Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 17: Phóng khách nhĩ hảo




Edit: Mèo Gà
Beta: Tình
Người của Lục Trong Môn vốn là uống nhiều nước, trong đầu ý tưởng nhiều, nói chuyện không giống Tam Trọng Môn Tàng Ảnh ngang ngược thẳng thắn, thái độ cũng thập phần hòa ái dễ gần, người này mặc dù nói nhiều thật cũng không giống những người khác, không có hỏi qua ta với thánh tôn giả quan hệ thân mật là thật hay giả, chính là có chút lải nhải.
Giống như một bằng hữu bình thường, nghe ta nói mất trí nhớ liền nói cho ta không ít chuyện của Thánh môn, chính là Thánh môn bất đồng, cùng với bình thường nếu có chuyện nên làm sao, cuối cùng cư nhiên còn đưa tặng ta một bộ bản đồ Thánh môn!
So với trực tiếp của Tam Trọng Môn, thái độ của Lục Trọng môn khiến người ta hưởng thụ không ít.
“Sầu huynh đệ, ngày mai là ngày đầu Nhất Trọng Môn chi chiến, tại hạ Vệ Thanh Phong, nếu có việc xin tới tìm ta, chờ mong biểu hiện của ngươi.” Vệ Thanh Phong thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, ruột gan ta nhảy dựng, này ánh mắt thật thâm, hoàn hảo ta tự mình hiểu người này sẽ không thích ta, nếu không ta sẽ nổi hết da gà.
Tốt lắm, ta đã thành công hấp dẫn Tam Trọng Môn cùng Lục Trọng Môn, sau này ý tưởng muốn ở Thánh môn bình thản qua ngày chỉ sợ là ngâm nước nóng.
Thánh môn thánh tôn giả còn chưa gặp mặt, cũng đã cho ta không ít chuyện phiền toái.
Những người này sao có thể cảm thấy được ta cùng thánh tôn giả có quan hệ không bình thường? Tiễn chân Vệ Thanh Phong, ta về phòng nhìn vào gương, Bộ Phong Trần cho ta dược vừa dùng được vài ngày trên người vết sẹo vẫn không có gì biến hóa, chẳng lẽ đám người kia cảm thấy thánh tôn giả có thể coi trọng một cái bị thịt hư hỏng như ta?
Ta cũng là nam nhân, cũng thích chưng diện cũng sẽ cho mình một tìm một ít lý do đường hoàng.
Nói đến mỹ nhân, ta không khỏi lại nhớ tới Bộ Phong Trần, nam nhân kia rõ ràng giống như một vị thần, tên là Bộ Phong Trần thật cũng thực hứng thú.
Nhẹ nhàng khẽ chạm lên vết sẹo trên mặt, vết thương đã đóng vảy đột nhiên liền vỡ vụn ra, giống như là tro tàn hảo hảo từ trên mặt rơi xuống, vết sẹo rơi xuống, trên mặt một mảnh trơn nhẵn không lưu lại một chút ít vết thương, tay ta hướng lên mặt vuốt xuống, vết sẹo nhất thời rơi hết xuống.
Trên mặt như là trứng chim vừa nở, bóng loáng như mới.
Nhìn chính mình trong gương, ta hơi hơi thiêu mi, nói: “Dược của ngươi thật đúng là hữu hiệu, bất quá lần sau muốn vào nhớ gõ cửa.”
Trong mặt gương đồng chiếu ra một thân ảnh nam tử tóc trắng, không biết khi nào xuất hiện trong phòng, không xa không gần đứng sau ta.
“Tự nhiên” Rất khiêm tốn trả lời, Bộ Phong Trần thong thả tiêu sái tới ngồi trước gương đồng phía sau ta, cho đến khi khoảng cách không đến một bước mới dừng lại, thủy chung như cũ tròng mắt xuyên thấu gương đồng nhìn khuôn mặt đã hết sẹo của ta, nói “Thuận mắt hơn.”
“Ta lại cảm thấy ngươi thập phần chướng mắt.” Xuyên thấu qua gương đồng chống lại ánh mắt đạm như mây của Bộ Phong Trần, ta không biết vì sao nam nhân thần bí này đột nhiên tìm tới ta, hay là cũng là nghe lời đồn từ lời nói thuận miệng của ta đi?
“Nga?” Kéo dài âm điệu, Bộ Phong Trần trong mắt lộ ra tia thú vị, tựa như mặt hồ tạo nên từng đợt từng đợt vằn nước, khóe miệng hắn hơi giương lên, thật sự là đẹp đến làm cho người ta chán ghét.
“Chẳng lẽ lời này chưa ai từng nói với ngươi?” Xem bộ dáng của Bộ Phong Trần thì biết nam nhân này thường ngày khẳng định đều là người khác nịnh hót, ta cảm thấy được Bộ Phong Trần cười rộ lên càng thêm chướng mắt, này nam nhân cho ta một loại cảm giác nguy hiểm không thể nắm lấy, phi thường nguy hiểm.
Bộ Phong Trần cười cười, nói: “Đích thật là thật lâu không có nghe” chuyện vừa chuyển, Bộ Phong Trần tránh đề tài này, đi thẳng vào vấn đề nói “Lời ta nói ngươi nghĩ thế nào rồi?”
“Không có nghĩ tới”. Ta không chút do dự nói “Ta chỉ nghĩ muốn ở Thánh môn bình thản mà sống, không nghĩ cuốn vào trọng môn tranh đoạt”.
Đợi ăn chờ chết mới là mục đích sống của ta.
“Cái gọi là Thánh môn, thoát ly phàm trần, rời xa thị phi, làm sao là tranh đoạt như ngươi nói?” Bộ Phong Trần không thèm để ý nói “Cái gọi là cuộc sống bình thản là gì? Tâm nếu bất bình, không tĩnh, cho dù đang ở bên trong Thánh môn, lại có thể như thế nào qua cuộc sống bình thản, Sầu Thiên Ca, hôm nay ta có thể trợ ngươi khôi phục võ công, về phần ngươi không muốn tham gia Nhất Trọng Môn chi chiến vào ngày mai, đó là quyết định của ngươi.”
Có đi hay không là do ta quyết định, muốn hay không khôi phục võ công cũng là ta quyết định, không cần ngươi tới nhúng tay? Lời này không nói ra, Bộ Phong Trần đột nhiên điểm á huyệt của ta, lòng ta thật tức giận, này Bộ Phong Trần thật bá đạo, căn bản không thể cùng người khác biện luận.
Nói không được thì không cho người khác cơ hội, bất đắc dĩ, tức giận của ta chỉ có thể nghẹn ở ngực.
Ban tay cách quần áo đặt lên lưng ta, Bộ Phong Trần đem chân khí chậm rãi độ vào cơ thể ta, chân khí ôn hòa giống như dòng nước ấm xỏ xuyên qua thân thể tứ chi, ta cảm giác chân khí như một tia ngân tuyến nhẵn nhụi đem kinh mạch bị thiên lôi đánh rời rạc của ta một lần nữa tái khởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.