Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 27: Suốt Đời




Giữa đêm lạnh, Lạc Phong dắt em trai đến bệnh viện Số 1 để khám theo diện cấp cứu. Lạc Hành Vân kể lại bệnh trạng của mình một cách đơn giản nhưng rõ ràng tỉ mỉ. Cậu khéo léo bỏ qua tình tiết liên quan đến hai Alpha, miêu tả một trận chiến kinh hồn bạt vía thành “đi dạy gia sư gặp chuyện ở nhà học sinh, sau đó được gia sư Ngữ văn của học sinh giúp đỡ”.
Bác sĩ nhìn Lạc Hành Vân không ngừng hít mũi, viết xuống dòng chẩn đoán mượt mà lưu loát và cực kỳ sinh động: “Đúng là kì phát tình rồi.”
Lạc Hành Vân lấy tờ kết quả phân tích thành phần pheromone đã nhàu nát trong túi xách ra. Vừa cầm lên xem, bác sĩ liền hỏi: “Cậu lấy ở đâu ra thế?”
“Dùng máy sắc ký lỏng để đo lường ạ.”
Bác sĩ không khỏi nhìn cậu kỹ hơn một chút: “Còn chi tiết hơn kết quả xét nghiệm ở chỗ chúng tôi.”
Lạc Hành Vân và Lạc Phong nhìn nhau mỉm cười. Ánh mắt Lạc Phong dành cho cậu em trai của mình có thể nói là đầy tự hào và kiêu ngạo.
Sau khi xem thành phần pheromone, bác sĩ tuyên bố: “Cơ bản có thể chẩn đoán cậu là một Omega đang trong quá trình phân hóa. Đi theo tôi nào.”
Sau đó, Lạc Hành Vân phải mất rất nhiều thời gian để tiến hành các hạng mục kiểm tra sức khoẻ liên quan.
Khi cậu ngồi xuống chiếc ghế dựa trong phòng khám một lần nữa, bác sĩ đang trầm tư cầm kết quả chụp X quang. Một lúc sau, ông ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Sao trên người cậu lại có nhiều dấu vết gãy xương như vậy? Hay đánh nhau lắm à?”
Nghe bác sĩ hỏi, vẻ mặt Lạc Phong lập tức tối đi, Lạc Hành Vân âm thầm nắm lấy tay hắn, đáp một câu “vâng ạ” cho xong chuyện.
“Sau này đừng đánh nhau nữa. Tình trạng của cậu rất đặc biệt, 18 tuổi mới phân hoá, phải chuẩn bị tâm lý cho việc không thể dậy thì hoàn toàn.” Bác sĩ đẩy gọng kính đen với tròng kính thật dày, giải thích sơ qua về các hạng mục xét nghiệm cho Lạc Hành Vân: “Cậu xem, lần phát tình đầu tiên, khoang sinh sản bình thường phải có kích thước như thế này. Nhưng khoang sinh sản của cậu chỉ bằng một nửa, còn có dịch ở trong, không đơn giản chút nào đâu.”
Sau đó, bác sĩ lại nhìn kết quả siêu âm màu tuyến thể ở sau gáy cậu: “Tuyến sinh dục cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.”
“Cái này có điều trị được không bác sĩ?” Lạc Phong rất lo cho em trai mình.
“Bây giờ chưa thể can thiệp được. Ngộ nhỡ tuyến thể có khả năng phát triển theo thời gian, nhưng lại dùng thuốc bậy bạ khiến nó hỏng luôn thì phải làm sao? Nói chung phải chờ cậu ấy phân hoá xong mới tính tiếp được. Nếu lúc đó tuyến thể vẫn còn dị dạng, sẽ tiến hành giải phẫu và điều trị bằng thuốc men.”
Lạc Phong vô cùng sốt ruột: “Thế nào mới được coi là phân hóa xong?”
Bác sĩ cười: “Hồi cấp 3 cậu không được dạy môn Sinh lý và Bảo vệ à?” Lúc trưởng thành, Alpha thông thường đều được học về kết cấu sinh lý của Omega. Đây là khóa học giúp họ biết cách chăm sóc bạn đời, hiểu được điểm đặc biệt trong giới tính của đối phương. Thế nên môn Sinh lý và Bảo vệ rất là quan trọng.
Lạc Phong vò đầu: “Tôi không học cấp 3.”
Bác sĩ: “…”
Sau vài giây im lặng, bác sĩ đưa cho Lạc Phong một quyển sách nhỏ: “Bình thường, Omega sẽ phân hoá hoàn toàn sau khi có lần phát tình đầu tiên. Nếu cậu ấy… đau mắt hoặc đau lưng thì hãy tới nằm viện ngay nhé.”
Thực ra, sự phân hóa của Omega là một loại dậy thì quái đản trong một khoảng thời gian rất ngắn. Có rất nhiều bộ phận trên cơ thể sẽ thay đổi hình dạng vào thời kỳ này. Bộ phận đứng mũi chịu sào chính là xương chậu. Nó sẽ nở rộng ra để đáp ứng nhu cầu sinh sản trong tương lai. Xương chậu của con gái vốn rộng hơn con trai, nên việc phân hoá thành Omega không gặp nhiều vấn đề nan giải. Nhưng Omega nam thì khác, họ sẽ chịu không ít dằn vặt nên bác sĩ luôn nhắc nhở họ nhập viện khi cảm thấy đau lưng. Trong một tuần nằm viện để hoàn thiện phân hóa, sự trao đổi chất sẽ diễn ra vô cùng mạnh mẽ. Làn da mỏng đi, tuyến sinh dục cũng hoàn thiện hơn. Đa số Omega sẽ trải qua việc chỉnh hình tự nhiên, trở nên xinh đẹp và hấp dẫn hơn rất rất nhiều. Đương nhiên, quá trình ấy cũng cực kỳ đau đớn.
Tình trạng chảy nước mũi không ngừng của Lạc Hành Vân hiện giờ cũng là biểu hiện của quá trình phân hoá. Sau khi phân hoá thành công, thị giác, khứu giác sẽ tăng mạnh, xương sống mềm dẻo hơn, có lẽ còn có được năng lực siêu cảm giác ở một mức độ nhất định nào đó.
Lạc Phong vừa định hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến quá trình phân hóa, đột nhiên có hai mẹ con xông vào phòng khám bệnh. Người mẹ đang cố nắm chặt cổ tay con trai mình, song vẫn không thể ngăn được dòng máu đỏ tươi đang tràn ra ở đó.
Ở bên ngoài, con đường dẫn tới phòng cấp cứu toàn là máu.
“Bác sĩ…” Người mẹ vừa khóc vừa nói: “Có thể xem cho con tôi trước được không…”
Thấy vấn đề của mình không khẩn cấp, Lạc Phong và Lạc Hành Vân tự giác đứng dậy, ra ngoài ngồi đợi. Tiếng khóc lóc kể lể ở bên trong liên tục truyền ra, dù không cố ý nghe lén, nhưng bọn họ vẫn hiểu được sự tình.
Một Omega 18 tuổi, chịu áp lực quá lớn từ việc học tập nên đã cắt cổ tay tự sát.
Cậu ta phân hóa từ năm 12 tuổi, sử dụng thuốc ức chế trong suốt 6 năm qua, đến tháng ba năm nay thì phát hiện mắc chứng trầm cảm.
Nghĩ tới những tác dụng phụ của thuốc ức chế được công bố ngày càng nhiều trên các phương tiện truyền thông, Lạc Phong không nhịn được nắm chặt tay Lạc Hành Vân: “… Có thật không?”
Lạc Hành Vân gật đầu: “Thực ra thuốc ức chế là một chất ngăn chặn kích thích tố tiết ra từ tuyến sinh dục, nó tác động trực tiếp lên khu vực hưng phấn ở trung khu thần kinh, ức chế sự điều chỉnh trục dưới đồi – tuyến yên – sinh dục (HPG), dẫn đến trục HPG hoạt động chậm lại. Sau khi sử dụng, kỳ phát tình của Omega sẽ bị kìm hãm, điều đó tạo những triệu chứng tiêu cực tương tự một loại bệnh tâm thần. Biểu hiện thường thấy là vô cảm, thiếu ý chí, dần dần sẽ dẫn đến trầm cảm. Đây là nội dung được đăng tải trên “The Lancet(*)” số tháng 7 năm ngoái.”
(*) The Lancet: là một tuần san y khoa tổng quan và lâu đời được biết đến là một trong những tập san y khoa có uy tín nhất trên thế giới.
Loading...
Trong phòng cấp cứu, Omega cắt cổ tay tự sát đã được đưa lên bàn phẫu thuật.
Khi anh em nhà họ Lạc vào phòng bệnh lần thứ hai, bác sĩ lập tức thở dài: “Tình trạng của cậu rất đặc biệt, tốt nhất là đừng dùng thuốc ức chế. Loại thuốc này ảnh hưởng đến việc tiết ra những hormone tiêu cực, không tốt cho cậu đâu.”
“Nhưng nếu không dùng thuốc ức chế, kỳ phát tình biết tính sao?” Lạc Phong phát sầu. Đối với các Omega chưa lập gia đình, dùng thuốc ức chế chính là biện pháp duy nhất.
“Tìm một cậu bạn trai nhờ đánh dấu tạm thời đi.” Bác sĩ cười.
Lạc Phong là một người thành thật, lại cực kỳ quan tâm cậu em trai nhỏ của mình: “Thế này không tốt lắm đâu! Yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học.”
“Sớm gì nữa, sắp 18 tuổi rồi. Yêu đương là bản năng của con người, huống hồ Alpha và Omega đều dậy thì từ năm 12, 13 tuổi, từ đó đã bắt đầu nảy sinh khao khát tìm kiếm bạn đời. Thuốc ức chế chẳng qua là một biện pháp để chống lại bản năng thôi.” Bác sĩ nói không ngừng nghỉ, giảng giải chủ trương của mình: “Omega tìm đối tượng rất dễ dàng, cậu nhanh tìm một Alpha rồi bảo cậu ta cắn cổ cho đi, thế là không còn vấn đề gì phải lo nữa rồi.”
Nghe bác sĩ nói, trong đầu Lạc Hành Vân bỗng hiện ra một đôi mắt tối tăm sâu thẳm. Phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng cũng như bị một luồng không khí mang theo mùi gỗ đến từ rừng rậm dưới biển sâu bao phủ.
Lạc Phong không đồng ý với đề nghị đó: “Thế này mà súng cướp cò thì tôi thành “bác” luôn còn gì? Dù không cướp cò đi chăng nữa, Alpha kia cũng sẽ bị ảnh hưởng đúng không? Tất cả các Alpha ở giai đoạn nhạy cảm đều là tai họa.”
“Cái gì cũng không được, vậy cậu cắn cậu ấy đi.”
“Tôi là anh trai nó!”
Khi Lạc Phong đang tranh luận với bác sĩ từ vấn đề luân lý và ưu khuyết điểm của thuốc ức chế, Lạc Hành Vân lại rơi vào trầm tư. Một lát sau, cậu khẽ đảo đôi con ngươi màu hổ phách, nói: “Cháu có một ý tưởng rất hay…”
“Ý tưởng gì?”
Lạc Hành Vân không trả lời, hỏi ngược lại bác sĩ: “Tác dụng của một ống thuốc ức chế là bao lâu ạ?”
“Còn phụ thuộc vào nhãn hiệu của thuốc nữa.”
Lạc Hành Vân lấy ống thuốc Bùi Diễn tiêm cho mình ra. Đây là cậu mở miệng hỏi xin từ chỗ hắn. Lúc ấy cậu không nghĩ ra biện pháp để đối phó với kỳ động dục, nghe nói thuốc ức chế vẫn được ưa chuộng nên mới để trong lòng.
Bác sĩ nhìn thoáng qua: “Ồ, hàng nhập khẩu, anh bạn nhỏ chịu chơi quá, một vạn năm nghìn đồng một ống đấy, tiêm một mũi còn đắt hơn đặt một cái stent tim(*).”
(*) Nong mạch vành là kỹ thuật can thiệp mạch vành qua da, giúp mở rộng lòng động mạch vành nhằm cải thiện tình trạng thiếu máu cơ tim do mảng xơ vữa gây chít hẹp. Sau khi nong rộng mạch vành bằng bóng, thường tiến hành đặt giá đỡ (hay gọi là stent) giúp chống đỡ, giảm cơ hội thu hẹp động mạch vành.
Lạc Phong: “…”
Lạc Hành Vân: “…”
“Có tiền sướng thật đấy…” Bác sĩ thở dài một tiếng, sờ cái đầu hói lên tận đỉnh của mình: “Một ống có tác dụng khoảng một tháng, cậu sẽ an toàn đến kỳ phát dục tiếp theo.”

Bác sĩ kê đơn thuốc cho Omega trong thời kỳ phân hoá cùng ba loại thuốc ức chế để phòng ngừa. Lạc Phong đi thanh toán và lấy thuốc. Lạc Hành Vân chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Hành lang bệnh viện lúc nửa đêm đã chìm vào yên tĩnh, trên bức tường trắng toát chỉ có những ánh đèn mờ nhạt và một Omega cũng đang ngồi đợi người nhà.
Tuổi của cậu ta xấp xỉ Lạc Hành Vân, trên người còn mặc đồng phục học sinh, cổ tay có một vòng băng trắng, dịch lên một chút là những vết sẹo cũ đã mờ đi vì thời gian. Đây là dấu vết của việc tự sát.
Không phải thiếu kiên cường, cũng chẳng phải yếu đuối, cậu ta chỉ sinh bệnh thôi. Căn bệnh trầm cảm hệt như một khối u trong não, nó sẽ không để người khác được bình yên.
Tất cả những điều này cũng chỉ vì cậu ta trở thành Omega từ nhỏ. Cậu ta cần dùng thuốc ức chế mới có thể sinh hoạt như một người bình thường. Mà cái gọi là thuốc ức chế kia lại chẳng khác nào một loại thuốc độc chầm chậm ngấm vào cơ thể.
Lạc Hành Vân lặng lẽ nhìn cậu ta. Một con búp bê đờ đẫn với gương mặt xinh đẹp mà nhợt nhạt hệt như chẳng còn sức sống.
Omega đều có ngoại hình xinh đẹp, đây là món quà tạo hóa ban tặng. Họ còn có khả năng sinh sản mạnh mẽ, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn.
Lạc Hành Vân đút tay vào túi quần. Cậu bị hạ đường huyết nên luôn mang theo vài thanh socola xốp(*).
(*) Là loại bánh xốp phủ socola tương tự như Kitkat.
Từ từ bóc lớp vỏ màu đỏ của thanh socola, cậu ngồi xổm xuống trước mặt “con búp bê” kia.
Đối phương bị giật mình, ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn thẳng vào Lạc Hành Vân. Cậu mặc đồng phục học sinh, mái tóc hơi dài, gương mặt hết sức bình thường, chỉ riêng đôi mắt màu hổ phách hiếm thấy toát lên sự dịu dàng như có mật đường hòa tan trong đó.
“Ăn socola, não bộ sẽ tiết ra nhiều dopamine(*), cực kỳ vui vẻ.” Vừa nói, cậu vừa vươn tay về phía trước.
(*) Hormone hạnh phúc dopamine.
Omega im lặng khoảng nửa giây rồi mới chậm chạp nhận lấy thanh socola, hé miệng cắn một miếng nhỏ.
“Sẽ có cách mà.” Chủ nhân của đôi mắt màu hổ phách dịu dàng nhỏ giọng nói, sau đó nhắc lại một lần: “Nhất định sẽ có biện pháp khác.”
Giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, hệt như một lời hứa hẹn.

Lý Ngộ, Thẩm Thư Ý dắt anh em nhà họ Hoắc và Thích Vũ đến quán boxing chơi cả đêm. Lúc đám người vào phòng thay đồ thu dọn chuẩn bị về nhà, Bùi Diễn mới cầm ô đi tới.
Khác với bọn Lý Ngộ, Bùi Diễn không phải khách quen của những tụ điểm này, nhưng chẳng quán boxing nào hắn không dám tới. Lần đầu tiên theo Lý Ngộ đến đây đấm bốc, hắn đã hạ gục tất cả tay đấm của quán. Ông chủ luôn miệng nói hắn là hạt giống tốt, còn mời hắn đại diện cho câu lạc bộ đi thi đấu nữa kìa. Kết quả, Bùi Diễn lấy lý do bận học để từ chối một cách khéo léo. Nhưng ông chủ vẫn cho hắn một cái thẻ, để hắn có thể tới đấm bốc bất cứ lúc nào.
Con người sùng bái sức mạnh từ trong máu, nếu không đã chẳng có những đấu trường hoành tráng được dựng lên. Trên thực tế, những trận đánh đầy phấn khích với một lượng lớn hormone bắn ra tứ phía này lại giống phô diễn khoe khoang hơn là chiến đấu. Alpha nào đứng vững đến giây phút cuối cùng, chẳng những có được danh tiếng, mà còn hấp dẫn được ánh mắt của người xem.
Lý Ngộ đấm vào vai Bùi Diễn, trách hắn tới muộn. Thẩm Thư Ý lại giơ điện thoại di động ra, hỏi: “Mày làm gì Hạc Vọng Lan rồi?”
Đêm nay Hạc Vọng Lan nhắn tin cảnh báo tới rất nhiều người, nói Bùi Diễn đã phát điên rồi. Thẩm Thư Ý quen biết rộng, chỉ năm phút sau đã nhận được ba, bốn tấm ảnh chụp màn hình.
Bùi Diễn cầm điện thoại của đối phương lên xem thử, thấy Hạc Vọng Lan còn nhắc nhở không được chạm vào Lạc Hành Vân thì gật đầu ra vẻ hài lòng: “Tốt.”
“Lạc Hành Vân đâu?” Thẩm Thư Ý nhìn ra phía sau Bùi Diễn.
Mọi người đều biết hắn đi tìm Lạc Hành Vân, không biết cuối cùng đã tìm được hay chưa.
Bùi Diễn không trả lời, bỏ cặp sách xuống, cởi chiếc áo ướt sũng ra, để lộ nửa thân trên rắn chắc.
Hắn nhìn có vẻ gầy, nhưng vừa cởi áo ra, tám múi cơ bụng liền được phơi bày hết sức rõ ràng.
Hoắc Tư Minh nhìn mình, lại nhìn người ta: Hừ.
Bùi Diễn nhận ra sự hiện diện của cậu, vừa quấn băng lên ngón tay mình, vừa thản nhiên hỏi: “Liệu cậu có thích em trai của mình không?”
Hoắc Tư Minh nhìn trái nhìn phải, những người xung quanh đều không có em trai, hiển nhiên là Bùi Diễn đang hỏi mình. Vì thế, cậu ngơ ra một chút: Cái câu hỏi của nợ gì thế này?
Bùi Diễn thấy cậu vẫn ngẩn ra ở đó bèn đi tới trước mặt cậu: “Cậu có phản ứng với cậu ta không? Cậu là Alpha, cậu ta lại là Omega.”
Lý Ngộ ngây thơ đến lạ: “Vấn đề của mày tình sắc quá rồi.”
Hoắc Tư Minh cũng nóng máu, hung hăng khiêu khích: “Cậu muốn đánh nhau đấy à?”
Bùi Diễn tỏ vẻ rất bất ngờ khi bị hỏi như vậy. Hắn nhìn đối phương một lượt, khẽ gật đầu: “Ừ. Chiến đấu tổng hợp, đánh chết mới thôi.”
Hoắc Tư Minh xoắn lại ngay lập tức: “Nếu là anh em ruột cùng lớn lên từ bé, nhất định sẽ ghét nhau như chó ghét mèo, sao có thể chơi trò loạn luân được chứ!”
“Ghét nhau…” Bùi Diễn lẩm nhẩm hai tiếng này, nhớ lại mấy chục giây ngắn ngủi đối mặt với Lạc Phong, hắn không nhận ra bất cứ cảm xúc chán ghét nào trên gương mặt đối phương. Huống hồ, Lạc Hành Vân cũng chẳng có điểm nào khiến người ta chán ghét.
Hắn nhíu mày, đeo găng trong trạng thái nặng nề tâm sự, quay lưng rời khỏi phòng thay quần áo.
“Lên cơn điên gì thế…” Cửa vừa đóng lại, Tiểu Hoắc đang ngồi trên ghế gỗ nhỏ giọng oán trách.
Thẩm Thư Ý quay sang hỏi Thích Vũ vẫn lặng lẽ từ nãy đến giờ: “Lạc thần có anh em à?”
Thích Vũ: “Có. Anh của nó là Alpha.”
“Yo ho.” Thẩm Thư Ý quen tay đẩy kính mắt. Ba người này khiến hắn hiểu được vài điều, nhưng vì quá kinh dị nên hắn vẫn không thể nào tin nổi.

Ở đây, Bùi Diễn rất có tiếng. Trước khi đến, hắn đã báo với ông chủ một câu, thế nên dù đã sắp tới giờ đóng cửa nhưng vẫn có rất nhiều Alpha đội mưa chạy tới.
Omega đến xem cũng cực kỳ đông.
Cả đám giơ điện thoại chụp cơ bụng của Bùi Diễn, tíu tít hò reo như một lũ gà.
Đối thủ của Bùi Diễn trong trận đánh đầu tiên là một tay đấm nghiệp dư tên Dư Lộ. Người này cậy tiền cậy thế gia đình, suốt ngày làm xằng làm bậy, tụ tập một nhóm hơn hai mươi người, tranh chấp quyết liệt với bọn Hạc Vọng Lan. Từ lâu Dư Lộ đã muốn biết rốt cuộc “Hoàng đế” khu vực phía Nam là nhân vật như thế nào, sao cứ luôn mặc kệ tên giẻ rách Hạc Vọng Lan chạy ra ngoài gây ô nhiễm môi trường như vậy.
Bùi Diễn cảm nhận được ánh mắt bất thiện của người đối diện, mở miệng quy ước: “Đừng đánh vào mặt tao.”
Hắn vừa dứt lời, Dư Lộ đã nện một đấm tới.
Trọng tài còn chưa thổi còi, trận đấu cũng chưa chính thức bắt đầu, chẳng ai ngờ tên này lại hạ lưu đến vậy.
Trong tình trạng chưa chuẩn bị kỹ càng, đối thủ lại là người có rèn luyện, nên dù là Bùi Diễn cũng lập tức ăn một đòn.
Dư Lộ thu nắm đấm về, hưng phấn đến mức nhảy lên tại chỗ: “Chỉ vậy thôi à? Chẳng trách bọn khu Nam không biết đi vào quy củ.”
Bùi Diễn quay mặt lại, khóe miệng đã tím bầm.
Hắn không để ý đến lời bỡn cợt của đối phương, chậm rãi xoay cổ, bật ra một tiếng cười lạnh mang đầy áp lực. Giây tiếp theo, hắn đá mạnh vào bụng Dư Lộ, khiến đối phương văng ra ngoài.
Dư Lộ bị đá gãy luôn hai cái xương sườn, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.
“Đã bảo mày đừng đánh vào mặt tao cơ mà?” Bùi Diễn chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng khuỷu tay ấn xuống vết thương của đối phương.
“Cậu ấy lo lắng thì sao?” Hắn nhìn kẻ đang giãy giụa bằng đôi con ngươi tối đen không chút cảm xúc, hàng lông mi thật dài buông xuống, trong sự nhã nhặn lại toát lên một vẻ điên cuồng.

Lúc Bùi Diễn xong việc đã là ba giờ sáng. Đám Beta đã về nhà từ lâu, Lý Ngộ cũng dựa tường ngủ gật, chỉ Thẩm Thư Ý là còn tỉnh táo. Khi hắn tìm tới, Bùi Diễn đang để trần nửa thân trên, tựa người vào lan can ngoài ban công hút thuốc. Bên chân người nọ là cả đống đầu lọc thuốc lá, trên người cũng đầy những vết máu bầm to nhỏ.
Đương nhiên, đối thủ của hắn đã vào bệnh viện cả rồi.
Dù là Bùi Diễn thì chiến tích như vậy cũng quá đáng sợ. Không nói đến những người khác, chỉ riêng tên Dư Lộ cũng đã thể hiện rất rõ sự kinh khủng này.
Thẩm Thư Ý không quanh co lòng vòng: “Đêm nay Lạc Hành Vân xảy ra chuyện gì?”
Bùi Diễn nhả một cuộn khói vào màn mưa tăm tối, một lúc lâu sau mới nói: “Hạc Vọng Lan suýt đánh dấu cậu ấy.”
Thẩm Thư Ý im lặng.
Chuyện này có thể khiến bất cứ Alpha nào trở thành một kẻ giết người.
Nhân tố khiến Alpha bọn họ mất mạng cao nhất chính là tình cảm.
Nếu Omega mình yêu đi theo người khác, chắc chắn không một Alpha nào còn tử tế nổi. Độ phù hợp càng cao, Alpha sẽ càng điên cuồng, nếu phù hợp tuyệt đối, vậy đời này của hắn xong luôn rồi.
Cho nên Thẩm Thư Ý rất hy vọng mình không gặp phải Omega phù hợp tuyệt đối, mọi thứ cứ như bình thường là tốt nhất.
“Lúc tao vào phòng, nó đang chuẩn bị cắn cậu ấy.” Bùi Diễn thoáng run lên, khiến tàn thuốc rớt thẳng xuống đầu ngón tay.
“Được rồi, được rồi, đều là chuyện đã qua.” Thẩm Thư Ý vắt khăn mặt lên vai hắn: “Giờ mày cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Bùi Diễn vẫn im lặng như trước.
Đúng vào lúc ấy, chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay hắn chợt sáng lên, có tin nhắn đến.
Thẩm Thư Ý nhìn thấy hai chữ “Hành Vân”, chủ động ngáp một cái rồi nói tạm biệt.
Bùi Diễn mở tin nhắn ra…
“Lớp trưởng, tiền thuốc ức chế kia tôi có thể trả góp không?”

Ống thuốc ban tối khiến Tiểu Lạc mất ngủ. Cậu liên tục lăn qua lộn lại vì nghĩ đến một vạn năm.
Cậu không phải loại người được lợi còn vênh váo. Giá cả cũng đã biết rồi, nếu không trả lại cho người ta, cậu cảm thấy mình thật xấu xa.
Một vạn năm, một vạn năm, lấy đâu ra một vạn năm bây giờ… Lạc Hành Vân suy nghĩ, nhớ đến chuyện đã xảy ra trong phòng vệ sinh nhà Hạc Vọng Lan.
Alpha tỏa ra sức nóng mãnh liệt, ngoài miệng rất im lặng nhưng động tác lại vô cùng kịch liệt. Hắn mang theo mùi hương rừng rậm dưới biển sâu và đôi mắt đen bóng gần như có thể phát sáng.
Thật ra khi ấy Lạc Hành Vân không tỉnh táo nên cũng không nhớ được quá nhiều chi tiết. Nhưng lúc đêm khuya vắng lặng, cậu liền cảm nhận được một sự sung sướng mạnh mẽ tràn ra.
Phát hiện trong đầu lóe lên những suy nghĩ không được tốt, cậu nhắn tin cho người ta vào lúc nửa đêm, hòng vớt vát vài phần trong sạch. Cậu nghĩ chỉ cần tính toán rõ ràng là có thể rửa sạch chút nhớ mong lệch lạc của mình.
Nhưng khi nhắn tin xong, Lạc Hành Vân mới phát hiện lúc này đã là hơn ba giờ sáng, quấy rầy giấc ngủ của người khác, thật không lễ độ chút nào.
Định thu hồi nhưng hệ thống mặc định của đồng hồ lại không có chức năng này, nên cậu đành vùi tay xuống dưới gối.
Trùm chăm lên quá đỉnh đầu, giờ cậu phải ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Lớp trưởng sẽ không nhìn đồng hồ vào lúc nửa đêm, nên chắc sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn này…
Thế nhưng… màn hình bỗng phát sáng, cổ tay cũng khẽ rung lên.
Lạc Hành Vân rút tay ra khỏi gối…
“Không vội, cuộc đời rất dài, từ từ mà trả.”
Lạc Phong nằm bên cạnh bỗng trở mình, Lạc Hành Vân vội giấu đồng hồ xuống dưới gối.
Chọn từ ghép câu kiểu gì vậy…
Trả nợ suốt đời, có thể viết thành trả cuộc đời không?
Tiểu Lạc nhìn ánh đèn lờ mờ trong màn mưa ngoài cửa sổ, vùi gương mặt nóng cháy vào gối.

Bùi Diễn nhìn giao diện tình trạng sức khỏe của Omega, phát hiện tim người nọ bỗng đập nhanh hơn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Sau đó, hắn dùng đôi môi đầy đặn, rất thích hợp để hôn môi, hôn nhẹ lên mặt đồng hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.