Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 28: Cho Cậu Ăn




Ngày hôm sau vừa hay lại là cuối tuần, Lạc Hành Vân ngủ thẳng một mạch tới giữa trưa.
Đây là lần đầu tiên cậu phát tình, buổi tối lại lăn lộn một hồi, đến sáng cậu còn chẳng biết Lạc Phong ra khỏi nhà từ lúc nào.
Tuy ham ngủ, nhưng Lạc Hành Vân lại ngủ rất nông, liên tục gặp ác mộng. Cậu mơ về khi còn bé, siết chặt nắm tay kéo mẹ trốn dưới tầng ngầm.
Khi ấy, ngoài cửa vang lên từng tiếng đập “ruỳnh ruỳnh”, cậu vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh nói mẹ “không phải sợ”, để mẹ đứng sau mình. Thấy thế, mẹ đã ôm lấy cậu, run run bảo cậu đọc bảng cửu chương cho bà nghe.
Cuối cùng, cánh cửa trong mơ không bị phá, nhưng tiếng đập cửa ngoài hiện thực lại đánh thức Lạc Hành Vân khỏi cơn mơ. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, chăn đệm cũng ẩm ướt.
Cậu giơ tay sờ trán, hơi sốt nhẹ, là di chứng từ kỳ phát tình.
Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, cậu hô to “đến đây đến đây” rồi rời giường, xỏ dép.
Ban đầu Lạc Hành Vân tưởng Lạc Phong đặt mua thứ gì trên mạng. Đến khi mở cửa ra lại thấy một người đội mũ bếp trưởng, mặc đồ trắng toàn thân đứng bên ngoài, sau lưng có hai thanh niên trai tráng đi cùng, kèm theo một xe đồ ăn.
Vị bếp trưởng vẻ mặt hồng hào, tươi cười nghiêng người nói: “Xin chào, cho hỏi cậu có phải cậu Lạc không?”
Người đối diện có dáng người hơi mập mạp nhưng rất hiền hậu chất phác, cực kỳ giống nhân vật hoạt hình trên các biển quảng cáo.
Thiếu niên vẫn còn mơ ngủ, xoa xoa mái tóc rối: “A… Đúng là tôi, bác là?”
“Tôi là bếp trưởng của nhà hàng Hành Vận, chào cậu.” Bếp trưởng lịch sử bắt tay với Lạc Hành Vân.
Lạc Hành Vân tìm ra tên nhà hàng này từ tầng ký ức sâu nhất. Hình như gần đây nhà hàng này đang nổi, đã mở ba chi nhánh trong thành phố, Thích Vũ suốt ngày lải nhải đòi đi ăn ở đây. Nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao bếp trưởng của nhà hàng đó lại đích thân tới nhà cậu, thậm chí còn phô trương đến vậy.
“Là thế này, trước đây không lâu, nhà hàng chúng tôi có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng trên WeChat. Tôi tới để chúc mừng cậu đã giành được giải Đặc biệt! Trong một năm tới, nhà hàng chúng tôi sẽ phụ trách tất cả các bữa ăn của cậu!”
Thiếu niên khàn khàn đáp “hả” một tiếng, mím môi ngây người hồi lâu, sau đó đóng cửa lại như người mộng du, định quay về giường tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
Chắc là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, đây chỉ là một giấc mơ trong vô vàn những giấc mơ khác thôi, đúng là vậy rồi.
“Cậu Lạc!” Bếp trưởng lo lắng giữ cửa, khoác tay lên vai cậu.
Cảm xúc chân thật truyền lên não Lạc Hành Vân, quan trọng hơn là, cậu cảm nhận được hương gà xào tiêu (*) đang ập tới. Chăm chú nhìn về phía xe đồ ăn, Lạc Hành Vân nhéo mặt mình một cái: “Là… là thật sao ạ?”
(*) Gà xào tiêu:
Bếp trưởng vui mừng che tay lại: “Đúng, là thật!”
Lạc Hành Vân nhìn chằm chằm món gà xào tiêu trên xe đồ ăn, ánh mắt mơ màng cuối cùng cũng trở nên sinh động, cậu nuốt nước miếng, vô cùng phấn khích.
Đợi đến khi đầu bếp sắp đồ ăn lên bàn rồi rời đi, Lạc Hành Vân mới cầm đũa lên, uống nước cam vàng óng, nhấm nháp món gà xào tiêu nóng hổi thơm ngào ngạt, cậu vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Không ngờ cậu lại trúng thưởng?! Được ăn miễn phí trong vòng một năm?!
Chủ nghĩa hiện thực diệu kỳ!
Loading...
Cậu dùng ngón chân để nghĩ cũng hiểu mình không thể may mắn đến vậy… Hành vi kinh doanh này rất phi logic.
Ngài nói ngài miễn phí tiền ăn một năm cho một người sao, có ý nghĩa gì không? Đương nhiên là không rồi.
Bất cứ hình thức ưu đãi, giảm giá, đẩy mạnh doanh thu nào cũng cần trải qua sự tính toán tỉ mỉ, hạn chế chi phí ở mức tối đa khi muốn kích cầu người tiêu dùng.
Nuôi một thùng nước gạo sao? Thật quá phi logic.
Vì thế, cậu ngay lập tức nhào lên giường, mở di động ra, chụp một bức ảnh gửi cho Bùi Diễn.
Kiếm thánh Vật lý: Có phải cậu gọi cho tôi không?
Kiếm thánh Vật lý: Khoa trương quá người anh em à.
Kiếm thánh Vật lý: Tôi không thể ăn gà xào tiêu suốt cả năm đâu.
Kiếm thánh Vật lý: Tôi sẽ biến thành một đĩa gà xào tiêu mất.
Bùi Diễn không trả lời.
Tiểu Lạc lăn một vòng đến dưới bàn học, nhặt chiếc đồng hồ mới lên, gọi cho đối phương.
Người kia trả lời ngay lập tức: “Alo?”
Giọng đối phương khàn khàn, loa điện thoại âm vang hơn khi để giữa chăn, tiếng hít thở rõ hơn bình thường của Bùi Diễn bất chợt nổ tung bên tai cậu.
Lạc Hành Vân có cảm giác như Bùi Diễn đang tựa lên vai mình, ngượng ngùng dịch đồng hồ ra xa một chút: “Lớp trưởng~”
“Tiểu Vân à?”
Cách gọi này khiến Lạc Hành Vân sửng sốt trong giây lát, sự hăng hái được thu bớt lại: “… Tôi đây.”
“Sớm vậy mà đã dậy rồi sao?” Bùi Diễn cũng chưa tỉnh ngủ, chất giọng khàn khàn chan chứa sự dịu dàng lưu luyến: “Cậu sao rồi?”
“Tốt lắm.” Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, Lạc Hành Vân mặc áo ngủ cá voi xanh trắng nằm đè lên chăn, lười biếng tựa hai chân vào tường.
“Hôm qua tới bệnh viện bác sĩ có nói gì không?”
“Ừm…”
“Ừm?”
Có những điều không thể nói với nhau trên WeChat vì đó chỉ là những từ có lệ. Nhưng khi gọi điện thoại hay nói chuyện trực tiếp lại, chúng lại khiến người nghe nhận ra sự thay đổi cảm xúc của đối phương dù là nhỏ nhất.
Ví dụ như Bùi Diễn nghe ra tin chẳng lành khi Lạc Hành Vân tạm dừng hay Lạc Hành Vân nhận ra sự lo lắng qua âm đơn của Bùi Diễn.
Thiếu niên rũ mắt, hàng mi rủ bóng xuống gương mặt tái nhợt, lẩm bẩm kể lại chuyện vốn không định nhắc tới: “Tôi phân hoá muộn quá nên xảy ra vấn đề rối loạn này nọ…”
Bùi Diễn bên kia hình như đã ngồi dậy, kéo ghế ra, giọng nói như xa như gần: “Vấn đề như thế nào?”
“Là tuyến sinh dục nhỏ quá… Có dịch tích kiểu vậy…” Nói đến đây, Lạc Hành Vân bỗng cảm thấy mình như đang tán gẫu về bệnh phụ khoa với người khác, nhanh chóng dừng lại: “Haizz, bác sĩ nói nhiều thứ chuyên môn lắm nên tôi cũng không hiểu hết, nhưng ông ấy cũng bảo chắc không có gì nghiêm trọng đâu, qua một thời gian là sẽ ổn thôi.”
Bùi Diễn “ừ” một tiếng, bên kia vọng đến tiếng đầu bút máy ma sát với mặt giấy.
Lạc Hành Vân hiểu người kia, tuy ngoài mặt lạnh lùng như băng, nhưng thật ra rất cẩn thận chu đáo. Khi cậu phân hoá, Bùi Diễn đã để sẵn thuốc ức chế trong túi.
Tiêm thuốc ức chế sẽ rất đau, nhưng giờ cậu chỉ nhớ rõ độ ấm từ ngón tay Bùi Diễn truyền sang, đầu ngón chân hơi cuộn lại.
“Thật ra… cho dù có vấn đề thật cũng không sao. Tôi có thể làm một Omega hoạt bát hướng ngoại, tư duy mới mẻ, suy nghĩ thông suốt, cũng không cần sinh em bé làm gì.”
“Lạc Hành Vân.” Giọng Bùi Diễn trở nên sắc lạnh: “Đừng nói linh tinh, cậu không phải Omega dị dạng gì cả.”
Tuy bị hắn khiển trách, nhưng Lạc Hành Vân lại cảm thấy rất ấm áp, hệ thống máy sưởi hôm nay thật thoải mái: “Ừm.”
Ánh nhìn của cậu chuyển đến bữa tiệc lớn trên bàn, bỗng nhớ lại mục đích ban đầu khi gọi điện thoại: “… Lớp trưởng, có phải cậu đặt cơm suốt một năm cho tôi không?”
“Sao cơ?” Sự ngạc nhiên hiện rõ trong giọng nói dễ nghe của Alpha.
“Không phải cậu sao?” Lạc Hành Vân trở mình, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần ngủ màu xanh in hình cá voi trắng loạng choạng vì mất đi điểm tựa: “Không phải chứ, chẳng lẽ tôi thật sự trúng thưởng sao?”
“Cậu trúng thưởng hả?”
“Trời ơi, đúng rồi, trước đây không lâu trên WeChat của nhà hàng Hành Vận có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng trên mạng. Thích Vũ đã chia sẻ với tôi, chính là cái vòng xoay may mắn ấy (*), cậu biết đúng không… Ai ngờ hôm nay bọn họ lại tới tận cửa, thông báo tôi được miễn phí tiền ăn một năm!” Lạc Hành Vân vốn cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra, nhưng nếu Bùi Diễn nói không phải hắn làm, vậy chắc chắn là thần may mắn đã phù hộ cậu rồi. Thậm chí, giải thưởng cậu nhận được còn rất xịn nữa?!
(*) Vòng xoay may mắn:
Có lẽ là vui lây vì sự vui vẻ và hạnh phúc của cậu, Alpha ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Chúc mừng.”
“Lớp trưởng, cậu có muốn ăn gà xào tiêu không?” Tiểu Lạc hào phóng chia sẻ: “Tôi được ăn gà xào tiêu trong một năm, chia cho cậu nửa năm nhé.”
“Sẽ không phải ăn mãi một món đâu. Tôi từng tới Hành Vận, ở đó có rất nhiều loại đồ ăn, lại sạch sẽ. Nếu đã chịu trách nhiệm cung cấp đồ ăn cho cậu trong vòng một năm, chắc chắn họ sẽ biến đổi đa dạng. Cậu đang trong thời kỳ mấu chốt của giai đoạn phân hoá, ăn uống điều độ mới tốt cho sức khỏe.”
Lạc Hành Vân cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng do dự một lát, cậu vẫn đưa đồng hồ lên miệng hỏi: “Thật sự không phải là cậu sao?”
“Sao cậu lại cảm thấy là tôi?” Alpha hỏi lại bằng chất giọng lành lạnh ôn hòa.
Hắn không ở đây nhưng vẫn khiến Lạc Hành Vân có cảm giác như hắn đang ở ngay trước mặt. Người kia đứng trên giường, năm ngón tay thon dài chống lên vách tường, thong dong như hổ rình mồi, ngăn toàn bộ đường lui của cậu.
Dường như vẫn thấy chưa đủ, Alpha không nhanh không chậm ép sát từng chút một: “Sao cậu lại cảm thấy tôi chính là người đặt đồ ăn cho cậu?”
Khi hắn nói, Lạc Hành Vân như nghe được cả tiếng hít thở gần kề.
Là ý cười thoáng hiện lên vì đã ép được cậu đến đường cùng.

Lạc Hành Vân còn chưa kịp nghĩ ra lời đối đáp khẩn cấp để gạt phăng đoạn đối thoại hệt như tán tỉnh này, Bùi Diễn đã không muốn kéo dài sự im lặng mập mờ này thêm nữa.
“Một khi đã như vậy, tôi cũng không nên thua Hành Vận đúng không?”
“Cậu thích ăn gì? Tôi mua cho.”
Tiểu Lạc: “Lớp trưởng, cậu không cần làm như vậy đâu!”
Mối quan hệ của chúng ta đâu phải là như thế chứ! Chúng ta chỉ là những nam sinh cùng lớp vô cùng trong sạch thôi! Thuyền nhỏ chở tình hữu nghị của hai ta sẽ an toàn lướt băng băng giữa chế độ xã hội chủ nghĩa này.
“Phải rồi, hôm nay cậu thế nào?” Tiểu Lạc chuyển đề tài, cậu muốn thể hiện sự quan tâm tới bạn cùng lớp.
Lớp trưởng giúp cậu trong lần phát tình đầu tiên, chắc chắn đã nhiễm pheromone của cậu, không biết điều này có khiến kỳ nhạy cảm của hắn bị kéo dài không. Nhớ lại tình huống trước khi tạm biệt hôm qua, chắc hẳn bệnh tình của Bùi Diễn đã nặng thêm rồi.
“Tôi ổn.” Alpha hờ hững nói: “Chỉ là hơi nhớ cậu thôi.”
A a a a a a a a a a a tự nhiên nói đến chuyện phát tình làm gì chứ!
Tiểu Lạc cảm thấy chiếc thuyền nhỏ không những lệch khỏi quỹ đạo an toàn còn như sắp bay thẳng lên không trung, vội vàng đánh lái: “Cậu làm xong bài tập chưa?!”
“Đang làm. Cậu muốn xem à?”
Tiểu Lạc khó có thể từ chối. Cậu không thích làm bài tập, giáo viên Toán Lý Hóa còn nương tay với cậu, nhưng với môn Văn, cậu không có được đãi ngộ này.
Chẳng những không có chính sách đãi ngộ, cậu còn được giáo viên đặc biệt để mắt.
Cậu ghét Văn, Văn cũng ghét cậu. Ngày nào cũng ước ao được chép bài, giờ được chép của học thần thì tốt quá rồi~
Nhưng tình huống hiện giờ quá nguy cấp, có chết cũng phải nuốt lại.
Lạc Hành Vân cố gắng cư xử bình thường, nhưng người ở đầu dây bên kia lại nhẹ nhàng đáp lại bốn chữ: “Không cho cậu đâu.”
Lạc Hành Vân sửng sốt, như bị tạt một gáo nước lạnh vì thái độ quay ngoắt 180 độ này, cậu truy hỏi theo bản năng, hệt như một bé mèo nhỏ đuổi vòng vòng theo cuộn len: “Vì sao thế?”
“Cậu không cần chép.” Bùi Diễn thản nhiên: “Tôi mang cả hai quyển về rồi.”
Lạc Hành Vân mới phát tình hôm qua, cần thời gian nghỉ ngơi, chỉ nên làm hai việc: ăn và ngủ. Hôm qua, sau khi tan học, Bùi Diễn đã tính đến cả chuyện này.
Tiểu Lạc vô cùng nghiêm túc từ chối: “Lớp trưởng, học tập là nhiệm vụ chính của mỗi học sinh, chỉ có học tập, sau này mới đỗ được vào đại học tốt, mới có tương lai tươi sáng. Thân là lớp trưởng, cậu đã không làm gương, còn tiếp tay chép bài hộ bạn, cậu nên cảm thấy xấu hổ.”
Bùi Diễn không hề ngại ngùng, thậm chí còn tiếp tục đi xa hơn: “Cậu muốn vào đại học Q hay đại học Yan?”
Lạc Hành Vân ngây người: “Hả?”
“Thứ hạng của tôi trong toàn thành phố chắc cậu cũng biết đúng không?” Alpha ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút, hơi liếm môi: “Đến lúc đó, tôi sẽ nói với giáo viên tuyển sinh tôi muốn dẫn Omega của mình cùng nhập học, bọn họ sẽ không có ý kiến gì. Chuyện này cũng đã từng xảy ra rồi.”
Lần này, Lạc Hành Vân hoàn toàn treo máy.
“Về tương lai…”
“Tiền tôi sẽ kiếm.”
“Omega của tôi chỉ cần ở nhà giải đề Toán của cậu ấy là được rồi.”
Lạc Hành Vân không biết nên nói gì, vội cúp điện thoại.
Bùi Diễn bệnh, bệnh không nhẹ.
Thật sự không nhẹ.
Tại sao một Alpha chất lượng, đang yên đang lành lại biến thành như vậy được chứ?
Sau khi phân hóa, số lượng tế bào nón ở mắt (*) của những Alpha khác sẽ gia tăng, cảm giác về màu sắc cũng phát triển, thị lực tăng cường, khả năng quan sát vô cùng mạnh mẽ.
(*) Tế bào nón ở mắt:
Nhưng Bùi Diễn thì ngược lại, hắn bị mù rồi!
Hắn cần uống thuốc và đi khám bác sĩ ngay thôi.
Lạc Hành Vân cào tóc, lâng lâng như đang mơ ăn hết nửa bát gà xào tiêu, sau đó chui vào trong chăn nằm. Nằm một lát, cậu lại lấy điện thoại ra, nhắn tin bảo Thích Vũ tới dọn dẹp nốt phần gà xào tiêu còn lại.

Điện thoại bị dập đột ngột, tiếng “tút” vang dài. Bùi Diễn cảm thấy không đúng lắm, vuốt màn hình đồng hồ đen bóng, để sang nơi ngẩng đầu là có thể thấy được.
Sau đó, hắn chậm rãi mở ngăn kéo, lấy ra một bình mẫu thử trong suốt, đưa lên máy xông tinh dầu, ngón tay vỗ vỗ, hai, ba giọt pheromone Omega tinh khiết nhỏ xuống.
Nước gợn sóng, sương trắng mờ mờ bay lên từ máy xông tinh dầu.
Ánh mặt trời rọi chiếu.
Hương tuyết mùa đông quẩn quanh khắp phòng.
Bùi Diễn đeo tai nghe Beyerdynamic, bản nhạc “Que Sera Sera” lãng mạn vang lên, hắn nhấc bút máy làm nốt hai phần bài tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.