Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 125: Sát niệm




Cổ tay trắng nhỏ bị chụp lấy từ trên bóng dáng thuần bạch, nữ nhân kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì thoáng chốc trên cổ tay đã truyền đến một trận đau nhức, khuôn mặt tái mét, nàng kinh sợ quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt đang nhíu lại mang theo ý cười. Đôi mắt này nàng đã xem trên tivi không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ lại gần như lúc này.
Gần đến mức có thể cảm giác được sự sắc bén lạnh lùng trong đó, giống như băng tuyết, lại phảng phất tàn nhẫn như lửa giận. Ánh mắt cùng đau đớn trên cổ tay làm cho nàng bất giác trở nên run rẩy, lực đạo nắm trên cổ tay càng lúc càng mạnh tựa như hận không được phải bẻ gẫy bàn tay của nàng.
“Người của ta, người khác không được chạm vào….cho dù chỉ là một ngón tay.” Như là nhắc nhở cũng như là cảnh cáo, thả lỏng lực đạo, bàn tay đang cầm lấy cổ tay của nữ nhân kia chậm rãi trượt xuống rồi mơn trớn lên đầu ngón tay của nàng, Lăng Lạc Viêm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, “Sẽ phải bị trừng phạt.”
Vừa dứt lời, một mảnh móng tay được trang trí rất xinh đẹp bỗng nhiên rơi xuống đất, nữ nhân sợ hãi hô lên một tiếng, đang nghi hoặc vì sao móng tay mới đi làm hồi chiều lại rớt nhanh như vậy thì đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức như bị kim châm đâm vào, xé rách da thịt, rồi sau đó chỉ nhìn thấy vô số giọt máu bắn ra, móng tay rơi xuống cư nhiên không phải là chiếc móng giả, mà bao gồm cả móng thật?!
Tiếng hô sợ hãi chuyển thành tiếng thét chói tai, máu không ngừng theo đầu ngón tay tuôn ra, người ta hay nói tay đứt ruột xót, tiếng kêu thảm thiết của nàng kinh động tất cả mọi người ở xung quanh, cơ hồ tưởng rằng đã xảy ra án mạng, mọi người đã sớm chú ý đến nơi này nhất thời tụ lại, chỉ thấy siêu sao Chung Tình kéo người nam nhân đang mỉm cười vào bên cạnh.
“Vì sao để cho nàng chạm vào ngươi?” Nhíu mi chất vấn, Lăng Lạc Viêm đối với những gì vừa chứng kiến cảm thấy phi thường bất mãn. Long Phạm chỉ thuộc về một mình hắn, bất luận là trong tộc hay là ở đây, hắn đều không thể chịu được kẻ khác đến gần người của hắn.
Ở thế giới kia không ai dám biểu lộ bất cứ thái độ gì đối với Long Phạm cho nên cảm thụ của hắn vẫn chưa mãnh liệt, nhưng ở nơi này, khi nhìn thấy nữ nhân kia chạm vào Long Phạm, hắn rõ ràng cảm giác được dưới đáy lòng có bao nhiêu bức xúc, không muốn người khác đứng bên cạnh Long Phạm, lại càng không nguyện ý nhìn hắn bị kẻ khác chạm vào, dùng cái loại động tác hấp dẫn khiêu khích mà Long Phạm cư nhiên không hề tránh né.
Long Phạm nhìn thấy nữ nhân kia vì bị chảy máu mà sợ hãi đến mức ngất xỉu phải được người phục vụ dìu đi, ý cười trên mặt của hắn càng thêm thâm, “Chắc Lạc Viêm cũng không bị người khác chạm vào?” Tuy Lạc Viêm không đứng bên cạnh hắn nhưng ánh mắt của hắn vẫn chưa rời đi nửa điểm.
Ngay từ ban đầu hắn đã cảm thấy Chung Hàn Tiêu thập phần chướng mắt, từ khi si mị vương hóa thân thành Chung Hàn Tiêu rồi xưng Lạc Viêm là “Vũ”, đến giờ khắc này sự tồn tại của Chung hàn Tiêu lại càng khiến hắn khó chịu, hơn nữa là hắn biết rõ Chung Hàn Tiêu đối với Lạc Viêm đã làm cái gì.
Lăng Lạc Viêm đối với câu hỏi của Long Phạm liền nhất thời nghẹn lời.
Hắn đối với Chung Hàn Tiêu không còn bất cứ cảm giác gì đặc biệt, chỉ xem Chung Hàn Tiêu là chút phiền toái nho nhỏ, tương tự một thứ có thể chơi đùa, lại quên mất đối với Long Phạm mà nói Chung Hàn Tiêu đại biểu cho quá khứ của hắn, hơn nữa chính hắn đã kể cho Long Phạm chuyện trước kia Chung Hàn Tiêu đã làm gì hắn, đương nhiên Long Phạm đối với hai người bọn hắn có bất cứ sự tiếp xúc nào cũng sẽ nảy sinh phản ứng rất mạnh.
Nhưng cũng không nhất thiết phải dùng cách này để làm cho hắn “đồng cảm”, còn lộ ra đôi mắt sắc bén lạnh lùng cùng bất mãn nhìn hắn. Liếc mắt nhìn những người đi theo Long Phạm, không muốn nổi nóng với tế ti của hắn, duy nhất chỉ có thể làm cho những người đó tránh xa một chút, coi như là cảnh cáo.
“Dám vọng tưởng người của ta thì phải trả giá….” Trước mặt tất cả mọi người, mới một phút trước thần sắc của Chung Tình còn lạnh lùng bây giờ đã chuyển sang mỉm cười nhẹ nhàng, dường như chỉ đang nói đùa, ánh mắt lại nhìn lên những giọt máu rơi vương vãi trên sàn nhà khiến người ta không khỏi nghĩ đến trong đó có liên quan đến hắn, vì chính suy đoán của mình mà mọi người cảm thấy kinh hãi nhưng cuối cùng cũng xóa đi cái loại suy đoán hoang đường này.
Thật sự chỉ là trùng hợp bị rơi móng giả mà thôi, không may bị sứt cả móng thật, làm sao có thể là vì Chung Tình gây nên, sức người trong nháy mắt căn bản không thể làm được như vậy, càng huống chi nàng bất quá chỉ là chạm vào người nam nhân kia một chút, nếu vì vậy mà phải trả giá thì thực sự làm cho người ta kinh hãi.
“Lạc Viêm nói những lời này không sai.” Long Phạm tán thưởng gật đầu, người bên cạnh quay sang liếc mắt hắn một cái, vẫn mang theo bất mãn, tựa hồ vì chuyện mới vừa rồi mà không vui. Màu thanh lam dưới đáy mắt lại lấp lánh, trên mặt Long Phạm không biết là đang kiềm chế hay là đang dỗ dành mà ý cười lại trở nên nhu hòa thêm vài phần, “Chỉ cần Lạc Viêm không cho người khác đến gần bên cạnh ngươi, thì ta cũng sẽ cách ly những người đó.”
Không đợi Lăng Lạc Viêm nhíu mi nói tiếp thì Chung Hàn Tiêu đứng một bên bỗng nhiên mở miệng.
“Ngươi không muốn thấy ta chạm vào hắn? Chỉ là cầm tay hắn mà thôi, như vậy thì thế nào?” Đặt xuống đĩa thức ăn bị nhét vào trong tay, từ trên ngực rút ra khăn lụa rồi tùy ý lau, sau đó ném vào bên chân, thần sắc lạnh lùng trên mặt không còn là biểu tình bình tĩnh như ban đầu.
Ở một bên nghe hai người đối thoại, hắn rất rõ ràng Chung Tình đối với người nam nhân này có bao nhiêu để ý, điểm này đối với kế hoạch của hắn chỉ có lợi, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy cao hứng. Giẫm lên chiếc khăn lụa màu trắng bị ném dưới chân, động tác của Chung Hàn Tiêu xem ra rất tùy ý, cũng cực lực khống chế, nhưng thần sắc trên mặt vẫn có chút vặn vẹo.
Khi Chung Tình còn được xưng là Chung Hàn Vũ, ở trong Ảnh Kiêu Minh gần mười năm, mười năm đó ngoại trừ năm đầu tiên hắn không hề để ý đến đệ đệ trên danh nghĩa này, muốn nói có cũng chỉ xem Vũ như đối thủ. Sau khi nhớ kỹ tất cả những gì hắn nói, Vũ đều làm rất tốt, tốt đến mức cơ hồ uy hiếp đến địa vị của hắn, khi đó hắn làm sao có thể lưu lại Vũ?
Hắn không nghĩ đến năm đó thiếu niên lại có sự thay đổi như vậy, rồi sau đó vài năm, nếu không phải vì thân phận cô nhi, Vũ suýt nữa đã ngồi lên vị trí hiện tại của hắn. Sau khi Vũ rời khỏi Ảnh Kiêu Minh, hắn cảm thấy có chút may mắn, nhưng không nghĩ rằng sau này hắn mới phát hiện Vũ lại trở thành một người hấp dẫn như vậy, càng ngày càng tỏa sáng đẹp mắt, mỗi lần nhìn thấy Vũ ở trên TV luôn làm hắn nhớ tới quá khứ, cũng nhớ tới bộ dáng của Vũ khi đưa thủ hạ ra vào Ảnh Kiêu Minh.
Kí ức càng lúc càng rõ ràng, khi đó Vũ cũng đã bắt đầu thay đổi, chính xác mà nói, ngay từ khi bọn hắn chấm dứt màn kịch kia thì Vũ đã liền thay đổi, nhưng hắn không hề để ý, hắn đã bỏ qua để rốt cục ngày hôm nay Vũ ở trong vòng tay của người nam nhân khác.
Để bù lại sai lầm này thì tiếp theo hắn phải làm một việc, hắn không thể chịu được sự hối hận và đố kỵ này, cũng không thể tha thứ người bị hắn bỏ rơi lại trở nên tràn ngập sức hấp dẫn như vậy nhưng lại thờ ơ đối với hắn.
Nhìn ánh mắt không cam tâm cùng đố kỵ của Chung Hàn Tiêu, còn có vô số hối tiếc, Long Phạm vờn quanh cánh tay đã từng bị chạm vào của Lăng Lạc Viêm, ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng như là đang cố ý, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lăng Lạc Viêm, khẽ hôn lên môi một chút nhưng động tác thong thả lại có vẻ vô cùng thân mật và ái muội.
“Ngươi chạm vào hắn thì sẽ thế nào? Không cần nóng vội, rất nhanh rồi ngươi sẽ biết.” Giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng, tựa như động tác khẽ hôn của hắn, nhưng ý tứ của lời nói cũng không ôn nhu như động tác, mà mang theo ý cười thản nhiên hời hợt khiến người ta bất an.
Hai người một hỏi một đáp, không khí trong hội trường có cảm giác như đang bốc hỏa, đã có một chút căng thẳng và khẩn trương, đám người xung quanh còn chưa kịp hiểu đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng đều cảm giác được trên thân thể của người nam nhân thần bí này tản mát ra một loại hàn khí lạnh như băng, cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Tựa như đại dương vô tận đem tất cả nhấn chìm, chỉ trong nháy mắt có thể rõ ràng cảm giác được cái loại vô tình lạnh lùng khiến người ta sợ hãi này.
Bỗng nhiên không biết có phải ảo giác hay không nhưng dường như những ngọn đèn chùm bất thình lình chớp tắt một chút, tốc độ nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đều không kịp nhìn thấy, tựa hồ màu sắc của những ngọn đèn có chút thay đổi, tất cả mọi vật trước mắt đều trở nên u ám một ít, cảm giác hoảng sợ không hiểu từ đâu lại bỗng nhiên xuất hiện, không ai có thể giải thích đó là vì sao.
Lăng Lạc Viêm cũng phát hiện điều này, liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, khóe miệng nhếch lên một đường cong, tuy hắn không biết Long Phạm tính toán muốn làm điều gì nhưng hắn có thể xác định tuyệt đối sẽ không làm cho Chung Hàn Tiêu cảm thấy vui sướng. Về phần những người khác có bị liên lụy hay không thì rất khó nói….Liếc mắt nhìn những người xung quanh hắn có thể thấy được thần sắc đầy nghi hoặc của những người đó.
Thân phận của hắn đến tột cùng là gì? Trong lòng mọi người ở đây đều đặt ra nghi vấn nhưng không người nào có thể trả lời. Ngoại trừ biết hắn và Chung Tình có quan hệ, còn mặt khác thì hoàn toàn không biết, mà vẻn vẹn như thế này cũng đủ để khiến bọn hắn kinh ngạc.
Thái độ của Chung Tình là rõ ràng không hề cố ý che giấu quan hệ của hai người. Phải biết rằng trong quá khứ, bất luận kẻ nào có dính tai tiếng với Chung Tình đều không giống như đối với người nam nhân này, không chỉ không che giấu, thậm chí lộ ra những cử chỉ như ở chốn không người, tựa như tuyên bố cùng cảnh cáo với tất cả, đó là người của hắn…..
Loại tuyên bố này đối với sự nghiệp điện ảnh không hề có ưu đãi, nhưng không thấy hắn có nửa điểm để ý, người đại diện của hắn hôm nay không xuất hiện, chỉ có hai người bọn hắn, chẳng lẽ trong đó có ý tứ gì sâu xa?
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên, từ giai điệu sôi nổi chuyển sang nhẹ nhàng êm ái, đến gần khu vực đặt thức ăn thì có thể rõ ràng nghe được nhạc khúc du dương, nhưng bầu không khí ở đây lại không có nửa điểm nhẹ nhàng thoải mái mà vẫn còn tồn tại áp lực và khẩn trương, còn có những lời xì xầm khe khẽ của khách khứa đứng bên ngoài.
Ngoại trừ khu này thì những người bên ngoài không biết chuyện gì đã phát sinh ở nơi đây, nhưng cũng đã cảm giác có chút không đúng, mọi người tụ tập định tiếp tục xem náo nhiệt thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của người dẫn chương trình liền thoáng chút phá vỡ bầu không khí căng thẳng ở đây, rốt cục cũng làm cho người ta nhẹ nhàng thở ra.
“Bất luận ngươi mang thân phận hay lai lịch gì. Hắn nhất định phải thuộc về ta.” Chung Hàn Tiêu liếc mắt nhìn bóng dáng màu đỏ một cái, cũng không hề che giấu mà để cho rất nhiều người ở xung quanh nghe được lời nói của mình.
Trước khi Long Phạm kịp lên tiếng thì Lăng Lạc Viêm đã nhếch môi chế giễu, “Chung Hàn Tiêu, ngươi quả thật đang rất tưởng bở, muốn ta? Ta cũng không phải dễ dàng để ngươi có thể đụng vào, điểm này ngươi sớm muộn sẽ biết.”
Có lẽ…. chỉ là sớm chứ không muộn, ý cười mị hoặc mang theo quỷ bí, lại hướng đến xung quanh, “Làm ơn xin tránh ra để cho chúng ta đi qua.”
Lời nói mang theo theo phép tắt nhưng ngữ thanh lại không hể để ý, thậm chí lộ ra một chút mệnh lệnh khiến những người đang vây xung quanh không tự chủ được phải tránh ra, vốn định nhân cơ hội này để tiếp cận minh tinh nhưng cũng chỉ có thể đứng yên nhìn hai người bước đi một hồi thì mới có thể phản ứng trở lại.
Chỉ cần hai người đứng cùng một chỗ thì những người bên ngoài tựa hồ rất khó tiếp cận, không biết vì sao nhưng hai người quả thật truyền đến một loại cảm giác dường như chỉ cần cản trở đến bọn hắn thì sẽ gặp hậu quả thực nghiêm trọng.
Hai người đi vào đại sảnh, Chung Hàn Tiêu nhìn bóng dáng của bọn hắn, hạ xuống thần sắc trên mặt, nghiến răng, hai tay nắm chặt dường như sắp thất khống.
Không ai nhìn thấy vị chủ tịch tập đoàn Ảnh Tiêu khi rời đi mang theo biểu tình gì, bóng dáng màu đen đi lên thư phòng ở trên lầu.
“Đúng, thay đổi kế hoạch! Hiện tại liền ra tay! Ngay lập tức! Tất cả mọi người! Mạo hiểm?! Câm miệng! Không cần nói những lời này với ta! Ta mới là lão đại của Ảnh Kiêu Minh!” cúp điện thoại, Chung Hàn Tiêu rốt cục kiềm chế không được, đẩy tất cả đồ vật này nọ trên bàn rớt xuống đất, đấm một quyền lên bàn.
Chưa bao giờ khuất nhục như vậy, Chung Tình cự tuyệt hắn, ngay cả một tia cân nhắc cũng không có, mà người nam nhân bên cạnh lại còn cố ý ở trước mặt hắn làm ra loại hành động này, dùng cái loại giọng điệu ám chỉ uy hiếp và cảnh cáo muốn hắn không được vọng tưởng đến Chung Tình?!
Ở trước mặt nhiều người như vậy…..
Hắn còn gọi Chung Tình là Lạc Viêm, thật giống như hai người ở một thế giới mà không kẻ nào có thể chen chân vào được, ngay cả cái họ Chung cũng vứt bỏ, Vũ hận hắn đến thế sao? Bất quá năm đó hắn chỉ là phụng mệnh mà thôi.
Nhưng hiện giờ không giống như trước kia, hắn thật muốn có Vũ, mà thứ hắn muốn cho tới bây giờ đều sẽ không buông tha.
Hắn là người đầu tiên đi vào trong lòng của Vũ, cũng là người đầu tiên lên giường cùng Vũ. Hiện tại hắn vốn nên là người có được Vũ mà không phải là người kia, ngay cả thân phận lai lịch đều bí ẩn….
Đứng bên cửa sổ thư phòng, từ trên cửa sổ nhìn xuống có thể thấy hai người đang nói chuyện, mặc dù trong đại sảnh có rất nhiều người, hắn liếc mắt một cái cũng có thể thấy hai người đang thân mật ôm nhau nói chuyện gì đó, trừng mắt nhìn hai bóng dáng, sắc mặt của Chung Hàn Tiêu trở nên tối sầm.
Ghen tị, phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí mang theo oán hận làm cho hắn không có biện pháp bảo trì bình tĩnh. Vô tình mới có thể vô địch, đây là điều hắn đã dạy cho Vũ, nhưng hiện tại người đã được hắn dạy phải làm như vậy lại đối với hắn vô tình.
Vũ đối với hắn vô tình nhưng lại đối với người nam nhân kia thân mật như vậy….
Hai bóng dáng ở bên sàn nhảy, theo giai điệu êm dịu du dương truyền đến, đứng ở trước cửa sổ nơi thư phòng, Chung Hàn Tiêu sờ cán chuôi bằng kim loại lạnh như băng đặt ở bên hông, dần dần bình tĩnh, trên cửa sổ bằng kính phản chiếu một đôi mắt lạnh lùng tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.