Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 139: Mưu đồ Kiền kì tộc




Long Phạm đi vào rừng, trước tiên nhìn thấy chính là nhan sắc đỏ đậm kia.
Giữa rừng cây xanh biếc, y bào đỏ ửng đặc biệt chói mắt, y mệ như hỏa phất phơ giữa không trung, bồng bềnh phấp phới như muốn bay lên, giữa đám người chỉ có màu đỏ này lấy đi tất cả chú ý trong mắt, chiếu xuống thiếu niên y phục lục bích trong suốt như tuyết trắng đang nằm trong lòng ngực, dáng người cao ngất cùng thiếu niên nhỏ nhắn đập vào tầm mắt, nếu chỉ chợt nhìn thấy thì quả nhiên là một bức tranh tuyệt đẹp.
Chỉ tiếc, người nhìn thấy cảnh tượng này lại không hề tán thưởng.
Ánh mắt chợt lóe, nụ cười lạnh nhạt bên môi vẫn chưa thay đổi, Long Phạm đối với những gì đang diễn ra trước mắt cũng không nhiều lời. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy hắn đến gần, không biết người khác có cảm thấy tế ti đang đi đến so với ngày thường có gì bất đồng hay không, nhưng khi hắn quan sát đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam nhìn thấy thiếu niên trong ngực hắn, trong nháy mắt lại rõ ràng lộ ra một tia âm trầm.
Long Phạm thản nhiên đáp lại các tộc nhân đang hành lễ, ánh mắt chuyển từ thiếu niên trong lòng Lăng Lạc Viêm đến Phong Trần Tuyệt đang đứng ở một bên, ý cười ở khóe môi càng lúc càng rõ ràng.
“Tông chủ–” Hắn gật đầu làm lễ, giống như chưa từng thấy việc gì khiến hắn không vui.
Người của Xích Diêm tộc ở bên cạnh nhìn thấy ý cười kia liền thoáng có cảm giác nghi hoặc.
Lúc trước, chỉ cần không phải ở những trường hợp quá mức trang trọng, tông chủ và tế ti thường xuyên có chút cử chỉ thân mật. Từ trước đến nay, lời nói và hành vi của tông chủ luôn luôn phóng túng không hề cố kị, tế ti tựa hồ cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, bọn hắn như ở chỗ không người, tuy những hành động đó đều rất nhỏ nhưng dù sao mỗi khi vô ý nhìn thấy cái gì đó thì bọn hắn giống như đang rình trộm những việc không nên nhìn thấy, bản thân thường xuyên nảy sinh cảm giác tội lỗi. (o_o tội nghiệp, có ngày mấy ông trưởng lão bị nổi mụt lẹo cả lũ)
Quan hệ của tông chủ và tế ti như thế nào thì trong tộc từ trên xuống dưới không cần nói rõ cũng hiểu. Lúc này tông chủ lại ôm thiếu niên Yêu tộc có sắc đẹp xuất chúng, bị tế ti nhìn thấy, há có thể chỉ đơn giản mỉm cười như thế….
Nhớ đến lúc trước khi tông chủ không ở trong tộc thì tế ti trở thành người như thế nào, bỗng nhiên bọn hắn liền hiểu được ẩn ý trong nụ cười lạnh nhạt đó. Thần sắc của các trưởng lão không khỏi trở nên khẩn trương, các tộc khác đối với phản ứng cổ quái của bọn hắn đều cảm thấy kỳ lạ. Các trưởng lão Xích Diêm tộc dường như đang nhớ lại cái gì đó mà khiến bọn hắn trở nên hoảng sợ.
Nham Kiêu từ trong đám người tiến lên vài bước, dự định tiếp nhận thiếu niên Yêu tộc.
Tính tình của Nham Kiêu vẫn không thay đổi nhưng thật ra hành sự càng ngày càng chu toàn. Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn hắn một cái, luôn luôn lơ đãng như Nham Kiêu cũng bắt đầu trở nên chu đáo, không biết trong khoảng thời gian hắn rời đi đã xảy ra việc gì lại khiến tộc nhân cẩn thận như thế.
Đang suy đoán thì Long Phạm đã nâng một ngón tay lên, linh quang lấp lánh chỉa thẳng vào thiếu niên.
Mọi người nhất thời kinh hô, ai cũng biết rõ tế ti Long Phạm linh lực sâu không thể lường, hiện giờ hắn điểm một đoàn linh quang, chẳng lẽ là tính toán trí thiếu niên kia vào chỗ chết?!
Bạch quang đến gần người, Lăng Lạc Viêm đứng thẳng bất động, không thấy nửa điểm tránh né.
Đợi vầng hào quang tiêu lui, Lăng Lạc Viêm nhìn lại trong lòng ngực, thiếu niên có sắc đẹp vô song không còn nhìn thấy bóng dáng, y phục bị tổn hại rơi xuống đất, ở trong lòng bàn tay của hắn rõ ràng là một con bạch mao linh thử, đôi mắt màu hồng phấn to tròn, chiếc đuôi dài xù lên co quắp cuốn vào bên người, những sợi lông màu trắng mềm mại như nhung che phủ toàn thân. (bạch mao linh thử = con chuột bạch a)
“Tế ti làm cái gì vậy?” Lăng Lạc Viêm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nâng lên vật trong lòng bàn tay, ánh mắt không hề che giấu ý cười trêu chọc.
Mặc dù trong chuyện riêng tư thì hai người bọn hắn cái gì cũng đều đã làm, nhưng ở trước mặt mọi người, một người thân là tông chủ, một người là tế ti, Long Phạm sẽ không vì tư tình mà tự tiện hành động, đúng là vì vậy, hắn biết rõ Long Phạm sẽ không lấy tánh mạng của con yêu vật này, nhưng không nghĩ rằng lại xuất hiện cảnh tượng trước mắt.
Vốn là thiếu niên đang trong vòng tay của hắn, hiện giờ lại hóa thành một con linh thử đáng yêu cả người đầy lông mềm mại, đang nằm ở trên lòng bàn tay.
“Như tông chủ nhìn thấy, như vậy mới có thể thuận tiện để cho Dạ Dực cắn nuốt.” Ngữ thanh bình tĩnh đáp lại Lăng Lạc Viêm, ý cười bên môi vẫn chưa hạ xuống, tuy là lạnh nhạt hời hợt nhưng ánh mắt sáng rực mang theo vài phần chăm chú.
Chỉ mới xa Lạc Viêm trong chốc lát thì trước mắt liền có nhiều thứ chướng mắt như vậy.
Cũng không bất ngờ với phản ứng của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cười nhẹ dùng linh lực truyền âm cho Long Phạm, “Không muốn nhìn thấy ta chạm vào người khác thì nên sớm đến đây, việc trong thư trai như thế nào?”
“Coi như thuận lợi,” Long Phạm đáp lại, Lăng Lạc Viêm yên tâm gật đầu. Hai người đối với thiếu niên Yêu tộc hóa thân thành linh thử không hề có cảm giác nhưng các tộc khác ở xung quanh lại vô cùng kinh ngạc.
Yêu tộc vốn mang hình người, có thể hóa thành dị thú, nhưng thiếu niên biến thân thành linh thử lại dường như không phải đang biến hóa, mà càng giống như đó là nguyên hình. Như vậy hắn và đặc tính của Yêu tộc tương phản?!
“Hay là hắn không phải Yêu tộc?” Có người thì thầm suy đoán, nếu không phải Yêu tộc thì bọn hắn một đường vất vả truy bắt cuối cùng chẳng phải là xôi hỏng bỏng không hay sao?!
Lăng Lạc Viêm hướng đến Long Phạm nhìn lại, chờ đợi đáp án.
“Hắn chính là bán yêu, cũng không phải là Yêu tộc thuần túy, bẩm sinh không được đầy đủ nhưng vì vậy mà không giống người thường. Màu da của Yêu tộc thường nhạt hơn, còn hắn thì toàn thân trắng như tuyết, quả thật hiếm thấy.” Nhấc con linh thử ở trong lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm thuận tay ném ra ngoài, động tác rất tao nhã, nhưng hoàn toàn không tương xứng với lời nói trong miệng của Long Phạm, giống như một vật dư thừa, linh thử từ trong tay hắn bị ném về phía Dạ Dực.
Quạ đen ngậm linh thử như một quả cầu bằng lông màu trắng dừng ở trên cây.
Vật trong miệng đối với nó mà nói căn bản là phiền toái, nó là ma vật Dẫn Hồn tộc, không phải quạ đen tầm thường, Long Phạm lại đem con linh thử này giao cho nó, không cần đợi nó cắn nuốt hồn phách thì con linh thử này cũng bị nhân loại ngắm nhìn như hổ rình mồi.
Đem con bạch thử giẫm dưới chân, nó không lập tức cắn nuốt, đôi mắt trắng bạc đối mặt với đôi mắt hồng phấn, dưới bóng cây, màu hồng phấn kia có chút quá phận xinh đẹp, ánh mắt trông lại không phải van cầu, cũng không phải cảnh giới, giống như không biết bản thân đã ở vào nguy hiểm, đôi mắt như hoa tuyết trong suốt phản chiếu mấy phần yêu dị cùng thuấn khiết.
Không biết hồn phách của Yêu tộc là mùi vị gì….
Đối với mĩ thực trước mặt do dự một chút, lại liếc mắt nhìn linh thử một cái, Dạ Dực ngẩng đầu lên.
Dù sao tộc nhân trong Xích Diêm vẫn thỉnh thoảng đem ma vật đến biếu tặng cho nó, nó căn bản không thiếu hồn phách để ăn, tạm thời lưu lại con bán yêu này cũng không sao. (xạo hoài cưng ơi)
Thấy quạ đen không làm gì con linh thử, các tộc thả lỏng tâm tình một chút, nhưng yêu vật dừng ở trong tay Xích Diêm tộc thì chung quy không phải kết quả mà bọn hắn muốn, làm sao mới có thể đem bảo vật ngay ở trước mắt trở về, đối với điểm này bọn hắn đều rất nôn nóng
“Bán yêu coi như là Yêu tộc đi? Theo như lời ban đầu của Phong tông chủ….” Lo lắng không biết con bán yêu này có đầy đủ đặc tính của Yêu tộc cũng như có thể thực hiện được ước định lúc trước của bọn hắn cùng với Phong Trần Tuyệt hay không, liền có người nóng lòng buột miệng nói ra.
Vừa mới dứt lời liền bỗng nhiên cảm giác không đúng, người hỏi chính là thủ lĩnh Toan Lan tộc đang đứng bên cạnh Đồng Thế của Lang Tiềm tộc, phát hiện chính mình lỡ lời, vẻ mặt của hắn trở nên ảo não, các tộc khác ở xung quanh cũng đều bất mãn hướng hắn nhìn lại.
“Hử? Hắn nói cái gì?” Đầu ngón tay khẽ vuốt trên cằm, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, vẻ mặt thập phần hứng thú.
Vị Viêm chủ của Xích Diêm tộc đã hoài nghi nội tình trong đó, thủ lĩnh của Toan Lan tộc hối hận đã nói ra nửa câu, sự tình cho tới bây giờ đã không thể giấu diếm được nữa, đang có người muốn mở miệng thì lại nghe tế ti Long Phạm ở bên kia nói ra việc bọn hắn đang cố lấp liếm.
“Bất luận nam hay nữ, già hay trẻ bị Yêu tộc giết chết, bất luận mang thuộc tính linh lực như thế nào thì Yêu tộc đều có thể hấp thu hóa thành yêu lực tích trữ trong cơ thể. Yêu tộc chính là từ dục vọng mà sinh ra, thiên về thuật ma mị, bẩm sinh đã có khả năng truyền thụ linh lực, dùng linh lực hấp thu từ bên ngoài thông qua chuyện đó để chuyển cho người khác.”
“Yêu tộc đã từ lâu không xuất hiện trên thế gian, hiếm thấy còn có người vẫn chưa quên bọn hắn.” Lời nói của Long Phạm nghe như tán thưởng, nhưng không ai lại không hiểu ý tứ sâu xa trong đó.
Lời của hắn ám chỉ đương nhiên là Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm nhìn vào ánh mắt ra hiệu của Long Phạm thì bỗng nhiên hiểu được.
“Nguyên lai là như thế,” hai tay vỗ vào nhau, vẻ mặt giật mình hiểu ra, biểu tình giống như vừa nghe xong một loại chuyện xưa đầy phấn khích, mà lúc này lại nhớ đến sự kiện thú vị trong đó, thần sắc mỉm cười hướng đến Phong Trần Tuyệt.
“Nếu bản tông chủ không nhớ lầm thì lúc trước ở thị trấn phong ma gặp phải thời khắc phùng ma, lúc ấy ngươi gấp rút chạy đi nơi nào đó, hiện giờ làm cho người ta không thể không hoài nghi, khi đó là vì Yêu tộc đúng không?”
Nghe Lăng Lạc Viêm nói như vậy thì các tộc khác rốt cục hiểu rõ vì sao Phong Trần Tuyệt lại quen thuộc tập tính của Yêu tộc như vậy, nguyên lai là đã sớm có ý đồ muốn truy bắt nhưng vẫn chưa bắt được, hiện giờ lợi dụng bọn hắn để đạt được mục đích.
“Phong tông chủ, chúng ta một đường theo ngươi truy bắt Yêu tộc nhưng không hề nghe ngươi nhắc đến chuyện lúc trước, ngươi đã sớm biết Yêu tộc lợi hại nhưng không nói lời nào, làm hại chúng ta tổn thất không ít thủ hạ. Chúng ta không giống Kiền Kì tộc của ngươi người đông thế mạnh như vậy, chúng ta là những tiểu tộc thế lực đơn bạc, lúc này lại vì yêu vật mà tổn thất không nhỏ, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
Bọn hắn tụ lại vốn là vì nghe xong lời rất hay của Phong Trần Tuyệt, sau đó mới cùng nhau giúp bắt yêu, nhưng Phong Trần Tuyệt lại sớm che giấu việc trước kia khiến cho bọn hắn không khỏi hoài nghi dọc đường đi nhiều lần thất thủ có phải hay không cũng nằm trong dự kiến của hắn.
Một khi hoài nghi thì rất nhiều việc chưa từng lưu ý đều trở nên rõ ràng, trong đám người không thiếu những thủ lĩnh có đầu óc nhạy bén lập tức kinh hô một tiếng, “Phong Trần Tuyệt, chẳng lẽ ngươi căn bản không phải vì bắt yêu? Ngươi…ngươi đang mưu đồ chiếm đoạt tộc ta?!”
Tiếng cười lang lảnh vang lên, tựa hồ cảm thấy thực khoái trá, mái tóc đỏ sậm bị gió thổi rối tung, Phong Trần Tuyệt cũng không phủ nhận lời nói của người nọ, nhưng lại quay sang nhìn bóng dáng hồng sam dưới bóng cây.
“Khá lắm Lăng Lạc Viêm Xích Diêm tộc, hảo một cái Viêm chủ.” Tựa như kéo xuống một lớp ngụy trang, không còn che giấu hơi thở ác liệt tàn nhẫn trên người, Phong Trần Tuyệt hướng con linh thử mà Dạ Dực đang bắt giữ liếc mắt một cái, ánh mắt tuyệt đối không phải tham lam ham muốn như những người kia, mà là đối với một quân cờ quả thật hài lòng.
“Ngươi không dự tính phủ nhận.” Lăng Lạc Viêm không nghĩ tới Phong Trần Tuyệt lại thừa nhận một cách sảng khoái như thế.
“Chỉ bằng một câu nói liền phá hư ván cờ của ta, không hổ là Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc, sớm biết nơi này sẽ xuất hiện biến cố, quả nhiên đúng là như vậy. Cũng may lúc trước đã đi qua không ít địa phương.” Trả lời như thế chẳng khác nào đang thừa nhận, dưới đáy mắt hiện lên một màu u ám, khi hắn nói đến ba chữ Lăng Lạc Viêm tựa hồ không tìm thấy bất luận điểm nào khác thường.
Lời nói của Phong Trần Tuyệt nhất thời khiến các tộc khác trở nên rối loạn.
Từ đầu đến cuối khi bắt yêu vật thì Kiền Kì tộc không hề phái ra nhiều thủ hạ, mà lúc ấy bọn hắn lại lo lắng Phong Trần Tuyệt sẽ giành trước vì vậy đều tranh nhau tiên phong, cho dù gặp phải ma vật cũng đều là người của bọn hắn ở phía trước.
Nhưng đến lúc này thì bọn hắn mới phát hiện trong tộc đã bất tri bất giác mất đi rất nhiều người, tổn thất khi bắt yêu, dọc đường lại bỏ mạng vì ma vật, còn có vài người không biết đã mất tích từ khi nào. Bọn hắn chỉ lo nhìn thiếu niên Yêu tộc ở trước mắt mà đem tất cả những việc khác vứt ở sau đầu!
Tiếng lá cây xào xạc va vào nhau vang lên ở trong rừng, giữa bầu không gian nửa sáng nửa tối có thể nhìn thấy biểu tình của các tộc đến đây, đều mang thần sắc vừa chấn động vừa phẫn nộ. Lăng Lạc Viêm nhướng mi cười tà nhìn nam nhân bên cạnh.
“Từ khi nào thì ngươi biết mưu đồ của Phong Trần Tuyệt?” Lúc này mọi người đang khẩn trương căng thẳng, hắn hiển nhiên chỉ dùng linh lực truyền âm để hỏi, nếu không phải Long Phạm nhắc nhở thì hắn cũng không nghĩ tới sự thật chính là như thế.
Cao minh của Phong Trần Tuyệt chính là không trực tiếp đến chiếm đoạt các tiểu tộc mà là dùng Yêu tộc như dụng cụ để dụ các tộc khác. Mọi người e sợ mình sẽ đến sau nên tất cả các thủ lĩnh đều tranh đoạt kịch liệt mà mất đi cảnh giác.
“Theo như lời Lạc Viêm đã nói, chính là khi hắn gặp chúng ta rồi sau đó vội vàng rời đi, lúc đó ta đã phái người đi thăm dò, lúc sau ngươi phát sinh biến cố, khi ta đưa ngươi về đây thì mới nhận được tin tức hồi báo, vẫn chưa kịp đề cập với ngươi.”
Không biết Long Phạm còn có bao nhiêu chuyện chưa đề cập với hắn.
Trong đầu suy nghĩ chính là như vậy nhưng Lăng Lạc Viêm không tiếp tục hỏi. Nhưng hắn không ngờ ý nghĩ chợt lóe trong ngày hôm nay lại trở thành sự kiện mà không lâu sau hắn phải đối mặt, vả lại chính là vấn đề mà hắn cần phải biết rõ ràng.
Biết được âm mưu của Kiền Kì tộc, cũng kinh ngạc khi Phong Trần Tuyệt thẳng thắn thừa nhận không hề che giấu, các tộc đều rõ ràng mình đã bị vây vào thế bất lợi. Mục đích của Phong Trần Tuyệt đã gần đạt được, giờ khắc này đối với bọn hắn quá bất lợi, thủ lĩnh các tộc không hẹn mà cùng sinh ra một nghi vấn, một điểm mấu chốt, có lẽ vẫn có thể cứu lại thế cục đã thất bại.
“Tế ti Long Phạm, xin cho hỏi con bán yêu này chính xác là thật chứ?” Vẫn là Đồng Thế của Lang Tiềm tộc, hắn kính cẩn đi lên vài bước, khóe mắt khẽ liếc con linh thử không hề nhúc nhích đang bị Dạ Dực bắt giữ.
Nếu tế ti Long Phạm có thể nói ra đặc tính của Yêu tộc, biết được những chuyện bí ẩn mà thế nhân không biết thì nhất định cũng có thể nhận định thật giả. Chỉ cần Yêu tộc này là thật thì hết thảy công sức bọn hắn bỏ ra vẫn còn có thể vãn hồi.
Hiểu được chủ ý của bọn hắn, Lăng Lạc Viêm nhếch lên khóe miệng, “Cách này cũng không tồi, chỉ cần người nào có được con bán yêu thì có thể thông qua hắn có được vô tận linh lực, một thứ hảo dùng như thế chẳng trách có thể làm cho người ta quên đi hết thảy, chỉ nhìn trước mắt mà lãng quên an nguy ở phía sau.”
Trên thực tế hắn cũng không cảm giác thủ đoạn của Phong Trần Tuyệt là đê tiện. Con người luôn chú trọng ích lợi trước mắt mà xem nhẹ an nguy của bản thân, bị dục vọng mù quáng làm mờ mắt, những tông tộc này có được kết quả của ngày hôm nay coi như là gieo gió gặt bão.
Bọn hắn nên sớm biết rõ, có thể lợi dụng bất cứ thứ gì để làm suy yếu lực lượng của các tộc rồi sau đó thôn tính, chính là thủ đoạn thường dùng của Kiền Kì tộc.
“Hắn xác thực là Yêu tộc.” Long Phạm gật đầu mỉm cười, tựa hồ cũng không cần biết câu trả lời này sẽ khiến cho bao nhiêu phân tranh sắp nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.