Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 138: Yêu vật




Đoàn nhân mã tiến vào trong rừng không nghĩ đến bên trong đã có người. Trước mặt bọn họ là một nam nhân toàn thân hồng sam, phía sau có các trưởng lão Xích Diêm tộc đang vây quanh, giữa rừng cây xanh ngắt nổi bật một màu đỏ thẫm hết sức đáng chú ý.
Phong Trần Tuyệt lập tức nhảy xuống ngựa, “Viêm chủ xưng hô như thế, ta quả thật không dám đảm đương.”
Mái tóc ngắn màu đỏ sậm hỗn độn ở bên tai, một thân hắc y lộ ra dã tính kiêu ngạo, ánh mắt sáng như đuốc, ngữ thanh lạnh lùng cứng rắn, xem ra vẻ mặt của Phong Trần Tuyệt so với lần trước gặp mặt cũng không có gì khác biệt, nhưng Lăng Lạc Viêm lại có thể cảm giác ngữ điệu của hắn có chút bất đồng.
Tiếng xưng Viêm chủ dường như lộ ra ý tứ khiêu khích cùng giễu cợt.
“Phong tông chủ mang theo nhiều người như vậy đột nhiên tiến vào địa giới của tộc ta, quả thật không giống như đảm đương không nổi.” Theo phản ứng của hai người đang bị Nham Kiêu bắt giữ thì xác thực đến từ Kiền Kì tộc.
Nghĩ đến những lời đồn đãi lúc trước, ánh mắt của Phong Trần Tuyệt tinh tế đánh giá trên người Lăng Lạc Viêm, cũng không phản bác lời nói của hắn, “Nhiều ngày không gặp, Viêm chủ biệt lai vô dạng.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt rồi sau đó Phong Trần Tuyệt mất đi huyền hỏa, mỗi lần chạm mặt Phong Trần Tuyệt đều có vẻ dị thường bình tĩnh, tựa hồ lúc trước bọn hắn chưa bao giờ có hiềm khích, nhưng bây giờ bất đồng, Lăng Lạc Viêm không xác định ẩn ý bên trong lời nói của Phong Trần Tuyệt mang hàm nghĩa gì, là vì vui mừng hay cố tình châm chọc, thần sắc bên trong đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn có chút cổ quái.
“Phong tông chủ khách khí.” Không nhiều lời cùng Phong Trần Tuyệt, Lăng Lạc Viêm nói với hàng nhân mã ở trước mặt, “Các vị đột nhiên tiến đến, bản tông chủ cũng nên tiếp đãi tận tình, nơi này chật chội không quá thuận tiện, trước khi chiêu đãi không bằng các vị có thể giải thích một chút vì sao hôm nay lại đến đây.”
Lời nói mang theo ý tứ, ngữ thanh dần dần trầm thấp, thái độ nhìn như phóng túng nhưng mọi người đều có thể nhìn ra tông chủ Xích Diêm tộc cũng không hề sợ hãi các tộc khác, thậm chí đối với các tộc có mưu đồ đến đây lại thập phần “hoan nghênh”.
Cái loại hoan nghênh này lại khiến những thủ lĩnh của tộc khác cảm thấy rất bất an, trong tình thế hiện giờ bọn hắn cũng không muốn đắc tội vị Viêm chủ Xích Diêm tộc vang danh khắp thiên hạ, thậm chí sự tình còn liên quan đến việc cứu vãn thiên kiếp, lập tức có người đứng ra giải thích, “Tại hạ là Đồng Thế của Lang Tiềm tộc, thỉnh Viêm chủ chớ hiểu lầm, chúng ta đến đây là vì đuổi bắt một yêu vật hại người, trong lúc vô ý đã xâm nhập lãnh địa của Xích Diêm tộc, không kịp thông báo, thỉnh Viêm chủ lượng thứ.”
“Mà thôi, dù sao cũng đã đến đây, càng nhiều lời chỉ càng gây thêm hiềm khích dư thừa.” Lăng Lạc Viêm khoát tay chặn lại, như cười như không liếc mắt nhìn Phong Trần Tuyệt, việc này rõ ràng là Phong Trần Tuyệt chủ mưu, sự thật không phải hoàn toàn như Đồng Thế đã nói, điều này thì trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Lơ đãng tiến lên phía trước vài bước, lộ ra thiếu niên bị hắn che giấu ở phía sau, không ngoài dự liệu của hắn, những người đó thấp giọng gọi nhỏ một tiếng, ngoại trừ Phong Trần Tuyệt, những người còn lại đều lộ ra sắc mặt sợ hãi lẫn vui mừng, lóe ra ánh mắt tuyệt đối không phải là chán ghét đối với yêu vật, muốn nói là sát khí thì càng khó mà tìm thấy.
“Đây đúng là yêu vật mà chúng ta muốn tìm! Viêm chủ quả nhiên tài ba, đã sớm ở đây bắt được hắn trước chúng ta. Không dám quấy rầy, chúng ta liền dẫn hắn rời đi.” Một vị thủ lĩnh không biết là của tộc nào ở bên cạnh Đồng Thế nói như vậy, bộ dáng cấp bách, ai cũng nhìn thấy hắn đối với yêu vật này có bao nhiêu thèm muốn.
“Yêu vật? Vì sao bản tông chủ nhìn không ra hắn giống yêu vật, hắn hại người nào? Nếu muốn ở địa giới của tộc ta bắt người thì dù sao cũng phải đem nguyên nhân nói cho rõ ràng một chút.” Lăng Lạc Viêm quan sát thiếu niên kia thì nhìn thấy hắn đang nghe mọi người đối thoại, không thấy có phản ứng gì khác, chỉ có ánh mắt bắt đầu hướng xung quanh đánh giá.
Chân tướng của yêu vật chỉ bằng một hai lời thì làm sao có thể nói cho rõ ràng, dù sao cũng không thể công khai ở đây, người nọ nhất thời nghẹn lời, Đồng Thế của Lang Tiềm tộc vội vàng đứng ra tiếp ứng, “Tộc ta có người bị hắn giết chết, Toan Lan tộc cũng có tộc nhân bị đồng bọn của hắn lấy mạng, đồng bọn của hắn đã chết, hiện nay duy nhất chỉ còn mình hắn là tai họa trên thế gian, hắn tuyệt đối không phải loại thiện lương, chính là yêu nghiệt, Viêm chủ ngàn vạn lần chớ để vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc!”
Đồng Thế vội vàng nói, Lâm Sở trưởng lão nhìn thiếu niên kia, lại quay sang nhìn tông chủ đang đứng trước mặt, lắc đầu không cho là đúng, những người ở xung quanh cũng đều lộ ra biểu tình buồn cười.
Muốn nói bị vẻ ngoài của thiếu niên mê hoặc thì người nào cũng đều có thể, duy nhất chỉ có một người không có khả năng là vị Viêm chủ này. Với tướng mạo cùng khí thế như vậy mà lại bị thiếu niên này mê hoặc? Mặc dù dung nhan của thiếu niên xuất chúng bất phàm nhưng làm sao có thể so sánh cùng vị Viêm chủ trước mắt.
“Tông chủ bị hắn mê hoặc? Đảo ngược lại thì còn có thể.” Nham Kiêu thấp giọng nói một câu. Tông chủ có thể làm cho tế ti động tâm, làm cho người ta không khỏi hoài nghi có phải hay không chỉ cần tông chủ muốn thì không ai có thể tránh được sức quyến rũ của hắn.
Không ít người nghe được lời nói của Nham Kiêu, Đồng Thế xấu hổ thu hồi vẻ mặt nôn nóng. Hắn suýt nữa thì quên, người đứng trước mặt bọn hắn nếu so với yêu vật về vẻ mị hoặc lòng người thì chỉ có xuất sắc hơn, căn bản không có đạo lý bị mê hoặc như thế này.
Có vài phần lo lắng, hắn lên tiếng muốn bổ sung vào lời nói mới buột miệng vừa rồi, “Tóm lại hắn là người của Yêu tộc, ứng với thiên kiếp mà xuất hiện vì vậy không thể lưu lại. Không bằng Viêm chủ giao hắn cho chúng ta….”
“Quả thật có nghe nói Yêu tộc xuất hiện trên thế gian, một chết một đào tẩu, nguyên lai hắn chính là người chạy thoát.” Lăng Lạc Viêm cắt ngang lời Đồng Thế, bộ dáng dường như giật mình hiểu ra nhưng không lùi lại, thiếu niên vẫn như cũ đứng thẳng dưới tàn cây, ở sau lưng hắn là người của Xích Diêm tộc đang vây quanh.
“Ta cũng không nghĩ đến hắn lại chạy trốn đến nơi này, vừa khéo gặp được Viêm chủ, thật sự may mắn.” Từ khi Phong Trần Tuyệt đi vào rừng thì ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người trước mặt, nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm, trong lời nói dường như có vài phần cung kính, nhưng ngữ thanh thâm trầm kín đáo lại khiến kẻ khác không khỏi hoài nghi không biết lời này còn có ý nghĩa sâu xa nào khác hay không.
Nghe hắn nói như vậy, các tộc khác ở bên cạnh bỗng nhiên cảm giác ngoài ý muốn, bọn hắn theo Kiền Kì tộc không ngừng đuổi bắt con yêu vật này, Phong Trần Tuyệt so với tất cả bọn hắn tựa hồ hiểu rõ tập tính của Yêu tộc, mấy lần đều kém một chút thì đã bắt được con yêu kia, hiện giờ nó lại trốn đến nơi này, liên lụy vào Xích Diêm tộc, mà thái độ của vị Phong tông chủ dường như có chút chuyển biến, không hề nóng lòng đi bắt yêu vật.
Yêu vật ngay trước mắt, Phong Trần Tuyệt không vội nhưng bọn hắn lại không thể tiếp tục kiên nhẫn. Lúc trước đã từng thỏa thuận khi bắt được con yêu kia thì sẽ cùng chia nhau một chén canh, hiện giờ yêu vật đang ở ngay trước mắt bảo bọn hắn làm sao còn có thể tiếp tục chờ đợi.
“Viêm chủ không phải muốn che chở cho hắn chứ? Hắn chính là yêu nghiệt làm hại thế gian.” Thấy Lăng Lạc Viêm không tránh ra, có người nhẫn nại không được rốt cục lên tiếng.
Từ ánh mắt của những người đó, Lăng Lạc Viêm có thể khẳng định bọn họ không phải chỉ đơn giản muốn bắt yêu như vậy. Ở sau lưng hắn, thiếu niên Yêu tộc không biết ngoại trừ bộ dáng cùng dung mạo mê người thì còn có đặc thù gì mà lại khiến những người này vội vàng muốn bắt giữ, trong đó còn có cả Phong Trần Tuyệt.
“Muốn nói làm hại thì bất quá cũng chỉ là giết mấy người mà thôi. Có ma vật nào mà lại không gây họa thế gian, nhưng tại sao không thấy mọi người cùng nhau dẹp loạn, chỉ duy nhất một mình hắn lại làm cho các tộc phải huy động lực lượng để truy bắt như thế này. Bản tông chủ muốn biết đến tột cùng hắn có gì đặc biệt?” Lăng Lạc Viêm trực tiếp hỏi, ánh mắt hàm chứa uy hiếp cùng sắc bén khiến kẻ khác bất giác muốn lảng tránh.
Một câu vạch trần điểm mấu chốt, các tộc giao nhau ánh mắt lưỡng lự úp mở, nhưng thần sắc của Phong Trần Tuyệt lại bất động, hàng lông mày che khuất vẻ u ám dưới đáy mắt, điềm nhiên đáp lại, “Nếu Viêm chủ muốn biết thì sao không trực tiếp hỏi hắn.”
“Hỏi hắn đúng là hỏi không ra, một con yêu vật thuần khiết như thế, ngay cả bản thân mang tội gì cũng không biết, thật sự thú vị.” Cười khẽ, chậm rãi tiến đến gần thiếu niên Yêu tộc dưới tàn cây, Lăng Lạc Viêm nâng tay chạm vào chiếc tai mềm mại như nhung, hắn cảm thấy rất hứng thú với hai lỗ tai này.
“Tông chủ–” Khi các trưởng lão khẩn trương muốn ngăn cản, y mệ màu đỏ đã nâng lên, thiếu niên lúc trước vẫn còn bất động nhưng bây giờ lại thản nhiên chìa ra móng nhọn, trong đôi mắt hồng phấn không thấy một tia sát ý, móng vuốt mang theo dị quang hiện lên, không chút do dự đánh về phía Lăng Lạc Viêm.
Bàn tay vừa chạm vào chiếc tai, chỉ trong nháy mắt liền nắm lại, ngăn cản sát chiêu của thiếu niên, Lăng Lạc Viêm chưởng ra linh quang, hai bên giao thủ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, linh lực mãnh liệt tạo thành cảm giác áp bách đánh úp vào mọi người xung quanh. Các trưởng lão hơi thoáng kinh ngạc, tông chủ từ sau khi quay về thì tu vi linh lực tựa hồ tiến triển cực nhanh, một ngày như bằng ngàn dặm, lúc trước không người nào dám khinh thường, hiện giờ lại khiến kẻ khác kinh hãi, vừa ra tay liền có cảm giác áp bách cùng uy hiếp mãnh liệt như thế, cơ hồ khiến người ta tưởng rằng tế ti đang đứng trước mặt bọn hắn.
Cành lá không ngừng rơi xuống, bị linh khí xé rách thành những mảnh vụn tung bay theo làn gió, các tộc khác lộ ra vẻ mặt sửng sốt, chỉ nhìn thấy thiếu niên Yêu tộc nhẹ nhàng nhảy vọt dưới bóng cây, tựa hồ chỉ trong nháy mắt thì có thể trốn thoát, nhưng lại bị bóng dáng hồng sam quỷ mị vây hãm chặt chẽ.
Giống như một cơn gió nhẹ, nghiêng đầu tránh đi móng vuốt sắc bén lấp lánh hào quang lợi hại, không thấy lúng túng, thậm chí biểu tình cũng không thấy biến đổi, khóe miệng khẽ nhếch, bóng dáng hồng sam giữa rừng cây xanh ngắt như một ngọn lửa bừng cháy, bán hư bán thực thấp thoáng hiện lên trong rừng. Các tộc khác trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn đã chứng kiến tốc độ của thiếu niên Yêu tộc nhưng không nghĩ đến Lăng Lạc Viêm lại có bản lĩnh như thế này. Trước đây nghe thấy những lời đồn đãi, bọn hắn cho rằng chỉ là phóng đại, hôm nay xem ra đúng là danh bất hư truyền?!
Ngay khi đang sửng sốt, bóng dáng đỏ ửng như lửa hướng đến thiếu niên mặc y phục màu lục bích đang ở dưới tàn cây, nhẹ nhàng lướt qua, chỉ nghe thấy một tiếng kêu vang lên, khi định thần nhìn lại, chiếc tai mềm mại như nhung đang nằm trong những ngón tay thon dài, thiếu niên kia thấp giọng rên lên, thu hồi móng nhọn, sắc mặt hiện lên những sợi tơ đỏ ửng dị thường, đôi mắt trong suốt màu hồng phấn lấp lánh gợn nước, vẻ mặt đột nhiên trở nên bối rối.
“Buông ra…..buông ta ra….” Ngữ thanh run rẩy lộ rõ vẻ lúng túng, chỉ cần nhìn phản ứng lúc này của hắn thì mọi người đều biết đôi tai của hắn chính là nhược điểm.
Lỗ tai mềm mại như nhưng vừa dài vừa trắng đang run rẩy dưới bàn tay của Lăng Lạc Viêm. Những sợi lông bạch sắc trên lỗ tai của hắn cũng giống như mái tóc trắng như tuyết đang nhẹ nhàng lay động. Trong đôi mắt ướt át màu hồng phấn dường như muốn khóc phảng phất có hoa tuyết trong suốt lấp lánh ánh sáng mê người, thân mình xụi lơ dựa vào gốc cây, dưới y phục bất chỉnh lộ ra làn da trong suốt như ngọc khiến người ta cảm thấy tim đập gia tốc. Lăng Lạc Viêm dường như không nhìn thấy những thứ này, tựa hồ đang vỗ về một con thú nhỏ đáng yêu, không nhanh không chậm tiếp tục trêu đùa đôi tai mềm mại như nhung, ánh mắt đánh giá đám người đang đứng vây quanh, bên môi nhếch lên một đường cong.
“Lúc trước quên nói, có người xâm nhập tộc ta ý đồ gây rối, bản tông chủ đã sai người bắt giữ, không biết các vị có thể nhận thức.” Để cho Nham Kiêu ném ra một thi thể cùng hai người bị bắt sống trước mặt mọi người.
Khiếp sợ bản lĩnh của vị Viêm chủ này, lại bị thiếu niên Yêu tộc hút hồn, cổ họng của mọi người trở nên khô khốc, miễn cưỡng dời mắt thì liền bị thi thể ở trước mặt gây hoảng sợ. Một cái chết khủng khiếp, rõ ràng chính là Yêu tộc làm ra. Trong hai con yêu, một con đã chết thì thảm trạng như thế này chính là do con trước mặt tạo thành?
“Yêu lực của hắn đã thức tỉnh!” Đồng Thế của Lang Tiềm tộc kinh hô, yêu lực của Yêu tộc một khi thức tỉnh thì càng trở nên khó đối phó, lại nhìn thấy trước mắt Lăng Lạc Viêm cư nhiên dễ dàng khống chế con yêu này, kẻ khác khó có thể tin tưởng lúc trước hy sinh nhiều người như vậy để truy đuổi yêu vật mà bây giờ lại dễ dàng bị người khác bắt đi.
“Viêm chủ…..không hổ là Viêm chủ….” Cười gượng vài tiếng, các tộc thu hồi ánh mắt tham lam cùng dục vọng, cẩn thận thăm dò thiếu niên Yêu tộc ở trong tay hồng y nam nhân, trong lòng không cam tâm, cũng không dám nhiều lời, tất cả đều bất giác hướng về Phong Trần Tuyệt đang ở một bên đứng yên bất động không nói một lời.
Mang theo thủ hạ đứng một bên, nhưng từ đầu đến cuối lại khiến người ta không thể khinh thường sự tồn tại của hắn, nam nhân nhíu mi lại, màn giao thủ giữa Lăng Lạc Viêm và thiếu niên Yêu tộc đều nằm trong mắt của hắn, ánh mắt sắc bén đặt trên thân hồng sam dưới tàn cây, dường như không hề để ý đến những người xung quanh đang chăm chú nhìn hắn.
Lăng Lạc Viêm vừa lòng nhìn dưới bàn tay của mình, quả nhiên hồn phách đầy đủ rất có lợi để tu luyện linh lực. Chiêu thức Long Phạm dạy hắn cũng thực sự rất hảo dùng. Nhưng thật ra hắn không nghĩ đến thiếu niên chỉ có yêu lực như Đồng Thế đã nói, hắn cố ý ném ra thi thể để thử phản ứng của bọn người này thì quả thật không khó để nhìn ra bọn họ đối với Yêu tộc kiêng kị, sau khi yêu lực thức tỉnh thì có vẻ không dễ đối phó, nhưng bọn hắn lại vẫn chấp nhất muốn truy bắt cho bằng được, tuyệt đối không chỉ đơn giản là vì sắc đẹp của thiếu niên Yêu tộc này.
Các trưởng lão Xích Diêm tộc ở sau lưng Lăng Lạc Viêm nhìn thấy một màn trước mắt, bọn hắn liền bị chấn nhiếp bởi oai phong của tông chủ, không khỏi lộ ra mỉm cười vui sướng, hai gã Kiền Kì tộc bị ném ra, đang run rẩy sợ hãi.
“Tông….tông chủ…..chúng ta….” Hai người quỳ gối bên cạnh thi thể của đồng bọn, ngay cả liếc mắt cũng không dám liếc mắt nhìn thiếu niên Yêu tộc kia, lắp bắp muốn giải thích nguyên nhân, ánh mắt của Phong Trần Tuyệt đảo qua, hừ lạnh một tiếng.
Lăng Lạc Viêm lắc đầu thở dài, “Ta tưởng là người của tộc nào, nguyên lai bọn hắn chính là thủ hạ của Phong tông chủ.”
“Đúng là tộc nhân của ta.” Phong Trần Tuyệt nhìn thấy y phục của thiếu niên bất chỉnh lại nhìn sang vẻ mặt của thủ hạ liền đoán ra phía trước đã phát sinh chuyện gì.
“Kiền Kì tộc chính là một trong các đại tộc đương thời, không nghĩ đến trong tộc cũng…” Trong miệng mang theo tiếng chắc lưỡi, tựa hồ cảm thấy thập phần đáng tiếc, Lăng Lạc Viêm khinh thường liếc mắt hai người kia.
“Để cho Viêm chủ chê cười.” Phong Trần Tuyệt nâng tay lên, một đạo hào quang lợi hại cắt ngang hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ trong rừng, cơ hồ vẫn chưa kịp nhìn thấy vầng hào quang mang loại hình dạng nào, hai người đang muốn mở miệng nhận sai cầu xin tha thứ, thì một tiếng phốc nhỏ vang lên, cả hai chậm rãi ngã xuống, hai đầu người rơi trên mặt đất bay vào trong tay của hắn.
“Mang về răn đe cảnh cáo.” Đem đầu người còn dính máu giao cho thủ hạ, nam nhân mới xử quyết chính tộc nhân của mình ngay cả lông mi cũng chưa hề nâng lên, không một chút khoan dung sai lầm của thủ hạ, chỉ bằng một lời liền phán định sinh tử. Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Trần Tuyệt cũng giống như vậy, cường bạo mãnh liệt toát ra hơi thở âm trầm tàn nhẫn. Lăng Lạc Viêm không hề để ý đến đôi mắt sắc sảo như chim ưng đang nhìn hắn hiện lên gợn sóng.
Từ lúc Phong Trần Tuyệt bị thương dưới tay Long Phạm, mỗi lần ngẫu nhiên tái ngộ đều thấy Phong Trần Tuyệt có vẻ thập phần bình tĩnh ung dung, thậm chí có khi quá phận khiêm tốn thận trọng, còn có lần đó cùng chung vượt qua thời khắc phùng ma, hắn gần như cho rằng Phong Trần Tuyệt đã xóa bỏ quá khứ cùng chủ nhân cũ của khối thân thể này.
Đương nhiên sự thật có đúng như thế hay không thì rất khó nói, tỷ như thái độ hôm nay của Phong Trần Tuyệt.
Loại biến hóa tinh vi này chẳng lẽ là vì Long Phạm vắng mặt? Hay còn có nguyên nhân khác….
“Hắn đã chịu không nổi, buông hắn ra đi chủ nhân của ta.” Từ trên cây truyền đến ngữ thanh lạnh như băng, bóng đen từ trên cao lướt xuống dừng trên đầu vai của Lăng Lạc Viêm, đôi mắt trắng bạc nhẹ nhàng chuyển động, Dạ Dực mở miệng cầu tình vì Yêu tộc, nó lộ ra vẻ mặt khinh thường đối với Yêu tộc dễ dàng bị bắt lấy nhược điểm như vậy.
Khác với ma vật, Yêu tộc trong mắt người đời tựa hồ càng giống như nhân loại, mặc dù đều là các loại tộc bị thế gian bài xích nhưng địa vị của Yêu tộc lại ở phía trên ma vật, nhưng hôm nay xem ra bất quá cũng chỉ là như thế.
“Hiếm thấy Dạ Dực lại đối với tộc khác có hứng thú như vậy,” Lăng Lạc Viêm vẫn tiếp tục khẽ vuốt chiếc tai như nhung của thiếu niên, mang theo nụ cười ác ý tràn đầy tà khí, không biết là vì nhìn thấy phản ứng của Dạ Dực hay là vì thăm dò Phong Trần Tuyệt, đầu ngón tay bắt đầu khiêu khích trên phần đỉnh dài nhọn của lỗ tai.
Chiếc tai màu trắng mềm mại như nhung run rẩy vài cái, màu hồng nhạt bên trong lỗ tai trở nên sậm xuống, lộ ra những sợi tơ đỏ ửng, giống như là thống khổ, thiếu niên nhăn mày hô lên một tiếng, chợt ngã ra phía sau.
Tiếp được thân thể của thiếu niên vừa ngã xuống, Lăng Lạc Viêm cười với Dạ Dực trên đầu vai, “Vật nhỏ thú vị như thế này ngươi ăn không tiếc sao? Nếu là không tiếc thì cứ ăn, hồn phách của Yêu tộc đối với ngươi có lẽ rất hữu ích.”
“Viêm chủ không thể!” Lời nói của hắn nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng các tộc khác ở xung quanh nghe được liền trở nên kinh hãi thất sắc.
Yêu tộc hiếm thấy như thế lại rất trọng dụng, há có thể để cho ma vật ăn?! Nếu không ngăn cản thì chỉ có thể đem tác dụng của yêu vật kia nói ra, chẳng qua một khi hiểu được lợi ích của hắn thì không biết vị Viêm chủ này còn nguyện ý buông tha hay không?
Đang do dự thì nghe thấy tiếng bước chân tiêu sái không nhanh không chậm giẫm lên từng phiến lá đang tiến đến gần, mang theo một ngữ thanh vang vọng trong rừng, “Ai nói không thể, chỉ cần không phải tông chủ muốn ăn thì con bán yêu hiếm thấy này cho Dạ Dực ăn cũng không đáng tiếc.”
Nói là hiếm thấy, còn nói là ăn cũng không đáng tiếc, kẻ khác không rõ chân ý trong những lời này đến tột cùng là cái gì, ngữ thanh thản nhiên mang theo hương sen thoang thoảng phiêu tán trong không khí, bóng dáng bạch y trầm tĩnh mờ ảo xuyên qua những tia nắng đang chậm rãi bước tới, không phải tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc thì còn ai vào đây.
Nhìn thấy hắn đến gần, các tộc liền mang thần thái khác nhau, Phong Trần Tuyệt không nhìn bạch y bào tế ti đang đi đến mà lại nhìn sang bóng dáng hồng sam ở trước mặt, Long Phạm vừa xuất hiện thì bàn tay đang vuốt ve trên lỗ tai của thiếu niên liền ngừng lại. (chọc vào hủ dấm chua)
Ý tứ trong lời của Long Phạm là gì thì làm sao Lăng Lạc Viêm lại không hiểu, liếc mắt nhìn thiếu niên Yêu tộc đang ngã vào lòng của mình, tế ti của hắn ăn bao nhiêu dấm chua thì hắn rất rõ ràng.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.