Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1738: Xông ra (2)




Không đợi hắn mở miệng, Bạch Tiểu Thuần cũng rất rộng lượng, trực tiếp ném non nửa cánh tay của rắn mối lớn qua.
- Trần lão ca, tới, cầm lấy!
- Trước kia là tiểu đệ ta không hiểu chuyện. Hắc hắc, chỉ có điều các ngươi cũng quá kích động. Bạch Tiểu Thuần ta làm sao có thể là là người tham công ăn mảnh chuyện này được.
Trên mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra nụ cười chân thành. Thần sắc của Trần Tô Thiên Tôn giống như Linh Cửu Thiên Tôn trước đây, đều lộ vẻ cổ quái. Mặc dù trên đường đến đây, hắn đã biết sẽ có chuyện gì vảy ra, nhưng vẫn còn có chút không thích ứng.
- Nào, ở đây còn có ba khối. Trần lão ca ngươi cất đi.
Trong lúc tươi cười, Bạch Tiểu Thuần lại lấy ra ba khối. Trần Tô Thiên Tôn có phản ứng giống như Linh Cửu Thiên Tôn lúc đó, cũng hít vào một hơi.
Lúc này hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, lại nhìn bốn khối máu thịt của rắn mối lớn trong tay. Trên đó truyền ra loại cảm giác huyền diệu. Cũng vì khí linh rút ra khí tức Chúa Tể, tản ra ngoài mãnh liệt không ít hơn so với trước kia. Khí tức này khiến cho hơi thở Trần Tô có chút dồn dập. Hắn cũng không quan tâm tới cách nói chuyện của Bạch Tiểu Thuần. Đối với hắn mà nói, cũng giống như Linh Cửu, hắn chỉ cần có mấy khối máu thịt này, như vậy là đủ rồi.
Mắt thấy hai người đều công nhận, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn càng có một chút đắc ý. Đây là biện pháp trước đó hắn đã nghĩ đến. Thành quả lúc này vẫn tính là thoả mãn.
- Tư Mã Vân Hoa thì sao? Chính là Cổ Thiên Quân kia, chắc hẳn khẩu vị sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy. Chỉ có điều ta đã chia máu thịt Chúa Tể làm năm phần...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, trong lòng đã vững vàng hơn. Hắn cùng Trần Tô và Linh Cửu, dần dần bắt đầu nói cười với nhau.
Ba người vốn cũng không có thù hận quá lớn. Tất cả cũng đều là Thiên Tôn. Huống hồ lần này Bạch Tiểu Thuần lại chủ động cho ra công lao. Trong lòng Trần Tô cùng Linh Cửu tự nhiên cảm thấy thoải mái. Khi nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cũng dần dần thật sự có ý cười. Trong lòng bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần có một ít đổi mới.
Ở thời điểm ba người đang cười cười nói nói, phía xa có phá không lao tới gần. Ba người lập tức kiểm tra. Không bao lâu, Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, lại trực tiếp xuất hiện ở bên trong căn phòng.
Vừa mới nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Cổ Thiên Quân lại có sát cơ lóe lên. Hắn tiến lên một bước lại muốn ra tay. Nhưng không đợi hắn có động tác, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp lấy ra đòn sát thủ, một đống khối thịt Chúa Tể lớn gào thét bay tới.
Cường hãn giống như Cổ Thiên Quân, khi nhìn thấy được những khối thịt Chúa Tể, cùng với khí tức mãnh liệt ở phía trên tản ra, trái tim cũng chấn động vài cái. Hơi thở của hắn có chút dồn dập. Hắn vung tay áo một cái, lại lấy đi tất cả những khối thịt Chúa Tể này.
- Không sợ ngươi không động tâm!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm đắc ý. Những khối thịt này là do hắn cố ý chuẩn bị xong, tản ra khí tức Chúa Tể, rõ ràng nhiều hơn so với những cái khác một chút. Nhất là tập trung cùng một chỗ, hiệu quả càng lớn hơn nữa.
- Mọi người hãy nghe ta nói, hiện tại chúng ta an toàn trở lại, mới là mấu chốt!
Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau vài bước, vội vàng mở miệng nói. Đồng thời hắn lại ném ra mấy khối máu thịt cho Tư Mã Vân Hoa đang ở bên cạnh, mắt phát ra ánh sáng.
- Hơn nữa lần này, ta chia rắn mối lớn làm năm phần, mỗi người chúng ta đều giống nhau!
Lúc này lời nói của Bạch Tiểu Thuần vang vọng ở bên trong căn phòng. Tư Mã Vân Hoa cũng lập tức tiếp nhận những khối máu thịt này. Ánh mắt hắn lóe lên. Hắn đoán được lời Bạch Tiểu Thuần nói là sự thật.
Kể từ đó, cho dù là Cổ Thiên Quân, cũng nhíu mày. Hắn mặc dù tham công, nhưng cũng biết nếu quả thật chia đều máu thịt, như vậy hắn cũng không có cách nào đi đòi từ chỗ những người khác.
Huống hồ Bạch Tiểu Thuần nói, cũng thực sự có đạo lý. Hiện tại quan trọng nhất, không phải thu được càng nhiều công lao, mà là làm thế nào đi bảo vệ được công lao, không bị Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều cướp đi.
Nếu như hắn vẫn cố ý ra tay, sợ là ngay cả ba người kia cũng sẽ không đồng ý. Dù sao vào lúc này, nếu còn nội đấu, chỉ có thể liên lụy, khiến cho tất cả mọi người thất bại.
Sau khi ý thức được điểm này, cặp mắt Cổ Thiên Quân nheo lại. Hắn cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Trong lòng hắn thầm thừa nhận, thủ đoạn này của Bạch Tiểu Thuần thật sự sắc bén.
Sau một lúc lâu, Cổ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục ra tay. Hắn thầm chấp nhận ngôn từ của Bạch Tiểu Thuần. Cũng chính là lúc này, Linh Cửu, Trần Tô cùng với Tư Mã Vân Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế đúng như là Cổ Thiên Quân phán đoán, nếu như lúc này hắn ra tay, ba người bọn họ nhất định sẽ ngăn cản.
- Theo ta được biết, những người Tà Hoàng Triều đó đều đã phân tán ra tìm kiếm Bạch đạo hữu. Lúc này chúng ta không thể phân tán. Mọi người ở cùng một chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra. Hoàn toàn không thể dừng lại dù chỉ một chút!
- Không sai, kể từ đó, liền có thể đánh bất ngờ. Chờ tới lúc bọn họ tập trung tại một chỗ, chúng ta đã lao ra ngoài từ lâu!
- Việc này không nên chậm trễ nữa!
Đám người Linh Cửu nhìn nhau một cái, nhỏ giọng mở miệng. Cổ Thiên Quân ở một bên cũng gật đầu. Về phần Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn thả lỏng nhất. Vừa nghe nói vậy, hắn vội vàng tán thành.
Lại như vậy, năm người sau khi quy hoạch tuyến đường, cũng phát ra tất cả tu vi của mình, cho thấy tốc độ mạnh nhất. Trong tiếng nổ lớn, bọn họ đồng thời lao ra. Năm đại Thiên Tôn ở cùng một chỗ hình thành khí thế, cho dù là cái làng quỷ dị này, cũng không dám ở trước mặt bọn họ lộ ra một cảnh tượng thần quái, mặc cho năm người hóa thành cầu vồng, chớp mắt phá không, lao thẳng đến lối ra!
Tốc độ cực nhanh, một đường phá không, khiến cho thiên địa nổ lớn. Cho dù biến hóa như vậy, sẽ khiến cho những người khác quan tâm. Nhưng hiện tại mọi người cũng không thể để ý được tới những điều này. Bọn họ muốn vận dụng ra tốc độ cao đến mức tận cùng, tất nhiên sẽ có sóng dao động pháp lực khuếch tán ra.
Trong lúc lao nhanh, tốc độ của năm người vào giờ phút này cũng cho thấy sự chênh lệch. Nhanh nhất, chính là Cổ Thiên Quân. Thứ hai là Linh Cửu Thiên Tôn cùng Bạch Tiểu Thuần. Về phần Trần Tô cùng Tư Mã Vân Hoa, lại hơi chậm một chút.
Thiên địa chấn động, tám phương vang lên tiếng nổ vang. Năm người đã cách lối ra càng lúc càng gần. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ở phía xa có bao đạo cầu vồng lao thẳng đến chỗ bọn họ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.