Nhung Mã Hồng Trang

Chương 20:




“Cán gỗ đá lăn, còn có hơn 150 hủ dầu nóng.” Lục Cô Nguyệt trả lời ta.
“Rất tốt, khoan đã… dầu nóng ở đâu ra vậy?” Đột nhiên ta nhớ đến một sự kiện, trước khi xuất chinh không có mang theo nhiều dầu trơn,vậy chỗ dầu nóng từ đâu?
Ánh mắt Lục Cô Nguyệt nhìn ta thật lâu, nói: “Muội thật sự muốn biết không?”, một lúc lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Biên giới phía Bắc Phù Yết rất lạnh, rất khó để chôn xác nam nhân, nữ nhân và tiểu hài sau vụ thảm sát, ta liền ra lệnh cho bọn lính dùng họ nướng rất nhiều dầu trơn…”
Ta nghe Lục Cô Nguyệt nói xong, rốt cuộc hiểu ra, tại sao nguyên chủ đối xử với ba tỷ tỷ đều khá tốt, nhưng thích nhất là tụ tập với Du Đương Quy, mà nàng ở Tĩnh Vương phủ so với tất cả nữ quyến, Lục Cô Nguyệt càng được coi trọng.
Bởi vì trên thế giới này vốn dĩ chính là cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen và vương bát gặp nhau.
Luận về giết người, Lục Cô Nguyệt thực sự không thể phân biệt được với nàng trong tận xương tủy, chẳng qua sự tàn nhẫn gian xảo của nàng là hướng ngoại, còn sự khát máu lạnh lùng ẩn sâu trong xương.
Còn chưa kịp mở miệng, tiếng trống Trương Kính Tiên đã thay đổi.
Mày ta cau lại, đây là tín hiệu cho thấy trước đó toàn quân đã nhất trí bao vây quân Long Tước.
Vào giờ khắc này, người Chu Du đã lao vào chỗ sâu trong thảo nguyên Lũng Mạch, nhìn thấy hai nữ nhân bị treo trên cây, phóng ngựa chạy như điên, khóe mắt muốn nứt ra, cho dù là trên chiến trường lộn xộn,tiếng  rống giận của hắn ta cũng đặc biệt vang dội, “Quách Kiều Kiều! Ta và ngươi không đội trời chung!”
Không cần không đội trời chung, hôm nay hắn ta nhất định phải chết.
Hôm nay không giết được hắn ta, không đánh thắng quân Long Tước, ta cũng không xứng làm chủ tướng quân Huyền Không.
Ta ngồi trên lưng ngựa, tay phải cầm cung, từ trên cao nhìn xuống b ắn ra một hỏa tiễn về phía thê nữ của người Chu Du, nhìn người Chu Du ở gần người phía trước hỏa tiễn, đánh từng đạo một lên hỏa tiễn, ta nhẹ nhàng cười nhạo.
Này chẳng qua chỉ là mũi tên tín hiệu mà thôi, hắn ta chặn cũng vô dụng.
Hàng nghìn mũi tên lửa của các cung thủ bay theo trong nháy mắt.
Ngọn lửa bùng lên nổ ầm ầm trên người hai nữ nhân, không khí nóng thậm chí còn thổi bay mũ giáp của người Chu Du, nếu không phải phía sau có thân binh gắt gao chạy tới giữ chặt hắn ta, nói không chừng hắn ta đã tự mình nhào vào bão lửa cứu thê nữ của mình.
Trơ mắt nhìn thê nữ táng thân trong biển lửa, người Chu Du đấm ngực khóc lớn, lần đầu tiên ta nghe được tiếng gào to thảm thiết như vậy, giống như một con sói đơn độc bị thương bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng.
Không thành vấn đề, có nhiều thứ còn bi thảm hơn.
Quân Long Tước rất am hiểu nhất chính là tấn công trực diện bình nguyên chính, hiện giờ hơn phân nửa đều đã tiến vào thảo nguyên Lũng Mạch hẹp hòi, ta đã phái Đỗ Giang và Dao Dao dẫn theo trọng binh chặn lối ra nam bắc, đổ dầu nóng xuống rừng cây lăn xuống hai bên vách núi, chưa đầy một ngày, quân Long Tước Phù Yết nổi tiếng nhất thiên hạ sẽ trở thành lịch sử.
Tiếng trống Trương Kính Tiên càng đập nhanh hơn, có gió bắc xẹt qua gương mặt ta, ta mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Ta đã thắng.”
Toàn bộ thi thể quân Long Tước tràn đầy trong thảo nguyên Lũng Mạch, ta mang theo Lục Cô Nguyệt và Đỗ Giang, dẫm lên đổi ủng bằng da trâu, đạp lên một mảnh máu và lửa.
Các binh lính quân Huyền Không đã bao vây một tảng đá lớn.
Mọi người tránh sang một bên, ta nhìn đôi chân bị tảng đá lớn đè bẹp lên, hơi thở hấp hối của người Chu Du.
Hắn ta cố gắng chống đỡ nhìn lên nửa người của mình và nhìn ta, đứt quãng mà nói: “Quân Long Tước… những người còn sót lại… sẵn sàng đầu hàng… cầu xin ngươi… buông tha… Phù Yết người Chu thị …”
Ta ngồi xổm nửa người xuống, tay phải nâng cằm hắn ta lên, nhìn người danh tướng nổi tiếng đương thời này không giấu được phong thái trẻ trung dù trên người đầy máu, sau đó lắc lắc đầu nói: “Ta sẽ không đầu hàng.”
Bây giờ đầu hàng? Hắn ta đã làm gì?
Quả thực là trò đùa.
Người Chu Du nghe ta nói xong những lời này, há hốc mồm tức giận, ta ra hiệu cho bọn lính gỡ bỏ tảng đá đang đeo trên người hắn ta, sau đó đi về phía cái cây màu trắng xám đã bị cháy và hai bức tượng trên xác chết cháy.
Đánh giá xong  thi thể trên cây, ta nhẹ nhàng thở dài ra một hơi: “Kẻ thù, chôn người Chu Du và thê nữ hắn ta cùng nhau đi.”
Nhóm thân binh nhận lệnh rời đi.
Cưỡi ngựa, nhìn về hướng vương đô Đặc Thành Phù Yết xa xa, ta giơ chỉ roi, “Đi thôi, quân Long Tước đã không còn.”
Đầu ngựa của Lục Cô Nguyệt lùi lại nửa bước, gắt gao mà đi theo phía sau.
Quân đội Huyền Không hùng mạnh tiến về thành Đặc Thành.
——————-
“Vào mùa xuân năm thứ 3 ở Nam triều, Khai Bình tướng quân dẫn quân huyền Không chinh phục Tây Bắc Phù Yết quốc, hạ ba thành biên giới phía Bắc Phù Yết, và chủ tướng Phù Yết quân Long Tước người Chu Du quyết chiến lân cận với thảo nguyên Lũng Mạch, dụ địch thâm nhập, tiêu diệt quân Long Tước, diệt người Chu Du, sau một ngày phá đế đô thành Huy Đặc Phù Yết, tàn sát sạch sẽ vương thất Phù Yết.”
“Phù Yết diệt tộc, không còn ai trong vòng hàng nghìn dặm.”
“Võ Uy như thế, thiên hạ khiếp sợ.”
Ta đã sai người đem đầu lâu hoàng đế người Chu Nhiên Phù Yết phơi khô, sơn son thếp vàng, làm thành một chén rượu và gửi về kinh đô cho Quách Uẩn, kèm theo tờ giấy dặn dò: “Lấy cúp vàng của nhà vua, trả lại cúp xương của nhà vua.”
Ngày thắng trận trở về Đế Đô, An Khang Môn của Đế Đô bị chen chật ních bởi dân chúng đến chào đón.
Kỵ binh Nguyên thị của Bắc Triều là bất khả chiến bại, chỉ có Quách Ninh mới có thể ngăn chặn. Hàng trăm năm qua đi kể từ ngày lập quốc, đây là lần đầu tiên Nam Quốc đại thắng. Dựa vào lời của Quách Uẩn, những kẻ kể chuyện đầu đường cuối ngõ đã sớm kể cho mọi người nghe về trận chiến vẻ vang ấy.
Mà ta là chủ tướng, lập tức trở thành tình nhân trong mộng của các cô nương ở Nam Quốc. Móng ngựa vừa vào Đế Đô, ta liền bị vây quanh bởi vô số hoa tươi, trái cây, túi tiền, khăn tay.
Trương Kính Tiên nhìn thấy phụ thân Trương Lân của nàng đang canh giữ cổng thành trong biển người. Nhưng vì phải cùng bọn ta tiến cung phục mệnh với Quách Uẩn nên nàng chỉ có thể vẫy tay với Trương Lân.
Trương Lân cười toe toét.
Ôi, con cáo già này có lẽ đã phó thác tương lai của Trương gia lên người nữ nhi hắn.
Hình như cha ta vừa bãi triều về thì đã vội vã chạy đến đây, quan phục còn chưa thay ở trong dòng người chen chúc đuổi theo ngựa của ta, nước mắt đầy mặt: “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi…”
Ta không muốn thấy ông đa sầu đa cảm như vậy nên hướng về phía ông cười thật tươi rồi ném hai quả táo trong túi cho ông: “Cha, người ăn chưa?”
Cha ta vô thức đón lấy, nhìn chằm chằm vào hai quả táo trong tay mà dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.