá kinh tâm động phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.