Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 112: Xuân ngân




“Lạc Viêm”
Giọng nói nhẹ nhàng tựa hồ ngay tại bên tai, một tiếng lại một tiếng, hơi thoáng vọng lên giữa không gian vắng lặng. Trong phòng nhìn không thấy có bất kỳ ai, nhưng giọng nói bên tai lại từ nơi nào truyền đến, chẳng lẽ hắn thật sự nhớ Long Phạm đến mức xuất hiện ảo giác?
Chung Tình tiếp tục khép mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập, bên trong một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập càng lúc càng mãnh liệt thì không còn bất luận điều gì khác. Buổi chiều ở nơi đây thật tĩnh lặng nhưng không có người hắn muốn gặp.
Thật sự là ảo giác sao? Môi hơi thoáng nhếch lên, hắn nhắm mắt tĩnh tâm, nhẹ nhàng mở miệng, “Long Phạm….” Nếu là Long Phạm, hắn không hề nghi ngờ vị tế ti của mình có năng lực đi vào thế giới này.
Gọi lên hai tiếng phiêu tán trong không khí, dường như thở dài nhưng lại tựa hồ đang kêu to, lúc này hắn mới giật mình trong đó có bao nhiêu mong đợi. Tính ra hai người xa nhau cũng không lâu nhưng hắn cảm giác như thể đã cách biệt mấy thế kỷ. Bàn tay đặt trước ngực có thể cảm nhận được chấn động trong lòng. Đang chờ đợi, hắn rốt cục nghe được giọng nói quen thuộc tiếp tục vang lên.
“Lạc Viêm chờ có lâu không? Có nhớ ta không?” Dường như ngay tại bên tai, người nói chuyện như đang nằm bên cạnh hắn, Chung Tình cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm lướt qua bên tai, chóp mũi có thể ngửi được cổ hương sen nhàn nhạt, bị hơi thở lạnh lùng vây quanh nhưng lại có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể…..
Mở mắt vẫn không thấy một bóng người, nhưng hắn biết rõ đây không phải là ảo giác. Nhướng mi lên, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng ấm lướt từ trước khuôn ngực rộng mở áo sơ mi xuống dưới thân, “Nếu ngươi có thể đứng trước mặt ta, ngươi sẽ biết ta nhớ ngươi nhiều như thế nào…..”
Chỉ cần nghĩ đến Long Phạm, nhớ kỹ tên Long Phạm, thân thể của hắn sẽ đối với hai chữ kia sinh ra phản ứng. Nếu bởi vì khi đó tế ti của hắn không ngừng yêu cầu nên mới tạo thành hậu quả của ngày hôm nay, như vậy hắn nhận, nhưng tên đầu sỏ gây nên cũng phải vì thế mà chịu trách nhiệm. (o_o)
Tìm kiếm dấu vết của Long Phạm, kiềm nén kích động xuống đáy lòng, hắn ngồi dậy đối mặt với một mảnh trống không trong phòng, chờ đợi bóng dáng bạch y bào quen thuộc xuất hiện.
“Xuyên qua ngăn cách của hai thế giới, trước tiên ta chỉ có thể lấy linh thể đến tìm ngươi, tuy chưa đứng trước mặt ngươi nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi. Lạc Viêm nếu muốn cố ý cám dỗ ta thì thật sự không nên chọn lúc này…..”
Không nhìn thấy người nói chuyện, nhưng giọng nói lại như gần ở bên tai, rõ ràng lộ ra vui sướng cũng mang theo mấy phần tiếc nuối, ngữ thanh luôn bình thản nhẹ nhàng còn có một chút kiềm chế áp lực mà hắn rất quen thuộc. Vui sướng vì cái gì Chung Tình hiểu được, mà tiếc nuối vì cái gì, lại vì sao phải khắc chế thì không phải hắn không biết.
“Chính là cố ý, ngươi có thể làm gì….Ta không chỉ muốn nghe đến giọng nói của ngươi, ta còn muốn chạm vào ngươi, Long Phạm…..” hắn muốn tế ti của hắn lại một lần nữa đứng trước mặt hắn, hắn muốn nhìn thấy đôi mắt thâm thúy như ánh sao, làm cho đáy mắt nhợt nhạt màu thanh lam vì hắn mà dần dần trở nên thâm trầm, hóa thành một màu đen kịt.
Hắn vừa dứt lời, vài tiếng cười khẽ vang lên bên tai, ngữ thanh nhẹ nhàng sâu lắng như lời thì thầm nỉ non, “Lạc Viêm……Ta nên làm sao với ngươi bây giờ? Vốn định đợi đến ngày thật sự tương phùng nhưng ta chờ không nổi nữa. Ngươi không biết ta muốn ôm ngươi vào lòng nhiều đến bao nhiêu, hảo hảo bồi thường những ngày xa cách….”
Ngữ thanh mang theo thở dài nhưng là bất đắc dĩ cũng như đang tiếc nuối, nhưng ý cười lại lộ ra nhiệt độ ái muội. Cho dù chỉ là âm thanh nói chuyện nhưng Chung Tình dường như cảm giác được bạch y bóng dáng đang ở tại bên người, bị hơi thở của hắn vờn quanh, bị hương sen thanh đạm quấn quýt.
Hắn một lần nữa nằm xuống giường, nhắm mắt lại, tưởng tượng đến Long Phạm thật sự ở đây thì sẽ là loại biểu tình nào, ắt hẳn vẫn là vẻ mặt bình thản lạnh nhạt, nhưng đáy mắt sẽ lóe lên nhiệt độ nóng rực, mái tóc dài được cột chỉnh tề, bạch y bào không nhiễm bụi trần, thản nhiên đứng thẳng như thể xem thường hết thảy mọi thứ, rồi ngay sau đó sẽ đem hắn gắt gao ôm vào trong lòng không để cho hắn có chút tránh né, dùng nhiệt độ nóng rực cùng nụ hôn mãnh liệt……
Trước ngực rộng mở áo sơ mi dần dần càng lúc càng phập phồng, Chung Tình thở ra một hơi, “Ngươi muốn bồi thường như thế nào? Đừng để cho ta chờ quá lâu Long Phạm, tính nhẫn nại của bản tông chủ có hạn.”
“Bồi thường như thế nào chẳng lẽ Lạc Viêm lại không biết. Tuy thay đổi một bộ dáng mới, nhưng trong mắt của ta Lạc Viêm vẫn thật sự mê người, y phục của ngươi hỗn độn như thế, mới vừa rồi đang làm cái gì? Thật sự suy nghĩ về ta?”
Giọng nói mờ ảo như có như không, thì thầm nỉ non hàm chứa ám chỉ rõ ràng, vì ý tứ trong đó mà Chung Tình khẽ cười. Hắn nhìn xuống chiếc sơ mi của mình hơi thoáng mở rộng, một phần góc áo đã trượt ra khỏi quần tây, phần còn lại vẫn nằm bên trong, cũng cơ hồ không xem như đang mặc trên người, áo sơ mi rộng mở màu đỏ là hắn bất giác lựa chọn, đã là thói quen không thể thay đổi.
Cũng giống như vòng tay của Long Phạm, sớm bất tri bất giác có thói quen được hơi thở của Long Phạm vây quanh, luôn xem đó là chuyện hiển nhiên, một khi mất đi lại hết sức rõ ràng làm cho hắn cảm giác được nỗi mất mát kia.
“Ngươi rõ ràng biết lại còn cố hỏi…..Vừa rồi ta đang làm cái gì, ngươi không nhìn thấy?” Kéo áo sơ mi ra khỏi quần tây, Chung Tình hơi thoáng nhếch môi lên, vẫn nhắm mắt lại, mang theo ý cười cùng một chút phóng túng, chậm rãi mở miệng, “Ta suy nghĩ đến ngươi….Long Phạm…..”
Hắn nhớ Long Phạm, nhớ hết thảy về Long Phạm.
Ở thế giới kia trải qua thời khắc cuối cùng quá mức bi thương, sinh ly tử biệt không phải kết cục của hắn và Long Phạm, hắn cần có người đến an ủi nỗi đau của hắn. Xem thường chúng sinh, Long Phạm chỉ vì một mình hắn, người nam nhân như vậy làm cho hắn không thể không yêu, có thể an ủi hắn cũng chỉ có Long Phạm.
Câu trả lời của hắn hiển nhiên khiến Long Phạm phi thường hài lòng, lời nói mang theo cám dỗ của hắn càng làm cho ngữ thanh của Long Phạm có chút thâm trầm lại càng thêm thâm tình, “Ta cũng vậy, từ khi phân ly đã bắt đầu nhớ đến Lạc Viêm, nhớ đến bộ dáng của ngươi ở trong ngực ta….” 
Hắn nhớ đến mỗi một loại biểu tình cùng mỗi một tấc da thịt trên người Lạc Viêm, cho dù trước mắt thay đổi một bộ dáng mới, nhưng trong mắt hắn, Lạc Viêm không có chút thay đổi, vẫn dễ dàng có thể làm cho hắn thất khống.
Lúc này Lạc Viêm đang nằm trên giường rõ ràng là một loại cực hạn hấp dẫn, đáng tiếc hắn không thể chạm vào, “Lạc Viêm, đem y phục thoát ra được không? Để cho ta xem….nhìn thấy ngươi trở thành thế nào….để cho ta nhìn thấy rõ Lạc Viêm của ta…..”
Tử biệt hoặc là sinh ly, hắn và Lạc Viêm không rõ là loại nào, nhưng hắn không muốn nếm lại cái loại mùi vị đau lòng như bị xé nát đó, Lạc Viêm một khi trở về vòng tay của hắn thì hắn sẽ không để cho Lạc Viêm rời đi nửa bước, lúc nào cũng phải khắc khắc xem chừng, lúc nào cũng phải khắc khắc ôm chặt Lạc Viêm vào lòng.
Cho dù không nhìn thấy bóng dáng của Long Phạm nhưng Chung Tình dường như có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú dừng trên người mình, nâng tay lên, cởi ra nút áo cuối cùng, chiếc áo sơ mi vốn hơi thoáng rộng mở lúc này hoàn toàn được mở ra trong tay hắn.
Thời tiết tháng mười hai tựa hồ hơi lạnh, trong phòng đã bật lò sưởi, nhưng làn da lộ ra ngoài không khí lại cảm thấy có chút lành lạnh, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể của hắng đang tăng cao, hay là vì ánh mắt quá mức nóng rực đang chăm chú nhìn lên cơ thể của hắn…..
“Vẫn chưa đủ….Lạc Viêm…..còn phía dưới….thoát nó ra, để cho ta thấy ngươi rõ ràng…..”
Giọng nói khàn khàn có chút kiềm nén dục vọng khiến ngữ thanh bên tai càng đặc biệt nóng rực, người đang nhắm mắt nằm trên giường nhẹ nhàng rung động, ý cười bên môi càng thêm thâm, “Còn muốn rõ ràng hơn sao? Như vậy….”
Mở rộng áo sơ mi ra, đầu ngón tay từ trước ngực lướt xuống thắt lưng, móc khóa dây nịt theo động tác của hắn phát ra âm thanh băng lãnh nhưng lại càng quyến rũ lòng người, thoát ra quần tây xuống giữa hai chân, còn cách một lớp vải mỏng, dục vọng đã nổi lên rất rõ ràng.
Một tay đặt dưới thân mình, hắn thì thầm, “Như vậy đã đủ rõ chưa? Đó là vì ngươi.”
Dưới ánh nắng le lói còn sót lại của buổi chiều tà, người nằm trên giường với y phục rộng mở, nói ra những lời khiến Long Phạm thầm nghĩ đem hắn đặt ở dưới thân, để cho tất cả nhớ nhung yêu thương đều phóng thích.
Hắn muốn nhanh chóng nghĩ cách đưa Lạc Viêm chân chính ôm vào trong lòng, nhưng lại không nỡ rời đi như vậy. Lạc Viêm trước mắt có một khuôn mặt xa lạ nhưng mỗi một thần sắc mị hoặc lại đều là hắn quen thuộc. Y phục rộng mở, làn da phập phồng theo hô hấp dưới những ngón tay đầy mê người, lòng ngực trắng ngần tựa hồ lấp lánh hào quang, cho dù chỉ cần chớp mi cũng đủ khiến tình niệm bị khắc chế của hắn cơ hồ liền phải bùng nổ.
“Lạc Viêm mới vừa rồi chính là nghĩ đến ta nên mới động tình…..thật sự dự định muốn làm cái gì đó?”
Lời nói bên tai không còn chậm rãi bình tĩnh, rõ ràng có ý cười, như là chờ mong hắn trả lời, hắn liếm môi mỉm cười, “Long Phạm, ngươi muốn nhìn ta làm cái gì?” Quả thật hắn vốn đang muốn làm cái gì đó, có lẽ cũng giống như mong đợi của Long Phạm.
“Bộ dáng của Lạc Viêm vì ta mà động tình, ta làm sao có thể bỏ qua. Đừng có dừng lại, hãy tiếp tục vì ta…..Không thể chạm vào thì để cho ta trước tiên nhìn thấy ngươi….” Ngữ thanh nhẹ nhàng tựa hồ càng lúc càng gần, giọng nói lộ ra dục vọng tràn ngập tình ý dừng lại bên tai, so với âm thanh nỉ non càng khiến trong lòng run rẩy, bàn tay của hắn bất giác lướt dần xuống dưới thân.
“Ân, chính là như thế….”
Đẩy xuống lớp vải còn sót lại dưới hạ thân, lòng bàn tay của hắn chạm vào dục vọng của chính mình, theo giọng nói bên tai mà bắt đầu động tác. Hơi thở vây quanh làm cho hắn có cảm giác mỗi một chỗ trên người đều trở nên mẫn cảm.
“Lạc Viêm thích nơi này? Hay là….đi qua một chút? Mỗi lần chạm vào, ngươi đều thật sự rất căng…..Chính ngươi cũng biết?”
“…..Đừng dừng lại, ta thích nơi này, chỉ cần hơi chạm vào một chút, Lạc Viêm sẽ……” Giọng nói nhẹ nhàng dừng ở bên tai, cố ý thong thả nói ra mấy chữ hàm chứa ý vị vô hạn dâm mĩ, trên người của Chung Tình lại không khỏi cảm thấy một trận buộc chặt.
Theo mỗi một động tác của hắn, giọng nói thì thầm bên tai càng lúc càng cao trào, nhẹ mà thong thả, lộ ra càng nhiều tình niệm.
“Long Phạm…..” Hô hấp dần trở nên nặng nề cơ hồ ảo giác hơi thở của Long Phạm ngay tại bên tai, lướt qua đôi môi hắn, rồi lại rơi xuống trước ngực, thắt lưng, sau đó tiếp tục đi xuống….
“…..Có cảm giác? Nhanh một ít nữa….để cho ta nhìn thêm một chút….Lạc Viêm…..”
“Đừng dừng lại, Lạc Viêm….cứ tiếp tục….”
“Ở đây…..nhan sắc của Lạc Viêm mê người như thế, ta chưa từng gặp qua…..làm cho ta muốn thưởng thức….” (o_o)
Mỗi một chỗ trên người đều nằm trong mắt của Long Phạm, mỗi một tấc da thịt đều ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn, thân thể này còn chưa bị hắn chạm vào nhưng cũng đã vì hắn mà sinh ra đủ loại phản ứng. Chung Tình ngưỡng đầu thở dốc, mồ hôi thấm ướt khiến áo sơ mi dán chặt lên người, cảm xúc ướt át làm cho Chung Tình nhớ đến tình cảnh mỗi khi cùng Long Phạm giao triền trên giường. Tiếng rên rỉ cùng nhiệt độ ẩm ướt phiêu tán trong không khí, bị lời nói của Long Phạm khiêu khích đủ loại, không biết qua bao lâu Chung Tình rốt cục thở hổn hển buông tay xuống, nằm ở trên giường, lấy khăn tay ở đầu tủ lau đi dấu vết trên ngực và bụng của mình.
Sau khi thư giải tình dục, hơi thở của Long Phạm làm cho hắn mấy ngày nay luôn trong tình trạng căng thẳng rốt cục thả lỏng, lau đi mồ hôi trên trán, hắn lướt nhìn căn phòng không một bóng người, “Long Phạm, đừng để ta chờ quá lâu. Chỉ có nhiêu đây cũng không đủ để bồi thường mấy ngày ta phải chờ đợi.”
“Tất nhiên là không đủ, chờ ta Lạc Viêm….”
Gật đầu, hắn khép mắt lại, “Ta chờ ngươi.”
Được hơi thở quen thuộc vây quanh, hắn cuối cùng có thể an tâm, mấy ngày liền không thể nghỉ ngơi, đến lúc này rốt cục hoàn toàn thả lỏng, mí mắt dần trở nên nặng nề, hắn nghe bên tai có giọng nói ôn nhu lướt qua.
“Lạc Viêm mệt rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút, ta và ngươi sắp gặp lại.”
Nhìn thấy Lạc Viêm rốt cục an giấc, Long Phạm vẫn chưa rời đi, cho dù không thấy mấy ngày trước đây như thế nào, nhưng thói quen thiếu hắn thì Lạc Viêm không thể ngủ yên, hắn cũng biết như thế, vì vậy cố gắng sớm tìm tới Lạc Viêm. Cuối cùng có thể làm cho Lạc Viêm bình yên an giấc, đến lúc này hắn rốt cục thả lỏng tâm tư.
Khơi dậy tình dục của Lạc Viêm, khiến Lạc Viêm không có thời gian suy nghĩ cho đến khi mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ. Có thể xem như là mộng đẹp đi, Lạc Viêm của ta….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.