Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 18: Người tu hành




Gương mặt tái nhợt, khí chất âm lãnh, quần áo đen sậm, trường kiếm trong tay giống như lưỡi dao từ địa ngục đến đòi mạng, một đao gặt lấy sinh mệnh, lưu lại một giọt máu tươi, từng cấm quân lần lượt ngã xuống.
“Giết —-” một tiếng rống lớn, cấm quân xoay người giao chiến với bọn Đông Hán, nhất thời máu tươi cùng lưỡi đao bay tán loạn, mặt đá đều nhiễm đỏ.
Thiếu chút nữa đã quên, lúc ở tửu lâu ngẫu nhiên nghe được, bọn thái giám Đông Hán đã lặng lẽ cướp lấy quyền quản lý thủ vệ hoàng thành, làm phụ tá đắc lực trung thành bên cạnh hoàng đế, Đông Hán từ trước đến nay đều là kiêng kị hàng đầu của người ở trong lẫn ngoài triều đình, âm ngoan, độc ác, không từ thủ đoạn.
Thật không ngờ,  bọn thái giám Đông Hán của miền Nam võ công thật ra không tồi, trước kia tựa hồ đã từng nghe nói qua, miền Nam có một đám thái giám từ nhỏ đã được đưa đến một nơi bí mật nghiêm khắc huấn luyện, đại khái chính là chuẩn bị cho một ngày như hôm nay, vì bảo vệ Hoàng thượng của bọn họ, từ nhỏ kiên trì chịu đựng huấn luyện.
Cấm quân ở quảng trường không sợ chết, lũ thái giám thần bí của Đông Hán kia giống như ma quỷ đến từ địa ngục, trong răng của bọn họ có giấu độc dược, cắn thật sâu vào máu thịt của bọn cấm quân.
Cho dù là thắng, cũng thắng thảm, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thương tổn rất lớn).
“Phụ hoàng, xem ra ngài không muốn thoái vị?” Lạnh lùng liếc mắt một đám thái giám Đông Hán đột nhiên xuất hiện, Đại hoàng tử cũng không đặc biệt sốt ruột, tùy ý để hai nhóm người chém giết lẫn nhau.
“Ba —-” vỗ thật mạnh lên ghế, miền Nam lão hoàng đế tức giận đến mức ngực phập phồng, lúc này đây hắn không có biện pháp tiếp tục ngồi yên trên ngai vàng, lão hoàng đế run rẩy đứng lên, người ở hai bên vội vàng dìu đỡ, lão hoàng đế lại xua tay cự tuyệt.
“Thống lĩnh cấm quân đầu rồi?! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội trẫm hay sao?” Hét lớn một tiếng, lão hoàng đế ánh mắt hung ác trừng về phía một bàn của Đại hoàng tử, ở đó có 5 người.
“Hoàng đế bất nhân, trời gieo tai họa, bệ hạ, ta chỉ thay trời hành đạo, tại sao lại nói là phản bội?” Trung niên nam nhân đạm mạc nói:
“Bệ hạ, nếu không muốn hoàng cung đẫm máu, ngài nên thoái vị đi, ngài chỉ cần lui xuống dưới có thể cứu với hàng vạn hàng ngàn người.”
Nói được lời này, da mặt phải đủ dày.
“Vệ Phong, ngươi cũng muốn tạo phản?!” Lão hoàng đế nhìn về phía Đại tướng quân Vệ Phong.
“Bệ hạ, thần không phải ngồi ở chỗ này chưa làm cái gì hay sao?” Cười sáng sủa, Vệ Phong không để ý đến lão hoàng đế đang tức giận.
“Bệ hạ, ngài nên thoái vị đi.”
“Hoàng thượng, thoái vị đi!”
Một vài đại thần ủng hộ Đại hoàng tử đều đứng dậy, lão hoàng đế ho khan một trận, giống như sắp tức chết.
“Ha hả… Ha hả a… Ha ha ha…” Ngã thật mạnh vào ngai vàng, lão hoàng đế ngửa mặt lên trời cười dài, thở hổn hển, ánh mắt trở nên âm ngoan mà lạnh như băng, nhàn nhạt nói: “Kỳ nhi, ngươi đã không nghe lời phụ hoàng, vậy không nên trách ta.”
Lão hoàng đế vừa dứt lời, sắc mặt Đại hoàng tử trở nên có chút khó coi.
“Lũ cấm quân các ngươi không phải không sợ chết hay sao? Vậy —- trẫm sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.” Vừa nhấc tay, lão hoàng đế nói xong những lời này, sau đó liền có vẻ mệt mỏi không chịu nổi, híp mắt không hề nhìn Đại hoàng tử.
“A —-” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Càng ngày càng nhiều thái giám Đông Hán vô cùng vô tận xuất hiện, nhất thời làm cho tình thế nghịch chuyển, trường bào màu đỏ xuất hiện ở bốn phía quảng trường, là những người tu hành.
“Là đệ tử của quốc sư.” Ta nói.
Quần áo của những người đó cùng với quốc sư đứng bên người hoàng thượng rất giống nhau, miền Nam quốc sư này cũng không nổi danh cho lắm, tựa hồ cho đến nay đều vùi mình trong phủ quốc sư của hắn tu luyện, bởi vì rất ít khi đi ra ngoài, cho nên cũng rất ít người biết đến vị quốc sư này, trên thực tế, phần lớn quốc sư các quốc gia cũng không dính dáng đến việc thay đổi hoàng quyền.
Giống như ta lúc trước ‘mưu quyền’ ở Thần Quốc, Thần Quốc quốc sư cũng không đứng ra kề kiếm lên cổ ta.
“Chậc chậc —- khó trách thế gian lại có cửu trưởng lão quản chế, những đệ tử này của quốc sư làm sao người bình thường có thể đối phó.” Xem cấm quân binh bại như núi đổ, ta lắc đầu thở dài.
“Lão hoàng đế khẳng định cho quốc sư không ít thứ tốt, bằng không quốc sư này cũng không bảo đệ tử của mình đích thân ra tay.” Tam Khâu đạo nhân vuốt hàm râu, nhíu mày nói: “Bất quá, ta xem con bài của Đại hoàng tử còn chưa lật hết.”
“Đúng rồi, ta nhớ rõ trước đó có nghe người ta nói, Đại hoàng tử mời một người tu hành nổi danh đến cầu phúc.” Ta đột nhiên nghĩ đến Triệu Thiệu từng nói qua việc này.
Xem ra trong tay mỗi người đều còn không ít con bài chưa lật! Đại hoàng tử có một vài người tu hành chưa lộ diện, lão hoàng đế có ngũ trưởng lão, tuy rằng ngũ trưởng lão kia ngoại trừ Bộ Phong Trần ra, căn bản không để ý tới những người khác, dĩ nhiên, còn có con bài chưa lật của Thái tử là Bộ Phong Trần.
Ngay sau đó, Thái tử Triệu Thành vẫn một mực im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Phụ hoàng, thỉnh ngài đem chuyện ở đây giao lại cho nhi thần, đại ca làm chuyện sai trái, ta làm đệ đệ cũng nên làm chút gì đó ngăn cản đại ca.” Thanh âm dễ nghe vang lên, Triệu Thành từ chỗ ngồi đứng lên, nguyên bản cấm quân canh giữ bên cạnh đều thu hồi đao đứng bên người Triệu Thành, mấy cấm quân này dĩ nhiên là Triệu Thành phái người giả trang.
“Thành nhi?” Hơi hơi nhíu mày, lão hoàng đế mị hí mắt, chậm rãi nói: “Được rồi.”
Lão hoàng đế này, chỉ sợ là đang muốn Đại hoàng tử cùng Thái tử đánh nhau, để cho hắn ngồi giữa kiếm lợi ích.
“Ha hả, Triệu Thành, ngươi cũng có năng lực muốn đấu với ta hay sao?” Khinh thường cười cười, Đại hoàng tử Triệu Kỳ châm chọc nói: “Ngươi cả ngày chỉ biết thu thập di vật của người kia ở địch quốc, ta nghĩ, người đó hẳn là Sầu Thiên Ca phải không? Triệu Thành, ngươi hẳn là nên xem xét lại cho kỹ kết cục của Sầu Thiên Ca là gì, cuối cùng còn không phải thất bại, còn không phải chết rồi sao.”
“Ngươi cảm thấy, ngươi còn có chỗ nào tốt?” Lạnh lùng cười, Đại hoàng tử khinh thường nói, hoàn toàn không đặt Triệu Thành vào mắt.
Triệu Thành chỉ cúi đầu cười, lặng lẽ nhìn Bạch Hà giả trang thành sứ giả Thần Quốc, chậm rãi nói: “Đại hoàng huynh, huynh sai lầm rồi.”
“Ô, vậy ngươi nói xem, ta sai lầm chỗ nào?” Chấp tay sau lưng, Triệu Kỳ lạnh lùng cười nói.
Nhìn Đại hoàng tử ở xa xa, Triệu Thành gằn từng tiếng nói: “Sầu Thiên Ca, không có chết.”
Ta thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra, còn tưởng rằng Triệu Thành muốn nói cái gì, không ngờ hắn lại nói ra lời này.
Đại hoàng tử cũng bị Triệu Thành làm cho mờ mịt, lúc này cũng không phải là lúc bàn đến việc Sầu Thiên Ca sống hay chết, Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng vội khua môi múa mép, nếu ta đoán không lầm, vài vị đệ tử của quốc sư cũng chỉ xuất hiện một lúc mà thôi.”
“Ha hả!” Đại hoàng tử ngẩng đầu nhìn quốc sư bên cạnh hoàng đế, tiếp tục nói: “Bất quá cho dù quốc sư vẫn muốn giúp đỡ, ta cũng đã sớm chuẩn bị tốt đối thủ cho quốc sư.”
Đã đi tới mức độ như hôm nay, Đại hoàng tử sớm nghĩ tới sẽ xuất hiện đối thủ cấp độ nào, trong đó dĩ nhiên sẽ có quốc sư đương triều.
Nói xong, Đại hoàng tử nhẹ nhàng vỗ tay: “Chư vị tiền bối, mời xuất hiện.”
Đại hoàng tử vừa dứt lời, từ không trung xuất hiện năm vệt sáng, vài bóng người theo phương hướng hoàng cung từ từ hạ xuống, ánh sáng chói lọi làm cho người ta choáng váng hoa mắt.
“Chậc chậc, mấy vị thần tiên nha.” Loại kỹ xảo này con Xuyên Sơn Giáp đều đã dùng qua, ta lắc lắc đầu, hồ nghi nhìn Bộ Phong Trần, nói: “Ngươi không phải đã nói người tu hành sẽ không nhúng tay vào việc thế gian sao, nhất là chuyện triều đình phân tranh? Sao hôm nay một đám đều đi ra.”
“Hết thảy đều có quy cũ và luôn luôn có người phá vỡ quy cũ.” Hơi hơi mị mắt, Bộ Phong Trần thản nhiên cười nói: “Xem ra năm người này không chỉ vì ta mà đến, mà còn vì mấy lão quái vật kia.”
Có thể được ngươi gọi bằng lão? Ta âm thầm hỏi một câu.
“Những người này công lực thâm hậu, chỉ sợ là đã tu hành mấy trăm năm!” sắc mặt Tam Khâu đạo nhân trầm thống, cũng không biết hắn trầm thống cái gì mà thở dài liên tục: “Ai, xem ra tu hành của ta vẫn quá nhỏ yếu, so với các vị tiền bối này, Tam Khâu đạo nhân quả thực giống như con kiến nhỏ bé.”
Ta lặng lẽ nhìn Bộ Phong Trần, bộ dáng của hắn vẫn vân đạm phong khinh, hoàn toàn không có một tia khẩn trương.
Nếu hắn cũng không khẩn trương, ta cũng không lo lắng làm gì, dù sao… Bên người ta chính là Bộ Phong Trần.
“Dẫn sói vào nhà, bất quá là như thế.” Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Vì đoạt được hoàng quyền mà ngay cả loại người này cũng mời đến, vị Đại hoàng tử này nhất định không thành vua của miền Nam được.”
“Ngươi biết những người này?” Nghe ngữ khí của Bộ Phong Trần, tựa hồ là quen biết những vị thần tiên kia, ta ngẩng đầu nhìn, chuẩn xác mà nói có bốn vị.
Khóe miệng khẽ nhếch, Bộ Phong Trần gật đầu, ý vị thâm trường (ý tứ sâu sắc) nói: “Ừm, trước kia từng gặp qua một lần, bốn người này, tu dưỡng rất nông cạn.”
Ta nhìn thần sắc của Bộ Phong Trần, như thế nào ngược lại có một loại vui sướng khi người gặp họa, nếu ta vừa rồi lo lắng Bộ Phong Trần có thể không đánh thắng bốn người kia, hiện tại ta lại vì bốn người kia mà lo lắng.
Tam Khâu đạo nhân mở to hai mắt nhìn Bộ Phong Trần, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta sao?” Bộ Phong Trần nhìn Tam Khâu đạo nhân, mỉm cười nói: “Bộ Phong Trần, một người tu hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.