Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 124: Đố kỵ




Đôi mắt tràn đầy âm u lạnh lẽo chăm chú nhìn hai người đến gần, Chung Hàn Tiêu dần dần siết chặt ly rượu trong tay. Thiếu niên từng thuộc về hắn bị hắn thao túng hiện giờ lại chói mắt đến mức khiến người ta nín thở, thậm chí so với trước khi hôn mê còn làm cho người ta càng thêm khó lòng kháng cự.
Đứng ở một góc, ánh mắt chăm chú, tất cả những gì hắn nghĩ đến đều là quá khứ.
Năm đó Chung Hàn Vũ rởi khỏi Ảnh Kiêu Minh đổi tên thành Chung Tình, lúc sau mỗi lần nhìn thấy Vũ đều là trên màn hình TV, mỗi một lần đều so với trước kia càng thêm hấp dẫn, bị hắn cảnh cáo không nên tồn tại tình cảm lại trở thành vũ khí trí mạng của Vũ, không ai có thể đối mặt với khuôn mặt thâm tình đầy mị hoặc kia mà không động tâm.
Trong số đó cũng có cả hắn.
Nếu lúc trước không buông tay thì người trước mắt bây giờ đã thuộc về hắn.
Nhấp một ngụm trong ly rượu, đôi mắt sắc bén lướt về phía hai người đang đi đến, dưới đáy mắt Chung Hàn Tiêu chợt nhiên lóe lên, hướng thủ hạ bên cạnh nói nhỏ vài câu rồi đi đến giữa đại sảnh đón hai người đang bước tới.
Đến gần đại sảnh, hai người đối với tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh dường như hoàn toàn không có cảm giác, bước chân vẫn khoan thai như trước, sóng vai mà đứng, tựa như hoàn toàn không phát giác ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng không lưu ý đến không khí trở nên yên lặng khác thường trong đại sảnh.
Yến tiệc xa hoa lộng lẫy chỉ còn lại những lời thì thầm khe khẽ, mơ hồ nghe được những tiếng tán thưởng kinh ngạc. Đã sớm nghe nói Chung Tình sẽ đến đây, không ít người đúng là vì hắn nên đã tham gia buổi tiệc này, bây giờ bỗng nhiên thấy hắn, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên, nhìn hai người đi qua tựa như một bức tranh không thuộc về thế giới này, bọn hắn cũng không dám bước vào.
Tiếng nhạc du dương vẫn cứ vang lên, bởi vì hắn xuất hiện mà có không ít người đều tụ lại trước cửa, chỉ còn tiếng nhạc giữa một đại sảnh trống trải.
Chung Hàn Tiêu từ một góc đi đến nhìn thấy hai bóng dáng sóng vai tới gần trước mặt hắn.
“Đa tạ đã chiêu đãi long trọng, có thể hưởng thụ một buổi tối tuyệt vời như vậy….” Cầm lấy ly rượu từ trên khay của một người phục vụ đang đứng ngốc lăng bên cạnh, Lăng Lạc Viêm nâng ly hướng xung quanh.
Dưới ánh đèn cùng tiếng nhạc, còn có rượu ngon và những món ăn hảo hạng xa xỉ, trước khi rời khỏi thế giới này còn có thể ở cùng Long Phạm trong một buổi tối như thế này thì quả thật cũng không tồi.
“Có thể mời được siêu sao đến đây là vinh hạnh của ta.” Chung Hàn Tiêu nâng ly nghênh đón, hai mắt thủy chung nhìn trên thân hồng ảnh trước mặt, ánh mắt phảng phất như đang ở trong tình thế bắt buộc.
Lăng Lạc Viêm nâng tay, vẻ mặt điềm nhiên uống một ngụm, thói quen tùy ý chuyền ly rượu sang người nam nhân bên cạnh.
Long Phạm tiếp nhận, một tay vòng quanh thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, lướt mắt nhìn thần sắc âm trầm của Chung Hàn Tiêu, thản nhiên mỉm cười nhưng không hề mở miệng, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ biểu tình lúc này của hắn, giống như đó là hiển nhiên phải giữ lấy, nụ cười tuy nhạt nhẽo nhưng dừng trong mắt Chung Hàn Tiêu lại cảm thấy phi thường chói mắt.
Hai người trước mặt cùng uống một ly rượu, người nam nhân lai lịch bí ẩn này lại mỉm cười với hắn giống như đang giễu cợt.
Hắn dùng hết toàn lực phái người đi điều tra thân phận của người nam nhân này, nhưng không thể thu hoạch được gì, một chút manh mối đều không có, thật giống như từ một nơi trống rỗng mà xuất hiện….
Vận dụng tất cả lực lượng của Ảnh Kiêu Minh nhưng cư nhiên lại không thể tra được lai lịch của một người, đừng nói lai lịch, ngay cả một chút dấu vết tồn tại trên đời này cũng không tìm được.
Thân phận của người nam nhân này đến tột cùng là gì, nếu không tra rõ ràng, chờ trong chốc lát….Che giấu sự tàn khốc dưới đáy mắt, Chung Hàn Tiêu cúi đầu uống rượu, con mồi đã đến trước mặt thì không cần phải nóng vội, lần trước gặp mặt hắn đã rõ ràng cảm giác được người này rất nguy hiểm.
Ba người lặng yên đứng giữa đại sảnh, chỉ cần hơi chút mẫn cảm thì mọi người liền phát hiện trong đó có dị thường. Lúc trước mỗi người đều tự suy đoán trong lòng, tuy hiện giờ không tụ tập nói chuyện với nhau nhưng chỉ cần nhìn ba người đứng giữa đại sảnh thì những người đứng ngoài như bọn hắn lại cảm giác được một không khí khác thường bắt đầu khởi động, cũng chưa căng thẳng đến mức chạm vào liền bùng nổ nhưng đã phát sinh một dòng nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng tất cả mọi người đang mong chờ một màn kịch liệt sắp diễn ra đều trở nên thất vọng, chính là Chung Hàn Tiêu và Chung Tình chỉ xả giao vài câu rồi siêu sao cùng người nam nhân có thân phận bí ẩn đi đến gần ban công, còn Chung Hàn Tiêu thì lại tiếp tục giao thiệp với các quan khách ở xung quanh, dường như không có gì đặc biệt xảy ra.
Chỉ là như vậy? Tất cả mọi người nhìn nhau, cũng làm cho nhóm phóng viên ở đây thất vọng. Tiếng trò chuyện lại bắt đầu dần dần vang lên. Khi ba người tản ra, khách khứa cũng quay trở về nói chuyện với nhau, tất cả mọi thứ đều tiếp diễn như cũ, nhưng bởi vì Chung Tình đã đến đây nên không khí trong buổi tiệc vẫn có chút thay đổi.
Hơn phân nửa khách khứa đang nói chuyện sẽ cố ý hoặc vô tình nhìn về phía hai người đang đứng, cho dù ở đây toàn những nhân vật nổi tiếng, cũng không thiếu các minh tinh điện ảnh hay ca sĩ, nhưng nam nhân mặc bộ lễ phục màu đỏ lộ ra hơi thở quý tộc, lúc này xem ra lại như thiên sứ giáng thế vẫn hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Một thân màu đỏ sẫm làm cho hắn như thấm máu, khiến khuôn mặt thâm tình càng thêm tà mị quyến rũ, cũng làm tôn lên sự mờ ảo huyền bí của người nam nhân bên cạnh.
Hai người đứng trước ban công, nam nhân thần bí đang nói điều gì đó với hắn, xa xa trông lại có thể nhìn thấy mái tóc xõa dài ở sau lưng, hai màu đen trắng phối hợp cùng với dáng người khiến kẻ khác ước mơ. Khi hắn đứng bên cạnh Chung Tình lại làm cho người ta có loại cảm giác hài hòa một cách kỳ dị, giống như hai người vốn là một chỉnh thể hoàn mỹ, khiến người ta không dám dễ dàng tiến lên phá hư vẻ đẹp như bức tranh huyền ảo lung linh trước mắt.
Lăng Lạc Viêm đương nhiên phát hiện các ánh mắt đang chăm chú nhìn xung quanh, nhưng trong đó không cảm giác được của Chung Hàn Tiêu. Lấy ly rượu trong tay của Long Phạm rồi đặt một bên trên thành ban công, hắn hướng ra phía sau rồi bảo, “Hôm nay hắn rất bình tĩnh, ắt hẳn là có chuyện khác, càng mưu tính cái gì thì mặt ngoài xem ra là càng bình thường, hắn thích diễn kịch.”
“Xem ra Lạc Viêm thực hiểu hắn.” Đầu ngón tay lướt trên miệng ly rượu, chiếc ly còn sót lại một chút rượu dưới đáy thì bỗng nhiên bị nứt ra, một mảnh trong suốt tách làm đôi.
“Lúc trước ta đã từng nói, đừng nhắc nhiều về hắn, miễn cho ta kiềm chế không được….” Long Phạm mỉm cười nhìn người trước mặt, lời nói nhẹ nhàng khiến kẻ khác bất an. Đầu ngón tay tiếp tục vẽ một vòng trên hai mảnh vỡ, ly rượu lúc này hóa thành bốn miếng, rồi tám miếng, mãi cho đến khi dưới ánh sáng lấp lánh khúc xạ toát ra một vầng hào quang trong suốt, hóa thành vô số mảnh nhỏ giống như ngọc lưu ly bị vỡ vụn, thấm ướt màu đỏ óng ánh của rượu.
Nhìn không ra những mảnh nhỏ trên thành ban công nguyên lai lại là một ly rượu, những mảnh vỡ trong suốt lấp lánh như những hạt cát mịn màng, xem ra thật mỏng manh yếu ớt, nhưng dưới ánh đèn khúc xạ ra vầng hào quang vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Màu thanh lam dưới đáy mặt dường như phản chiếu ánh sáng của những mảnh thủy tinh bé nhỏ, vừa ôn nhu vừa lộ ra lạnh lùng và sắc bén.
Lăng Lạc Viêm biết điều đó nghĩa là gì, “Đúng vậy, ta hiểu hắn, chẳng qua….người ta càng hiểu chính là tế ti của ta.” Bất luận Chung Hàn Tiêu có muốn làm cái gì hay không thì tế ti của hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ lộ ra nụ cười tựa như ác ma, nâng tay lên nhẹ nhàng lướt qua.
Phía trên những hạt cát thủy tinh hiện lên một hào quang trong suốt màu đỏ, hóa thành một ngọn lửa diễm lệ, trong chớp mắt những mảnh nhỏ thủy tinh trên thành ban công bị ngọn lửa cắn nuốt, tất cả những ánh sáng lấp lánh trong suốt hay nguy hiểm và yếu ớt đều toàn bộ không còn nhìn thấy, dường như chưa bao giờ tồn tại.
Mọi người ở phía xa xa nhìn về hướng bọn hắn chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ hiện lên, chợt lóe rồi biến mất. Hai người kia đang đứng đối mặt rồi lộ ra một nụ cười giống nhau, không biết vì sao nhưng khi nhìn đến nụ cười kia lại làm cho người ta bỗng nhiên có chút cảm giác rùng mình, nhìn kỹ lại thì vẫn là một cảnh đẹp như trong tranh, có lẽ bọn hắn chỉ bị ảo giác mà thôi.
“Ta đi lấy thức ăn, ở đây chờ ta.” Khẽ hôn lên môi của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm quay người hướng đến nơi đặt thức ăn.
Long Phạm chăm chú nhìn hắn rời đi. Chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng yên ở trước ban công nhưng đã lấy đi không ít ánh mắt hừng hực lửa nóng ở xung quanh. Vô luận là dung mạo hay khí chất, tất cả đều vô cùng xuất chúng, hơn nữa với thân phận thần bí và khó lường, lấy bất cứ phương diện nào đến xem cũng đủ để khiến người ta có chút ý đồ muốn tiếp cận.
Khi Lăng Lạc Viêm cầm đĩa thức ăn ở trên tay, đang muốn trở về thì ở xa xa đã nhìn thấy bên người Long Phạm có vô số nam nữ đang vây quanh, ánh mắt của đám người đó đủ để làm cho hắn cảm thấy không duyệt, đang muốn trở về thì cánh tay bỗng nhiên bị người khác giữ lấy.
“Vũ.” Vẫn xưng hô hắn như vậy, Chung Hàn Tiêu không biết từ nơi nào đã xuất hiện, giữ chặt cánh tay của hắn không buông ra, “Trở lại bên cạnh ta.”
Đơn giản mà trực tiếp, không hề che giấu điều gì, nhìn thẳng vào mắt hắn, không phải yêu cầu cũng không phải hy vọng, mà là ánh mắt cương quyết gần như ra lệnh. Đã nhiều năm không gặp, xem ra Chung Hàn Tiêu một chút cũng không thay đổi.
Lăng Lạc Viêm không trực tiếp cự tuyệt, bên miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng giễu cợt, “Đại ca, những lời này hình như đã nói trễ hơn mười năm. Ta nhớ rõ kể từ ngày đầu tiên ngươi đã không có hứng thú đối với ta, đương nhiên ta đối với ngươi cũng vậy.”
Ngày đầu tiên là ngày nào thì Chung Hàn Tiêu rất rõ ràng, đồng thời xưng hô đại ca càng lộ ra sự châm biếm, bàn tay giữ chặt cánh tay của hắn càng tăng thêm lực đạo, “Là bởi vì hắn?” Hướng đến khu ban công nhìn lại, nam nhân bị đám người vây quanh cũng đang nhìn về nơi này.
“Nếu ta nói đúng là như vậy?” Theo ánh mắt của Chung Hàn Tiêu nhìn lại, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, cho dù không có Long Phạm tồn tại thì hắn cũng sẽ không đối với Chung Hàn Tiêu còn có ý tưởng gì khác, càng đừng nói lúc này hắn đã có Long Phạm.
Ý cười trên môi so với nụ cười lạnh lùng mới đây hoàn toàn bất đồng, không hề mỉa mai chế giễu, ngoại trừ nhìn thấy nam nhân kia bị người khác vây quanh mà lộ ra thần sắc không duyệt, còn lại chỉ có vướng bận tình ý, đó là ngay cả hắn cũng chưa bao giờ được đến, cho dù lúc trước ở trong vòng tay của hắn, thì khi đó thiếu niên chỉ là ỷ lại.
Chung Hàn Tiêu cắn răng, hắn không nghĩ đến trong lòng lại sinh ra cảm giác như vậy, hắn cũng không nghĩ đến chính mình càng ngày càng không thể buông tha Vũ, khi nhìn thấy Vũ cùng nam nhân kia xuất hiện thì hắn bắt đầu hối hận lúc trước không nên để cho Vũ rời khỏi Ảnh Kiêu Minh.
Hối hận cùng ghen tị giống như độc xà đang gặm cắn, hắn không nghĩ đến lúc trước buông tay thiếu niên thế nhưng bây giờ lại càng ngày càng chói sáng rực rỡ, đẹp mắt đến mức làm cho mọi người muốn chiếm đoạt. Không có gì có thể khiến cho người ta hối hận hơn việc có được trong tay một thứ rồi lại buông tay, sau đó mới phát hiện nguyên lai chính mình đã vứt bỏ một vật trân bảo, cái cảm giác này còn tệ hơn chưa bao giờ có được thứ ấy, làm cho người ta không có cách nào chịu được.
Cánh tay của Lăng Lạc Viêm đang bị Chung Hàn Tiêu giữ chặt, cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực nhưng không hề để ý, quay đầu nhìn người nam nhân đang đứng bên ban công, Lăng Lạc Viêm từ không duyệt đuổi thành tức giận.
Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Long Phạm đứng trước cảnh tuyết rơi, một thân thuần bạch cơ hồ làm cho Lăng Lạc Viêm cảm thấy thật diễm lệ, thần sắc bình thản xa xăm không nhìn rõ lúc này đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm và Chung Hàn Tiêu, ánh mắt nhíu lại, bỗng nhiên cất bước đi về phía Lăng Lạc Viêm đang đứng, những người xung quanh cũng đi theo cơ hồ muốn chạm vào trên người hắn.
Một ngón tay chạm vào trước lòng ngực mà chỉ có hắn được phép chạm vào, ngón tay xinh đẹp quyến rũ như đang khiêu khích lướt trên thân thuần bạch, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, Chung Hàn Tiêu bên cạnh như muốn đổ thêm dầu vào lửa, “Xem ra không riêng gì ngươi, rất nhiều người cũng có hảo cảm đối với hắn.”
Cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, mang theo ám chỉ đầy ái muội, Chung Hàn Tiêu vừa dứt lời, đang quan sát biểu tình của Vũ thì đã thấy hàng lông mày đang nhíu lại của người trước mặt bỗng nhiên giãn ra, bên môi nhếch lên, quay đầu nhìn hắn, vừa nhướng mi vừa mỉm cười như đang chế giễu hắn vô dụng, “Bởi vì hắn là người nam nhân mà ta xem trọng.”
Lăng Lạc Viêm vừa nói xong liền hất cánh tay bị Chung Hàn Tiêu đang giữ chặt, đem đĩa thức ăn đẩy vào tay của Chung Hàn Tiêu. Không đợi Long Phạm đi đến trước mặt thì hắn đã tiến lên vài bước giật lấy bàn tay của một nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.