Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 111: Tư niệm




Ý tứ của hắn chính là…..Trầm Mộ cơ hồ không dám tin vào lỗ tai của mình, Chung Tình cư nhiên lại vì một người mà thay đổi?! Vì người kia mà duy trì khoảng cách với những người khác?
“Là nam hay là nữ? Các ngươi quen nhau từ khi nào? Tại sao ta một chút cũng không biết? Ngươi tới gần người khác thì sẽ thế nào? Ngươi lo lắng người kia sẽ tức giận? Hay là sẽ khó chịu?”
Khi hắn hôn mê không có người nào đặc biệt xuất hiện, mà trước đó căn bản cũng không có bất luận kẻ nào đủ đặc biệt, Trầm Mộ nghĩ mãi nhưng không hiểu vì sao khi Chung Tình tỉnh lại thì thay đổi như vậy.
“Hắn không phải nữ nhân, cũng không ở trên thế giới này, nhưng nếu hắn biết ta chạm vào người khác…..hắn nhất định sẽ rất tức giận, sẽ mìm cười làm cho người kia sống không bằng chết” Nghĩ đến phản ứng của Long Phạm, Chung Tình thản nhiên nhướng mắt hướng đến Trầm Mộ đáp lại, “Cho nên ta chính là vì lo lắng cho an toàn của ngươi.”
Long Phạm lúc nào cũng nhắc nhở hắn không thể tới gần người khác, hiện giờ hắn thực sự làm được. Cười khẽ, hắn lười nhác tựa vào bên khung cửa sổ, bắt đầu nhớ đến cơ thể ấm áp luôn ở bên người hắn, nhớ đến thân hình hoàn mỹ luôn khiến hắn thèm muốn.
Hắn nói về người nọ nhưng ý cười lại khác biệt, Trầm Mộ nhìn hắn cười nói thoải mái, trong lòng cũng trầm xuống. Nghe lời nói này của Chung Tình, nhất định người kia ở trong lòng hắn quả thật không giống người thường? Hơn nữa lại nói đến cái gì sống không bằng chết….
“Thân phận người nọ chẳng lẽ cũng giống Chung Hàn Tiêu, cũng là xã hội đen? Còn ngươi nói hắn không ở trên thế giới này nghĩa là sao?” Trầm Mộ không nhịn được chay mày lại, chẳng lẽ Chung Tình yêu một người nam nhân như vậy? Trà trộn vào giới xã hội đen, thủ đoạn độc ác, coi trọng quyền lợi chỉ xem tình cảm là thứ phù du, người như vậy….
Chung tình nhếch môi cười khẽ, cũng không trả lời, trong đầu chỉ nghĩ đến người nam nhân một lòng muốn độc chiếm hắn. Không hề để ý đến phản ứng không ngừng kinh nghi của Trầm Mộ, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa không trung, ánh trăng bị mây đen che khuất quá nửa, tuy có chút ánh sáng nhưng sắc trời vẫn thâm trầm, đã là giữa đêm khuya, không biết ở thế giới kia hiện tại là ban ngày hay là hoàng hôn, tế ti của hắn có phải đang tìm cách đem hắn quay về hay không…..
Không có việc gì có thể làm khó người nam nhân kia, bất luận là vì tư tình hay là vì thứ khác, hắn tin tưởng như vậy, có lẽ chính vì người kia là Long Phạm. (a, hảo hiền thê)
“Trầm Mộ, ta sẽ không ở lại nơi này lâu đâu, ở đây không còn những gì mà ta muốn.”
Dựa vào khung cửa sổ, thờ ơ nói ra câu này tựa như đang đùa nhưng lại là khẳng định, mái tóc màu hạt dẻ dài đến đầu vai, không biết có phải vì ánh trăng rọi xuống hay không mà mái tóc lại tựa hồ lấp lánh ánh kim. Nhìn thấy Chung Tình trước mắt nhưng Trầm Mộ chỉ cảm thấy hoàn toàn không chân thật.
Ánh trăng bạc chiếu vào người nam nhân đang tựa đầu vào cửa sổ, tư thái phóng khoáng, cứ như vậy đứng ở nơi đó tựa hồ có một tầng ánh sáng mông lung bao quanh, vốn là người xuất chúng luôn tỏa hào quang sáng chói, hiện tại xem ra, tuy đang gần như trước mắt nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy rất xa.
Điểm này thật ra cũng giống như trước, Trầm Mộ chỉ có thể là người đại diện của hắn, đi theo sau hắn, không thể tiến vào thế giới của hắn.
“Quên đi, xem như ta đã biết nhưng nói thế nào ta cũng không hiểu, coi như một năm qua ngươi tu thân đi, mấy chuyện này ngươi cứ giữ lại để giải thích với giới phóng viên.” Thở dài, Trầm Mộ chỉ đống túi xách bên cạnh, “Ta đem quần áo đến cho ngươi, tuy nơi đây là bệnh viện nhưng cũng không thể mặc đồ ngủ hoài được, chờ ngươi khôi phục còn có một núi thông cáo chờ ngươi.”
“Vì hình tượng? Làm khó ta như vậy là không tốt?” Giang hai tay, Chung Tình ý bảo một thân đồ ngủ trên người mình, “Ta vẫn là người bệnh đang cần nghỉ ngơi, không cần phải thông cáo gì hết.” Đủ loại phỏng vấn cùng truyền thông đã quá xa vời với hắn, tuy hắn chỉ rời khỏi nơi đây khoảng một năm nhưng hắn đã cảm thấy thế giới kia mới là nơi của hắn, mà nguyên nhân hiển nhiên là vì một người ở đó.
“Làm khó? Ngươi tính lui về đằng sau hậu trường àh? Chung Tình, ngươi đã là kỳ tích, nếu trước kia ngươi được xưng là đại chúng tình nhân thì hiện tại ngươi chính là thần thoại, ngươi hiểu chưa? Trong một tiết mục phát sóng trực tiếp siêu sao ngã xuống, linh sư ảo thuật biến mất, sau một năm hôn mê ngươi lại kỳ tích hồi tỉnh, không ai có thể giải thích, cũng bởi vì vậy mà tất cả mọi người hiện tại đều vì ngươi mà điên cuồng.”
“Tất cả mọi người vì ta mà điên cuồng?” Chung Tình cười khẽ, đi đến bên giường.
Mặc áo ngủ nhưng vẫn khiến người ta có cảm xúc mãnh liệt, mái tóc dài đến vai có chút hỗn độn làm cho khuôn mặt vốn là xuất chúng càng thêm hấp dẫn, tựa hồ càng tăng thêm hứng thú mạnh mẽ, Trầm Mộ chỉ có thể nhìn hắn đứng bên giường, chậm rãi mở tay ra, ngã xuống phía sau, ngửa đầu phát ra một trận tiếng cười tràn đầy chế giễu.
Hắn ngưỡng đầu nằm trên giường, tiếng cười trong đêm khuya thanh tĩnh hết sức rõ ràng, vừa tùy tiện vừa ngông cuồng, giọng nói lạnh nhạt như không màng hết thảy những gì hắn đang có, “Như vậy đã đến lúc nên làm cho bọn họ bình tĩnh lại, làm cho bọn họ quên ta đi, trò chơi chấm dứt.”
“Ý của ngươi là không muốn quay lại?” Trầm Mộ nhảy dựng lên từ ghế sofa, “Ngươi muốn giải nghệ? Ngươi không phải đang điên chứ?!”
Chung Tình có được hết thảy những thứ này là điều biết bao nhiêu người cầu mà không được, bao nhiêu người vì những thứ này mà cam nguyện trả giá từ thể xác đến linh hồn cho dù trở thành ác ma cũng phải cướp đoạt vào trong tay, tiền tài danh lợi, vinh hoa phú quý, những thứ này hắn đều đã đạt được mà bây giờ lại buông tay?
“Ta biết mình đang làm cái gì, ta đã có nói ta sẽ không ở đây lâu đâu. Nơi này không còn thứ ta muốn, ngươi nghe không hiểu sao? Hiện tại ta đối với danh lợi không còn hứng thú, ta chỉ cần một người điên cuồng vì ta là đủ rồi…..”
Nằm trên giường, hắn khép mắt lại, thì thào như đang tự nói, “Có lẽ sẽ không lâu lắm đâu…..” Hắn đã bắt đầu nhớ đến vị tế ti mặc bạch y bào của mình, nhớ đến thân hình cùng hắn giao triền, Long Phạm có lẽ cũng như hắn.
Ngữ thanh rất nhẹ nhưng Trầm Mộ lại nghe rất rõ ràng, hắn không biết đến tột cùng là người nam nhân như thế nào có thể làm cho Chung Tình vướng bận như vậy, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, cũng không biết làm thế nào để khuyên giải Chung Tình bỏ đi cái loại ý tưởng này, đang phiền não thì trong phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm một giọng nói.
“Sẽ không lâu đâu, nam nhân kia đã muốn điên, vì ngươi hắn không tiếc hao phí phân nửa linh lực để đem ngươi trở về, chỉ vì muốn sớm gặp lại ngươi, vì không cho ngươi quên hắn….”
Trong phòng không thấy có thêm người nào nhưng giọng nói kia lại rõ ràng như đang bên tai, Trầm Mộ kinh ngạc ngó xung quanh tìm kiếm thì đã thấy Chung Tình đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, “Dạ Dực?!”
“Phải biết rằng phân nửa linh lực của hắn quả thật người bên ngoài tu luyện cả trăm năm cũng không thể đạt được, đó là một lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi a, chủ nhân của ta.” Ngữ thanh hơi thoáng mang theo cảm thán, một đoàn bóng đen ngưng tụ trong phòng.
Trầm Mộ trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy đoàn bóng đen dần dần tụ thành một con to như chim ưng…..quạ đen?
Vừa rồi nói chuyện chính là một con quạ đen?
Đen như bóng đêm lại lộ ra ánh sáng quỷ dị, đôi mắt màu bạch kim tựa hồ có dòng máu đỏ đang luân chuyển trong đó, ở giữa đêm như thế này xem ra càng khiến người ta sợ hãi. Trầm Mộ nghe được lời của nó, lại như chưa nghe được nửa điểm, trừng mắt nhìn thấy nó đáp lên cánh tay của Chung Tình.
“Ngươi cũng bị đưa về đây giống ta?” Lúc này hắn mới nhớ tới Dạ Dực đã từng dung hợp với hồn phách của hắn thành một thể, hồn phách của hắn đã trở lại, Dạ Dực tự nhiên cũng như thế.
“Mấy ngày trước đây vì sao ta không thấy ngươi xuất hiện?” Quay đầu nhìn Trầm Mộ, Chung Tình xem như không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của hắn, tiếp tục hỏi Dạ Dực đang đậu trên cánh tay.
“Đương nhiên là vì linh khí ở nơi đây quá mức mỏng manh, cơ hồ không thể cảm thụ được, nếu không cùng hồn phách và thân thể của ngươi dung hợp thì ta không có cách nào xuất hiện ở đây.” Dạ Dực trả lời như vậy, rồi theo ánh mắt của Chung Tình quay sang nhìn Trầm Mộ.
“Có thể ăn không?” Ở trên thế giới này tựa hồ những sự tồn tại giống nó không nên để người khác biết được, thấy những thứ không nên thấy, như vậy thì cứ thủ tiêu là tốt nhất. Tuy chỉ là hồn phách tầm thường nhưng nó vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
“Không cần, cứ để cho hắn sống, hắn sẽ không trở thành phiền toái.” Hiểu được ý tứ của Dạ Dực, tiếp theo Chung Tình hướng Trầm Mộ ngẩng đầu ra hiệu, “Hết thảy việc của ta không thể tiết lộ với bất kỳ ai, mấy ngày này ta không muốn gặp bất luận kẻ nào, cho nên thay ta từ chối hết tất cả phỏng vấn, radio, TV, báo chí, bất luận là cái gì, hiểu chưa?”
Con quạ đen đứng trên cánh tay, vài sợi tóc rơi trước trán, trong đôi mắt tựa hồ hiện lên một tia hào quang lợi hại, vừa giống như một ngọn lửa bừng lên, vừa như một lưỡi đao sắc bén xẹt qua, ngữ thanh nghe như tùy tiện nhưng lời nói lại như mệnh lệnh không cho phép phản bác, khiến kẻ khác thấp thỏm không dám làm trái.
Trầm Mộ ngây người gật đầu, người trước mắt là Chung Tình nhưng cũng không phải là Chung Tình hắn từng quen thuộc, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp chói sáng như thiên sứ lại hiển lộ một khí thế uy nghi chấn nhiếp……
Nói như thế có lẽ có chút kỳ quái nhưng quả thật là uy nghi, cái loại khí thế áp bách đầy sắc bén này tựa như đang ở trên phim trường, mặc vào một thân trường bào hoa lệ, đứng trước mặt tất cả mọi người sắm vai nhân vật thống lĩnh thiên hạ, khi đó Chung Tình cũng giống như trước mắt, không, so với thời điểm kia thì trước mắt càng sắc bén bách nhân.
Đến tột cùng trong khoảng thời gian hắn hôn mê đã phát sinh ra chuyện gì mà không muốn ai biết?
Trầm Mộ không hỏi hay nói chính xác là hắn không dám tùy ý hỏi, bỗng nhiên hắn có cảm giác Chung Tình hiện tại đang ở một thế giới khác xa với hắn.
Sau đó mấy ngày trôi qua, Trầm Mộ bị rơi vào cảnh ngộ bị giới truyền thông điên cuồng săn đuổi, rốt cục không thể ngăn cản nhiệt tình quá mức điên cuồng của giới truyền thông báo chí, hắn mang theo vẻ mặt đau khổ nặng nề quay trở về bệnh viện.
Đây là một bệnh viện tư dành cho những ai muốn bảo vệ chuyện riêng tư, che giấu hành tung hay vì một vài lý do cá nhân mà không muốn cùng người khác tiếp xúc. Các chính khách hoặc giới doanh nhân một khi phải vào bệnh viện thì hơn phân nửa đều lựa chọn nơi này.
Siêu sao Chung Tình, danh tiếng đang ở trên cao như mặt trời giữa trưa lại vì một tiết mục ảo thuật “nhiếp hồn” của linh sư mà li kỳ hôn mê, một bệnh viện tư đồng thời tràn ngập thần bí là thích hợp nhất với hắn, bất quá lúc trước Trầm Mộ không nghĩ như vậy khi đưa hắn đến đây, nhưng bây giờ cư nhiên lại có hiệu quả.
Mỗi một người bệnh đều có phòng riêng của mình, phòng ngủ được bố trí dựa theo phong cách siêu hào hoa của khách sạn, trừ phi người bệnh đồng ý liên hệ với người bên ngoài thì không có bất luận kẻ nào có thể xuyên qua hệ thống bảo an của bệnh viện, bên ngoài luôn có tầng tầng lớp lớp nhân viên bảo vệ canh giữ.
Khi Chung Tình tỉnh lại cũng có không ít nhà đài được Trầm Mộ hứa hẹn cho phép tiến vào săn tin, vốn nghĩ rằng siêu sao sắp sửa một lần nữa ở trước mặt mọi người chói sáng, nhưng rốt cục bây giờ cả một mẫu tin nhỏ cũng không có, giới truyền thông bị mất cơ hội đều tự giậm chân đấm ngực tiếc nuối không thôi, cũng vì vậy mà càng điên cuồng săn đuổi.
“Nếu ngươi thực sự muốn rời khỏi, tốt xấu gì cũng báo với phóng viên một tiếng, nói rõ ràng một chút, đương nhiên ta hy vọng ngươi không cần suy nghĩ đến chuyện này, trước tiên cứ lộ diện cho mọi người thấy một chút, bằng không sớm muộn ta cũng bị những người đó xé xác đến chết thôi.”
Cước bộ Trầm Mộ vội vàng cơ hồ như đang lánh nạn, vừa vào tới nơi liền mở rộng áo khoác, thở phì phò nằm dài trên mặt đất được lót thảm. Trong phòng, Chung Tình đang mặc một chiếc áo sơ mi, tay cầm ly rượu nhìn xuất thần lên chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường, biết Trầm Mộ đi vào nhưng làm như không nhìn thấy.
“Cảm thấy không thú vị?” Lay nhẹ ly rượu trên tay, nghe tiếng nước đá chạm vào thành ly vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng, Chung Tình quay đầu hướng về Dạ Dực đang ở trước bàn nghiên cứu một tờ báo, hỏi như vậy.
“Không thú vị như ở trong tộc.” Cùng với hồn phách của hắn dung hợp nên đối với văn tự trên báo cũng không quá xa lạ, Dạ Dực nhìn thấy trên tờ báo có đăng một bản tin, “Hóa ra ở trên đời này có nhiều người nhớ thương ngươi như vậy, thậm chí còn lấy cái chết để uy hiếp.”
“Có ý tứ gì?” Chung Tình khó hiểu cầm lấy tờ báo liếc mắt một cái, bên môi nhếch lên một nụ cười vô cảm, “Những người này đối với ta mà nói không hề có chút ý nghĩa.”
Lấy cái chết uy hiếp để tiến vào bệnh viện gặp hắn, loại người đem chính tánh mạng của mình xem như trò đùa không đáng giá để hắn hao phí tâm tư.
“Vậy còn Chung Hàn Tiêu? Nói chung hắn cũng có chút ý nghĩa đi.” Trầm Mộ cứ như vậy nằm dài trên mặt đất, vẻ mặt buồn rầu, “Hắn đã phái người đến tìm ta. Chỉ nghe nói ngươi tỉnh lại nhưng không thấy ngươi xuất hiện, hắn hoài nghi có phải ta đang mưu tính cái gì hay không. Nếu ngươi không chịu công khai lộ mặt, lần tới gặp ngươi có lẽ khuôn mặt đẹp trai của ta sẽ có vài vết sẹo, bằng không thì thiếu một tay hay một chân…”
Ly rượu trong suốt trên bàn tay, xuyên qua những viên nước đá, hơi thoáng khúc xạ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Chung Tình ngẩng đầu, một ngụm uống cạn, “Được rồi, cũng đến lúc kết thúc tất cả, cũng miễn cho có người tiếp tục dây dưa.”
Nếu không tìm việc để làm thì hắn không biết phải tiếp tục chờ đợi như thế nào, tuy có Dạ Dực ở đây nhưng không phải là Long Phạm, bất kỳ ai cũng không thể thay thế.
“Thật tốt quá!” Trầm Mộ từ mặt đất đứng lên, “Ta đi thu xếp.”
Thấy Trầm Mộ khích động chạy ra ngoài, Chung Tình hướng Dạ Dực ra hiệu, con quạ đen rút nhỏ cơ thể như một con chim nhỏ rồi bay ra ngoài đi theo Trầm Mộ.
Nếu Chung Hàn Tiêu muốn làm cái gì đó chỉ sợ sẽ không đợi Trầm Mộ thu xếp ổn thỏa, tính nhẫn nại của người kia có giới hạn. Lấy tư cách là bằng hữu lâu năm để nói, hắn vẫn không muốn nhìn thấy trên thân thể người đại diện của mình có nhiều thêm hoặc mất đi một vài thứ.
Hô hấp trong cổ họng bởi vì rượu mà trở nên nóng rực, hắn khẽ nhắm mắt nằm lên giường, đã vài ngày qua hắn không ngủ được.
Luôn xem sự tồn tại của Long Phạm là điều hiển nhiên, chỉ đến khi phân ly hắn mới hiểu rõ hắn không thể khống chế chính mình không đi hoài niệm cái nhiệt độ ấm áp của vòng tay kia, không thể không nhớ từng ngày hằng đêm cùng sống chung. Mỗi khi như vậy thì nỗi nhớ bị hắn áp chế sẽ càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn chỉ có thể không ngừng nhớ kỹ tên của người kia thì mới cảm thấy an tâm.
Không có Long Phạm ở bên cạnh, hắn căn bản không thể ngủ yên.
“Long Phạm…..” Nhớ kỹ cái tên này, hắn thở ra một hơi, men rượu làm cho hắn có thể thả lỏng một chút. Gọi lên cái tên này cùng hình ảnh của người kia trong đầu khiến cơ thể của hắn dần dần trở nên nóng bừng.
Mở từng nút áo sơ mi, hắn nhớ tới đôi tay xuyên qua y phục mơn trớn trước ngực của hắn. Liếm môi, hắn lại nhớ tới xúc cảm của một đôi môi khác. Thậm chí mỗi một lần hô hấp hắn đều có thể ảo giác ngửi được hương sen thanh đạm kia…..
Người nằm ở trên giường hơi thoáng ngưỡng đầu, một tay thâm nhập vào trong sơ mi của mình. Đem lòng bàn tay đặt trước ngực, hắn có thể cảm nhận trái tim của mình đang đập mãnh liệt, mỗi khi nghĩ đến người nam nhân kia thì nhịp đập trong ngực sẽ dần dần nhanh hơn, cũng không phải như thời thiếu niên khẩn trương hồi hộp với mối tình đầu, mà là xung động ái tình thật sự.
Đầu ngón tay lơ đãng lướt qua trước ngực, thân thể liền cảm thấy một trận buộc chặt, hắn khép mắt lại, một tay đi xuống dưới thân, cư nhiên…..chỉ cần nghĩ về Long Phạm thì thân thể liền có phản ứng.
Kéo dây kéo quần tây xuống, hắn đang muốn chạm vào dục vọng của chính mình thì bỗng nhiên nghe được một câu khẽ gọi.
“Lạc Viêm……”
Đột nhiên mở mắt, Chung Tình nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bất luận kẻ nào, nhưng hắn xác định giọng nói bên tai cũng không phải là ảo giác. Hắn nghe được ngữ thanh quen thuộc mà hắn hằng đêm nhớ mong, Long Phạm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.