Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 320: Chuyện sau đó




Dịch giả: Tiểu Băng
Văn An ở Giang Đông, Thiên Mệnh Quan.
Giới Sát đạo nhân vung rìu, bổ củi như thường ngày, vô cùng chuyên chú.
Bịch, rìu trong tay cô đột nhiên rơi xuống đất.
Kinh ngạc nhìn rìu trong chốc lát, khóe mi Giới Sát ứa hai dòng lệ, cô khom lưng nhặt rìu lên, không nói lời nào, đi về hướng sân của chủ đạo quan.
- Quan chủ, ta muốn trở về thảo nguyên.
Cô nói với Thiên Mệnh đạo nhân.
Thiên Mệnh đạo nhân nhìn cô, khoát tay, thở dài:
- Đi đi, mệnh trung đã chú định như thế.
***
Mạnh Kỳ tóc rối tung, eo đeo trường đao, toàn thân vấy máu, khí thế mãnh liệt cứ thế một đường rời khỏi Cát Căn Cao Nhạc, không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn uống thuốc điều tức nửa buổi tối, thương thế đã hồi phục, nhưng vẫn diễn xuất thế này, thuần túy chỉ là để gặp một người.
- Xuất hiện đi.
Ra tới nơi hoang vắng, Mạnh Kỳ nhìn lên trời, bình thản nói.
Ánh nắng vàng óng ánh chiếu xuống đồng cỏ xanh.
Trong ánh sáng vàng óng ánh ấy, không ngờ lại có một người thật sự đi ra!
Áo y mặc được khâu bằng chỉ vàng, chói tới mức người ta không mở ra được mắt mà nhìn, thân hình cao lớn, mặt không râu, chỉ có một nhúm nhỏ dưới cằm, đôi mắt dài mảnh như mắt độc xà.
- Làm sao ngươi biết ta ở gần đây?
Y hỏi.
Mạnh Kỳ không quay đầu, tiếp tục thưởng thức phong cảnh thảo nguyên:
- Lang vương trước khi chết có nói.
- Hắn hối hận?
Người kia cười khẩy.
- Từ ánh mắt của hắn thì không phải là hối hận, hắn chỉ là nói cho ta biết mà thôi, hắn tiếc vì chưa giết được ngươi, hội trưởng Sát Lang Hội.
Người kia im lặng nửa ngày:
- Ta luôn biết hắn sát tính khó thuần, sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết tới đầu ta. Hơn nữa từ khi Sát Lang Hội thành lập, Lang Vương đương nhiên cũng luôn biết hết, nếu đợi đến lúc hắn đột phá, trở thành Ngoại cảnh, với tính tình của hắn, sẽ nhanh chóng làm cho các đại nhân vật chú ý hoặc đuổi giết, chuyện này không có lợi cho chúng ta.
- Nên, ngươi bán hắn, tranh thủ lúc hắn chưa đột phát, tiêu diệt thanh đao không biết nghe lời này?
Mạnh Kỳ cười, không đợi người kia trả lời, nói tiếp:
- Đáng tiếc, các ngươi quá hãi, tới mức không dám tự mình ra tay, tìm cách đẩy sang cho ta.
Người kia trầm giọng:
- Ngươi đã sớm biết? Lang Vương không có khả năng nói chuyện này trước khi chết!
- Nghe được Na Nhật Tô tự nói, sau đó khi nhìn thấy cảnh ở Ba Ngạn Cốc, ta đã đại khái đoán ra được một chút, chỉ là không ngờ ngươi lại chính miệng nói hết cho ta hay.
Mạnh Kỳ tựa tiếu phi tiếu xoay người.
Người kia ngẩn ra:
- Lang Vương chưa hề nói gì cả?
- Đương nhiên.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.
- Vậy vừa rồi...
Người kia híp mắt.
- Lừa ngươi thôi.
Mạnh Kỳ cười như hồ ly.
Người kia bật cười:
- Ha ha, thú vị. Người đời đều bảo Tô Mạnh cuồng mãng, không ai biết lại là một kẻ tinh minh!
- Bị gạt nhiều, đương nhiên phải thông minh ra.”
Người kia không cười nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt hơi có kích động và chờ mong:
- Lang vương chết, cô ấy sẽ trở lại ngay.
- Sẽ trở về dẫn dắt chúng ta.
Mạnh Kỳ im lặng nghe, không nói lời nào.
- Ngươi không sợ cô ấy báo thù?
Người kia nhìn hắn.
Mạnh Kỳ nhíu mày:
- Muốn vậy trước hết cô ấy phải tìm thấy ta đã.
Người kia gật đầu:
- Tuy Lang Vương đã chết, nhưng Sát Lang Hội sẽ vẫn còn, chúng ta vẫn coi ngươi là huynh đệ.
Lời ngầm là ngươi đã lập lời thề với Trường Sinh Thiên và đồ đằng thần rồi, có muốn thoát ra cũng không thoát được đâu!
Ha ha, Mạnh Kỳ cười ầm, xoải chân bỏ đi:
- Sau này nếu lại tới thảo nguyên, hy vọng các ngươi vẫn còn coi ta là thành viên Sát Lang Hội.
Nhìn theo hắn khuất dạng, người kia bỗng cảm thấy lời của hắn hình như có cái gì kỳ quái.
***
Tổng bộ Lục Phiến Môn, trong một tiểu lâu.
Rất nhiều bộ đầu mặc đồng phục đỏ thẫm nhìn vào tờ giấy mà không hề nhúc nhích, như những pho tượng.
“Cuồng Đao trảm Lang vương ở Ba Ngạn.”
Tám chữ ngắn ngủi, nhưng làm trong lòng họ nổi sấm nổi bão.
Không cần miêu tả gì nhiều, chỉ tám chữ cũng đủ làm cho người ta kinh tâm.
Nên, tuy nội dung ngắn gọn, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không có ai nói được một lời.
Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hạng nhì Nhân Bảng giết đệ nhất để lên thế chỗ!
Lang Vương là ai? Là người liên tục giết bốn nửa bước Ngoại cảnh, khí thế điên cuồng làm cho cả giang hồ nghẹn họng trân trối, đệ nhất Nhân Bảng đó!
Nhưng một kẻ điên cuồng cường đại như vậy lại bị “nhẹ nhàng bâng quơ” giết ở Ba Ngạn Cốc, bảo sao người ta không sợ, không chấn động?
Cuồng Đao Tô Mạnh trong lòng họ bây giờ chẳng khác gì ma thần, không thua kém gì Thiên Ngoại Thần Kiếm Tô Vô Danh, Điên Vương Cao Lãm và Ma Sư Hàn Quảng khi tuổi trẻ!
- Cái này… cái này… không phải là giả chứ?
Một bộ đầu khó nhọc phá vỡ sự im lặng kinh người, thì thào.
Bộ đầu mang thư tới cũng thì thào đáp:
- Là chuyện từ bảy ngày trước, hai mật thám ở thảo nguyên và Bắc Chu đều cấp tốc báo tin, nên chắc chắn là thật, hơn nữa Cuồng Đao đúng là đang ở phương bắc du lịch.
- Chuyện này rất… rất làm người ta chấn kinh, hay là giữ nó lại một thời gian đi, nửa tháng một tháng gì đó, chờ tin tức về thêm cho chắc chắn rồi hẵng công bố, Nhân Bảng kì này tạm bỏ qua nó đi.
Thanh Thụ bộ đầu thủ lĩnh nuốt nước miếng.
Những bộ đầu còn lại đều gật đầu:
- Ngài nói phải lắm.
Bọn họ còn chưa tiêu hóa nổi chuyện này, không thể nào chấp nhận được.
Tổng bộ Lục Phiến Môn, trong phòng thần bộ phân công quản lý các Bộ Phong, cũng có người thấy được tin tức này.
- Mau, lập tức liên lạc Tô Tử Viễn, xem chuyện này có phải thật hay không! Hỏi thật kĩ chi tiết cho ta!
Người thủ lĩnh vỗ mạnh xuống bàn, đứng bật dậy đi qua đi lại.
Nếu việc này là thật, vậy phải đánh giá lại tiềm lực của Tô Tử Viễn một lần nữa!
Nếu nói trước đây, tiềm lực của Mạnh Kỳ làm người ta than thở, đáng để chú ý, đưa vào danh sách từ từ xem xét, thì bây giờ hắn đã trở nên rực sáng, không gì che lấp được, dù có là thế lực nào cũng không thể bỏ qua hắn!
Đừng nhìn hắn còn chưa đạt nửa bước Ngoại cảnh, chỉ là đệ nhất Nhân Bảng, trong mắt cường giả chỉ là con kiến, nhưng tiềm lực của hắn đã trở thành sao sáng, làm cho người ta liên tưởng tới những đại nhân vật như Tô Vô Danh, Cao Lãm, Hàn Quảng!
Tô Vô Danh từ đệ nhất Nhân Bảng lên hạng ba Địa Bảng mất bao lâu? Là mười bốn, mười lăm năm!
Còn Tô Mạnh? Hắn còn chưa tới hai mươi, vẫn còn rất nhiều thời gian, trong mắt các thế lực, hắn cơ hồ đã tương đương cường giả Ngoại cảnh, rất có khả năng ngày sau trở thành Tông sư!
Đương nhiên. Tiền đề là hắn không bị chết non.
Không bao lâu sau, trong tay người quản lý của nhiều thế lực lớn đều nhận được một tờ giấy giống nhau:
“Cuồng Đao trảm Lang vương ở Ba Ngạn.”
***
Lục Phiến Môn liên lạc với Mạnh Kỳ, nhưng hắn không hề biết, vì hắn đang bế quan củng cố cảnh giới.
Nhờ bước đầu thiên nhân hợp nhất đã xác định rõ ràng, khi nội thiên địa đột phá, đương nhiên đã đạt đến tốt nhất, hoàn toàn tương hợp với thể xác và tinh thần, nên Mạnh Kỳ chỉ mất hai tháng thời gian đã đi xong con đường mấy người Hà Cửu, Vương Tư Viễn phải đi suốt hai, ba năm mới hết, giơ tay nhấc chân đã trở thành phản phác quy chân!
Loại chuyện này không liên quan gì tới tư chất, vì nó là mối quan hệ giữa sự tự vấn bản thân, tâm tính và cơ duyên, nên có người nhanh, có người chậm, không ai giống ai.
Mạnh Kỳ đứng dậy, Bồ Đề Tử trong tay nát thành bột. Nó vốn đã hao hết linh tính, nhưng Mạnh Kỳ luyến tiếc, vẫn cứ đeo trên người với hy vọng muốn lĩnh ngộ thêm một chút công pháp Ngoại cảnh của Phật môn, tiếc rằng với tu vi của hắn, không có Bồ Đề Tử, thứ hắn ngộ ra được rất là có hạn.
Nhưng mấy tháng đợi Lang Vương, hắn nhờ Bồ Đề Tử và tâm cảnh lúc ấy, đã thành công ngộ ra một môn công pháp mới: Bất Động Minh Vương Quyết.
Đây là công pháp chủ tu, Mạnh Kỳ vẫn chưa tu luyện, định tích góp thiện công, đem đi đổi Bát Cửu Huyền Công Ngoại cảnh thiên.
Nên hiện giờ, hắn đang vì việc này mà chạy tới lối vào Tiên Tích ở Bắc Chu, Lô Long Ánh Nguyệt Đàm.
Mình thiên nhân hợp nhất viên mãn, rất cần phải có công pháp bước tiếp theo, để khi đột phá không bị làm tầm bậy!
Ngày đêm đi vội, chỉ trong nửa tháng, Mạnh Kỳ đã đến Lô Long, nhìn thấy cái hồ nước trong veo kia, trên hồ trời xanh mây trắng, trong hồ cũng mây trắng trời xanh, họa ở trong nước, nước ở trong họa!
Hắn tìm chỗ, thay trang phục của Nguyên Thủy Thiên Tôn vào, đốt Tiên Du Phù, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc và một bóng người quen thuộc.
Cù cửu nương, với mặt nạ Bích Hà Nguyên Quân.
- Lợi hại nha, "Cuồng Đao sát Lang Vương ở Ba Ngạn’, thật sự là nổi bật lắm đó!
Bích Hà Nguyên Quân không biết là khen hay châm chọc:
- Lang Vương liệp sát rất nhiều cao thủ, thu hoạch nhiều lắm đúng không?
Cô phóng lục quang, quấn lấy Mạnh Kỳ, bay về hướng Bích Du Cung.
- Lang Vương là kẻ không mang theo tục vật, chỉ có một thanh kiếm thôi.
Mạnh Kỳ cười ha ha.
- Chỉ có một thanh kiếm... Cũng phải ha...
Bích Hà Nguyên Quân hâm mộ:
- Ngươi tới đây làm gì? Lĩnh nhiệm vụ năm nay hả?
Mạnh Kỳ một năm đầu đã hoàn thành hai nhiệm vụ, theo lý năm thứ hai không bắt buộc phải làm nhiệm vụ nữa, mà năm thứ hai cũng mới trôi qua có hơn nửa năm thôi.
- Ta từ Như Lai Thần Chưởng ngộ ra ba môn công pháp, dựa theo ước định đến đổi cho các ngươi.
Mạnh Kỳ thành thật.
Bích Hà Nguyên Quân hắc một tiếng:
-Lĩnh ngộ nhanh thế, ba môn công pháp Ngoại cảnh?
Cô rất đau lòng, nếu lúc đó người lấy được thần chưởng là mình...
- Ừ.
Mạnh Kỳ mỉm cười:
- Nguyên quân, nếu ta từ tổ chức đổi Bát Cửu Huyền Công Ngoại cảnh thiên, có được chút ưu đãi nào không?
Danh hiệu và công pháp không thể ngoại truyền, nên Mạnh Kỳ không muốn tìm Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, mà định tới mua thẳng ở Tiên Tích.
- Bình thường 9.000, nhưng ngươi từ Như Lai Thần Chưởng lĩnh ngộ ra ba môn công pháp Ngoại cảnh, rất có hiệu dụng cho Linh Bảo Thiên Tôn, chắc ông ấy sẽ tự bỏ ra giúp ngươi một chút, chắc chừng 8.000 là lấy được.
Nói đến chuyện thiện công tài vật, Bích Hà Nguyên Quân lúc nào cũng rõ ràng.
Mạnh Kỳ thở phào yên lòng:
- Vậy thì tốt.
Một vạn thiện công mình chưa có đủ, 8.000 thì miễn cưỡng cũng kiếm được.
Bích Hà Nguyên Quân nhìn hắn:
- Vừa lúc Linh Bảo Thiên Tôn đang ở Bích Du Cung, ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.